Lúc này, Diệp Tiểu Trân cũng vội vàng nói: “Dì à, dì không được nói bố cháu như vậy, bố cháu là anh hùng!”
“Haiz, anh hùng cái gì chứ! Chưa từng thấy người nào vô dụng đến vậy!”
Trương Hoa Phương hung hăng nói: “Thật mất hứng, đi thôi, chúng ta về nhà
trước đã, lát nữa thằng vô dụng đó dám quay lại, xem mẹ xử lý nó thế
nào!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang nhíu mày, đứng trước một cửa một trung tâm mua sắm ở đường bên cạnh.
Sau khi quan sát xung quanh, vẫn không thấy gì, liền nhanh chóng gọi cho Thiên Ảnh.
“Điện Chủ”.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng Thiên Ảnh truyền đến.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nói: “Hình như tôi vừa nhìn thấy Sử Nam Bắc ở Nam
Giang, nhưng lúc tôi đuổi theo lại không thấy người đâu nữa!”
Sở dĩ vừa rồi Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chạy đi là bởi vì đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng của Sử Nam Bắc cách đó không xa.
Trong khoảng thời gian này, chuyện của Sử Nam Bắc luôn như một tảng đá đè nặng lên ngực Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù đã có rất nhiều bằng chứng cho thấy Sử Nam Bắc đã phản bội anh, nhưng trong lòng Diệp Vĩnh Khang vẫn ôm chút hy vọng.
Đây là người anh em tốt nhất của anh, cả hai đã cùng nhau thoát chết không
biết bao nhiêu lần, tình nghĩa giữa bọn họ là điều người ngoài không thể hiểu được.
Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không thể đối mặt với sự thật rằng Sử Nam Bắc đã phản bội mình.
Bất kể kết quả như thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cũng muốn đối mặt với Sử Nam Bắc để đích thân hỏi rõ mọi chuyện.
“Điện Chủ, ngài nhìn thấy Sử Nam Bắc ở Nam Giang sao?”
Thiên Ảnh ở đầu bên kia điện thoại cũng hơi kinh ngạc: “Ngài có chắc là anh
ta không? Có phải là nhận nhầm rồi không? Nếu anh ta đang ở Nam Giang
thì tại sao vẫn không liên lạc với ngài chứ? Hay là anh ta có mục đích
gì khác?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Tôi không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy bóng lưng
thôi, nhưng bất luận từ dáng người cho đến bước đi đều rất giống Sử Nam
Bắc, hy vọng… hy vọng là tôi nhìn nhầm!”
Diệp Vĩnh Khang thực sự không hy vọng người anh vừa nhìn thấy là Sử Nam Bắc.
Nếu thật sự là Sử Nam Bắc thì chuyện hắn phản bội anh là điều không cần bàn cãi nữa, bởi vì nếu hắn không phản bội, Nam Giang gần Giang Bắc đến
vậy, cho dù là xảy ra chuyện gì thì hắn cũng nên liên lạc với Diệp Vĩnh
Khang đầu tiên.
Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi châm điếu thuốc, ngẩn ngơ đứng ở ven đường ở lối vào trung tâm thương mại.
Tuy anh vừa nói hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng trong lòng anh lại vô cùng chắc chắn người mà anh vừa nhìn thấy là Sử Nam Bắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT