"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, cô Đào, bây giờ cô mau cử người đuổi tới Nam Giang...”

Hạ Chí Tài đang nói nửa chừng, Đào Xuân Yến chợt hét lên: "Câm miệng!"

Sắc mặt Đào Xuân Yến trông rất tệ, trầm giọng nói: "Ông không biết Nam Giang là cấm địa của nhà họ Đào chúng tôi sao?"

Hạ Chí Tài sửng sốt, lúc này lão mới nhớ ra rằng hình như quả thật là như thế.

Đào Vân Thiên có thể hô mưa gọi gió ở đây, nhưng chỉ có Nam Giang là ngoại lệ, bởi Đào Vân Thiên và Hạ Nguyên Thành ở Nam Giang là đối thủ không đội trời chung.

Hơn nữa Hạ Nguyên Thành không chỉ là một thương nhân, người ta đồn rằng người này đã từng là một nhân vật nổi tiếng trong giới lính đánh thuê nước ngoài, mấy năm trước đã lặng lẽ về nước cắm rễ ở Nam Giang.

Nhờ vào khả năng hơn người và thủ đoạn tàn nhẫn của mình, trong vòng chưa đầy một năm, ông ta đã trở thành bá chủ số một của Nam Giang, được người ta gọi với cái tên Nam Giang Vương.

Nghe nói Đào Vân Thiên từng có xích mích với Hạ Nguyên Thành vì một mảnh đất, hai bên đã giao đấu nhiều lần, trong tối cũng có ngoài sáng cũng có, nhưng bất phân thắng bại.

Trong trận chiến cuối cùng, Hạ Nguyên Thành vì khinh địch nên đã phải chịu tổn thất lớn trước Đào Vân Thiên, ông ta phẫn nộ ngay tại trận đòi giết chết Đào Vân Thiên.

Nhưng Đào Vân Thiên cũng không phải là người bình thường, với thế lực cắm sâu ở tỉnh, đã vô số lần khiến Hạ Nguyên Thành thất bại mà quay về.



Sau đó, Hạ Nguyên Thành đã đưa ra một lệnh cấm, chỉ cần nhà họ Đào đặt một bước tới đất Nam Giang, thì ông ta sẽ khiến họ một đi không trở lại!

Vì vậy Đào Vân Thiên cũng đã áp đặt lệnh cấm đối với gia đình mình, không cho bất kỳ ai được đặt chân đến Nam Giang khi chưa được sự cho phép!

Đào Xuân Yến sa sầm mặt mày, mọi người trong nhà họ Hạ đều im lặng, nhất thời bầu không khí có vẻ nghiêm nghị.

"Chị Đào, bọn chúng chỉ đi thăm người thân, mấy ngày nữa sẽ về, lúc đó xử lý sau cũng không muộn, để chúng thoải mái thêm mấy hôm nữa đi!"

Hạ Tuyết Cầm vội vàng nói: "Mấy ngày đó chúng ta có thể phá hoại công ty của cô ta, xử lý hết mấy người liên quan đến chúng!"

"Ngu dốt!"

Đào Xuân Yến lạnh lùng mắng chửi: "Cô muốn Diệp Vĩnh Khang biết tôi trở lại, sau đó bọn chúng trốn luôn ở Nam Giang không trở lại hả?"

Hạ Tuyết Cầm toát mồ hôi lạnh: "Không, không, tôi xin lỗi chị Đào, tôi không có ý đó, ý tôi là...”

"Câm miệng cho tôi!"

Đào Xuân Yến quát lớn, cau mày suy nghĩ một hồi, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Diệp Vĩnh Khang đối với tôi mà nói chỉ là con kiến, nhưng mà bóp chết nó một cách dễ dàng như vậy không có gì vui”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play