Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ nói: "Em ngày thường khá tiết kiệm, có khi anh tiêu nhiều tiền một tí cũng bị em nói mấy câu".
"Nhưng hôm nay, tại sao em lại đi đấu với cô gái kia vậy, đây không phải phong cách của em?"
Hạ Huyền Trúc quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nếu là chuyện của
em, em nhất định sẽ không vì loại chuyện này mà đi so tiền với người
ta".
"Nhưng em không thích nhìn người ta mắng anh. Chồng em chỉ có em mới được phép bắt nạt thôi, hôm nay dù có thế nào đi nữa thì em cũng không để chồng
em mất mặt đâu!"
Diệp Vĩnh Khang sững người, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng ấm áp.
Nhìn Hạ Huyền Trúc, anh nhẹ nhàng nói: "Vợ à, anh có hai câu muốn nói với em".
"Ừ, anh nói đi, có phải muốn cảm ơn em không?"
Hạ Huyền Trúc mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Ừ, anh không chỉ muốn cảm ơn em, anh còn phải cảm
tạ thượng đế đã tìm cho anh một người vợ tốt như vậy. Đời này lấy được
em là phúc lớn của anh đó".
"Ừ, biết là tốt, về sau phải đối tốt với em đó".
Hạ Huyền Trúc vươn tay nhẹ nhàng vuốt mũi Diệp Vĩnh Khang: "Thế câu thứ hai là gì?"
Diệp Vĩnh Khang thở dài một tiếng, chỉ vào cái vali đầy ngọc bội, nói:
"Tuy rằng vừa rồi em làm rất tốt, anh rất cảm động, nói cũng ngọt nữa,
nhưng sau cũng vẫn là anh tự trả tiền mà, vợ à, em phải trả nợ cho anh
đó!"
"Lươn lẹo!"
Hạ Huyền Trúc vênh mặt, nói: "Gả gà theo gà, gả chó theo chó, gả cho nhà
đại gia thì ngày nào cũng được hưởng phúc, về sau anh tiêu tiền, em ra
vẻ, chúng ta liên thủ, tung hoành thiên hạ!"
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên cười rộ lên: "Không ngờ em lại nghĩ được
thế, được, sau này anh bỏ tiền, em ra oai, chúng ta sẽ thành một cặp bài trùng, sát cánh cùng nhau như trong Thần Điêu Đại Hiệp vậy!"
"Ha ha, thế đâu có được, Dương Quá thiếu một cánh tay đó".
"Cái này có là gì? Anh ta thiếu là thiếu cánh tay trái. Không ảnh hưởng đến hoạt động thông thường à nha".