Nhân duyên của Trương Hiểu Đan rất tốt, vừa ngồi xuống đã có người đến chào hỏi.
“Nghĩ thế nào, tối nay mấy người anh Lực có thể đánh bại người ta không?”
Trương Hiểu Đan hỏi.
Vẻ mặt người kia hơi nặng nề: “Có thể là được, nghe nói đối thủ đến từ
phía Bắc, có một người biệt danh là Thiết La Hán, dường như chỉ trong
mấy tháng ngắn ngủi đã đá hết tất cả phòng tập boxing ở Nam Giang”.
“Lần này e là anh Lực gặp phải đối thủ rồi, hai người đánh nhau vẫn chưa biết ai mạnh hơn ai”.
Trương Hiểu Đan nhíu mày: “Cừ thế à? Nếu tối nay thua thì thể diện của Nam Giang chúng ta tiêu tan luôn đấy”.
Người kia lắc đầu: “Tình hình cũng không bi quan như thế, mặc dù đối thủ khá
mạnh nhưng cũng rất khinh địch, họ chỉ đăng ký cho hai người tham gia
vào trận đấu tối nay thôi, cũng xem thường Nam Giang chúng ta quá
rồi”.
“Cái gì, chỉ đăng ký hai người?”
Trương Hiểu Đan tức giận nói: “Đám này cũng xem thường người khác quá đấy”.
“Chị Đan đừng tức giận, có lẽ chuyện này là chuyện tốt với chúng ta”.
Người kia nói: “Thứ chúng ta cần lần này là kết quả trận đấu, nếu đối phương
cũng cử ra năm người thì có lẽ chúng ta không có cơ hội thắng”.
“Nhưng nếu chúng chỉ cử ra hai người, vậy thì chúng dâng cơm đến tận miệng cho chúng ta rồi, đừng quên bên ta còn có anh Lực”.
“Đến lúc đó nhất định phải cho đám này một bài học để chúng nhanh chóng cút khỏi Nam Giang”.
Trương Hiểu Đan gật đầu: “Mong là lát nữa mấy người anh Lực đánh cho đám này tàn tạ để xem chúng còn dám đắc ý nữa không”.
“À phải rồi, có điều tra rõ đám người đối diện đó không? Rốt cuộc có lai
lịch gì mà đang yên lành tự dưng chạy đến Nam Giang làm gì?”
Người kia lắc đầu: “Đám người đó rất bí ẩn, không rõ lai lịch cụ thể, chỉ
biết hình như là người ở phía Bắc, tên dẫn đầu là gì mà Diệp… Diệp… gì
đó? Ôi, à phải rồi, Diệp Thiên Minh!”
“Anh vừa nói gì cơ?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng quay đầu lại nhìn người kia hỏi: “Người dẫn
đầu mà anh nói tên là Diệp Thiên Minh? Trông người đó như thế nào?”
Người kia nhìn Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Chỉ biết ông ta tên là Diệp
Thiên Minh, khoảng bốn mươi tuổi, còn trông thế nào thì tôi không
biết”.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang còn muốn hỏi vài câu nữa, Trương Hiểu Đan mất kiên
nhẫn nói: “Anh im miệng lại đi, đừng ở đây làm loạn nữa, người ta trông
thế nào liên quan gì đến anh. Lát nữa cứ ngoan ngoãn câm miệng lại
nghiêm túc xem trận đấu là được, đừng gây thêm phiền phức cho tôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, ba chữ Diệp Thiên Minh này giống như một cây kim đâm vào tim anh.
Trong số đám thuộc hạ của bà cụ nhà họ Diệp có một tay sai cũng tên là Diệp Thiên Minh.
Người mà sau khi Diệp Vĩnh Khang bị vu cáo hãm hại đã trói Diệp Vĩnh Khang
vào cây, tự tay đánh gãy chân anh bằng gậy bóng chày, sau đó bỏ anh vào
bao tải ném xuống sông tên là Diệp Thiên Minh.
Từ sau khi Diệp Vĩnh Khang về nước, vốn dĩ định quên đi tất cả hận thù
trước đó, dù sao thì trong người anh cũng đang chảy dòng máu của nhà họ
Diệp, cứ buông bỏ hết những chuyện trước đó.
Nhưng bây giờ khi nghe đến ba chữ Diệp Thiên Minh này, lửa giận và thù hận bỗng chốc dấy lên.
Người đến từ phía Bắc cũng tên là Diệp Thiên Minh.
Liệu có phải cùng một người không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT