Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra hai ngày trước Triệu Đại Lực đã bị
thương nặng, hơn nữa theo sức lực của tên Khỉ Gầy mà nói, đổi lại là
người thường không chết cũng tàn phế.
Cho dù thể chất có cực kỳ khỏe đi chăng nữa, ít nhất cũng phải nằm trong
bệnh viện một tháng, nhưng còn chưa tới hai ngày, trên người Triệu Đại
Lực đã không thấy có gì khác thường!
Nhắc đến chuyện này, Triệu Đại Lực cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, gãi đầu đáp:
"Chuyện này tôi cũng không biết, dù sao từ khi còn rất nhỏ tôi đã như
vậy rồi, bất kể bị thương thế nào, cũng chưa tới hai ngày đã hồi phục
lại”.
"Tôi đã đến bệnh viện nhiều lần nhưng có kiểm tra cũng không phát hiện ra
điều gì bất thường, năm tôi mười hai tuổi, một lần đi chăn trâu và không cẩn thận bị trâu húc gãy mất mấy cái xương sườn”.
"Các cơ quan nội tạng bị thương rất nặng, thậm chí lúc đó bố tôi còn đã khắc bia mộ cho tôi rồi, nhưng không ngờ rằng tôi đột nhiên sống lại, tất cả các vết thương đều khỏi, anh nghĩ chuyện này có kỳ lạ không?"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Vậy nên... tại sao anh lại nghĩ tới việc chọi với trâu?"
Triệu Đại Lực trả lời: "Chuyện này không trách tôi được, có một lần tôi đi
đến vùng nông thôn, lần đầu tiên nhìn thấy con trâu, tôi có lòng tốt lấy thịt trâu khô cho nó ăn”.
"Thế nhưng con trâu bại liệt đó không biết tốt xấu, không những không ăn mà
còn kêu to lên. Đây rõ ràng là khiêu khích, nên tôi mới cho nó một
trận!"
Diệp Vĩnh Khang vỗ trán, cảm thấy suy nghĩ của mình không thể theo kịp được.
"Anh muốn tôi nhận anh làm đồ đệ cũng được”.
Diệp Vĩnh Khang điều chỉnh xong cảm xúc, nhìn về phía Triệu Đại Lực nói:
"Tôi có vài thứ ở đây, nếu anh có thể đập nát bằng một cú đấm thì tôi sẽ nhận anh làm đồ đệ”.
"Sư phụ, sư phụ nói đi, ngay cả một con trâu đồ đệ cũng đập nát!"
Triệu Đại Lực hưng phấn xoa lòng bàn tay.
"Tại sao lúc nào cũng hơn thua với trâu vậy!"
Diệp Vĩnh Khang tức giận trợn tròn hai mắt, sau đó mở cửa xe: "Vợ ơi, cho anh mượn một thứ”.
"Thứ gì?"
Hạ Huyền Trúc khó hiểu hỏi.
"Cho anh một sợi tóc”.
"Tóc?"
"Ừ, tóc”.
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nhưng vẫn kéo một sợi tóc trên đầu cô xuống đưa cho Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang dùng hai ngón tay cầm lấy một đầu sợi tóc, cười nói với
Triệu Đại Lực: "Nếu như anh có thể đấm gãy sợi tóc này thì tôi sẽ nhận
anh làm đồ đệ”.
Triệu Đại Lực sửng sốt: "Sư phụ, sư phụ đang xem thường tôi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT