Hạ Huyền Trúc vội vàng tiến lên trước giữ lấy cánh tay của đối phương.

“Chị, chị đừng cản em, hôm nay em nhất định phải xé xác gã đàn ông cặn bã này ra!”

Cô gái trẻ khí thế bừng bừng, trừng mắt lên, dáng vẻ muốn liều mạng một phen.

“Trương Hiểu Đan, cháu bình tĩnh lại đã, coi dì như là không khí rồi à?”

Lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên quát lên, cô gái trẻ đó mới hậm hực buông ghế xuống, bực tức nói với Trương Hoa Phương: “Dì cả, loại chó má này đến đây mà sao dì lại không nói trước với cháu một tiếng”.

“Gan cũng to thật đấy, mấy năm trước anh gây hoạ cho chị tôi xong xách quần lên chơi trò mất tích, loại đàn ông cặn bã giống như anh sống trên đời này đúng là lãng phí tài nguyên!”

“Vậy cháu cả ngày không chuyên tâm học hành, nhuộm tóc, xăm mình, uống rượu, đánh nhau thì không phải lãng phí tài nguyên hay sao? Mau ngồi xuống đi!”

Trương Hoa Phương phẫn nộ trách mắng.

“Dì à, cháu…”

Trương Hiểu Đan rõ ràng hơi sợ Trương Hoa Phương, chỉ đành tức tối ngồi xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp uất ức trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.

“Hiểu Đan, em hiểu nhầm Vĩnh Khang rồi”.



Hạ Huyền Trúc vội vàng giải thích: “Vĩnh Khang khi đó không phải cố ý muốn đi, cũng là bởi vì có chuyện khác nên không còn cách nào”.

“Bây giờ anh ấy quay về rồi, đối xử với chị và Tiểu Trân cực kỳ tốt, thật đó, không tin em hỏi Tiểu Trân mà xem”.

Diệp Tiểu Trân vội vàng phối hợp: “Dì à, mẹ cháu, không nói dối đâu, bố thật sự đối xử với bọn cháu rất tốt, bố cháu là người bố tốt nhất trần đời luôn, dì đừng mắng bố cháu nữa được không?”

Sau khi nghe xong mấy lời này thì lửa giận trong lòng Trương Hiểu Đan mới miễn cưỡng nguôi đi một chút.

Cô ta vừa lấy một gói kẹo sữa từ trong túi ra ném về phía Diệp Tiểu Trúc vừa trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vừa nói: “Đồ đểu, anh nghe kỹ đây cho tôi, chị tôi và Tiểu Trân đơn thuần dễ bị dụ nhưng tôi thì không dễ lừa thế đâu”.

“Nếu như ngày nào đó anh lòi đuôi ra mà để tôi tóm được thì tôi bảo đảm sẽ cho anh biết thế nào là tới số!”

Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười gượng, trong lòng thầm nghĩ gen nhà mẹ vợ thật là đặc biệt, sao tính khí của mọi người không có hổ báo nhất chỉ có hổ báo hơn vậy chứ?

“Yên tâm đi, tôi có phụ ai thì đi nữa thì cũng tuyệt đối không phụ chị cô và Tiểu Trân đâu”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười giải thích.

Trương Hiểu Đan tức giận quay đầu sang một bên, dáng vẻ rõ ràng không hề tin tưởng.

Có điều Diệp Vĩnh Khang cũng không so đo những điều này, bởi vì những năm vừa qua anh quả thực vô cùng có lỗi với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play