Diệp Vĩnh Khang ngày thường ghét nhất có người uy hiếp mình, nhưng đối
mặt với lời đe dọa như vậy, anh lại không tức giận chút nào, ngược lại
còn nở nụ cười: "Vậy thì cô phải chuẩn bị một cái kéo lớn một chút đấy,
nếu không lúc đó e là không cắt nổi".
"Này, đồ chó, anh còn dám chèo kéo với tôi trước mặt vợ anh à. Kéo không được đúng không? Vậy tôi sẽ đem cưa máy đến, đến lúc đó cho anh sợ chết khiếp!"
Lâm Tĩnh cũng không chịu thua kém, Hạ Huyền Trúc ở bên cạnh thì lại đỏ hết cả mặt.
Hai người là bạn thân, nhưng tính cách của họ rất khác nhau.
Tính cách của Hạ Huyền Trúc tương đối dè dặt, nhưng Lâm Tĩnh lại tùy tiện
hấp tấp, nhanh mồm nhanh miệng và nói chuyện xưa nay không bao giờ nể
nang bất cứ điều gì.
Vì vậy, Hạ Huyền Trúc không trách hai người đã đùa không đúng lúc trước mặt cô.
"Cô Tĩnh Tĩnh, hôm đó là sinh nhật của Tiểu Trân".
Diệp Tiểu Trân ngẩng đầu: "Con sẽ cắt một miếng bánh to nhất cho cô Tĩnh Tĩnh!"
"Tiểu Trân ngoan quá!"
Lâm Tĩnh quỳ xuống nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của Diệp Tiểu Trân cười: "Đến lúc đó cô Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ nếm thử bánh sinh nhật của Tiểu
Trân".
"Chuyện gì thế, gì mà ồn ào vậy!"
Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ để râu quai nón bước xuống cầu thang.
"Bố!"
Lâm Tĩnh nhanh chóng giới thiệu: "Huyền Trúc đến để gửi thiệp mời cho chúng ta. Họ sẽ tổ chức đám cưới vào thứ sáu tới".
"Đám cưới?"
Lâm Đại Long khẽ cau mày: "Với ai?"
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và nói: "Chú Lâm, đây là Diệp Vĩnh Khang, bố của Tiểu Trân".
Lâm Đại Long nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau khi nhìn một hồi, ông ấy lạnh lùng nói: "Vậy ra cậu là cái thằng phụ bạc đó đấy à?"
Không khí đóng băng ngay lập tức.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, Lâm Đại Long cũng rất tức giận, trước là do ông
ấy chịu thua trước sự thuyết phục của con gái mình, nên ông ấy mới mạo
hiểm cử mấy cao thủ đến phía sau núi để giải cứu tên này.
Tuy rằng may mắn, nhà họ Chu đã bị người của Cục tác chiến quét sạch, nhưng mấy cao thủ mà ông ấy phái tới dường như cũng bị nhà họ Chu làm cho
khiếp sợ, bọn họ gọi điện thoại nói với ông ấy là họ muốn từ chức, sau
đó liền biến mất dạng.
Thực ra ông ấy không hề biết
những người đó không phải sợ hãi mà đã ký một thỏa thuận bảo mật, nhận
được một khoản tiền từ Trịnh Thiên Khải rồi ra nước ngoài sống.
"Bố……."
Lâm Tĩnh vừa định nói, nhưng lại bị Lâm Đại Long đưa tay ngăn lại, dửng
dưng nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Năm đó cậu hố con bé Huyền Trúc sau đó xách
quần bỏ đi, đi một mạch năm năm, mẹ nó, giờ cậu còn có mặt mũi quay lại
à?"
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, nhưng không nói gì, bởi vì những gì Lâm Đại Long nói đều là sự thật.
"Cậu kia, tôi cảnh cáo cậu!"
Lâm Đại Long vươn tay chỉ vào mũi Diệp Vĩnh Khang: "Hôm nay cậu trở về kết
hôn với con bé Huyền Trúc có nghĩa là cậu còn có lương tâm".
"Nhưng tôi cảnh cáo cậu, sau này phải đối xử tốt với con bé Huyền Trúc, nếu
dám có ý định đùa giỡn con gái nhà người ta, tôi cam đoan cậu sẽ không
thể ra khỏi Giang Bắc được đâu!"
Sau khi nói xong, ông
ấy quay đầu nhìn Hạ Huyền Trúc, nghiêm mặt nói: "Huyền Trúc, chú không
sợ làm cháu không vui, nhưng chú rất không thích loại đàn ông vô trách
nhiệm như này".
"Nhưng vì đây là lựa chọn của cháu, chú tôn trọng cháu, sau này chú sẽ để mắt tới. Tên này dám có lỗi với cháu, cứ gọi cho chú bất cứ lúc nào, chú sẽ chém sống thằng này luôn!"
"Ngoài ra, thứ sáu tuần sau đúng không, chú nhất định sẽ đến dự đúng giờ. Nếu
cần gì cứ nói với chú bất cứ lúc nào. Nếu thiếu tiền cũng đừng ngại, hôn lễ này phải làm cho hoành tráng vào!"
"Cảm ơn chú Lâm".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT