Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang dựa vào ghế sofa ở nhà, cảm thấy rất hạnh phúc.
Con gái đang làm bài tập một cách nghiêm túc, bà xã cũng đang chăm chú chuẩn bị cho việc khai trương công ty.
Hai người này đều là những người quan trọng nhất trên đời này của Diệp Vĩnh Khang, còn gì hạnh phúc hơn khi được nhìn họ, bảo vệ họ mỗi ngày.
"Bố ơi, bài kiểm tra này con không biết làm, bố xem giúp con được không?" Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Diệp Tiểu Trân đột nhiên quay đầu kêu to.
"Được luôn, để bố xem giúp con nào".
Diệp Vĩnh Khang cười cười đi về phía trước, sau khi nhìn bài kiểm tra của
Diệp Tiểu Trân, không khỏi khẽ nhíu mày: Tiêu chuẩn giáo dục của nhà trẻ bây giờ cao như vậy sao?
Hóa ra đó là một bài kiểm tra được viết bằng tiếng Đức!
"Bố ơi, chữ viết trên đó là chữ gì vậy, ghép vần cũng không giống, con chả biết chữ nào".
Vẻ mặt Diệp Tiểu Trân có chút phiền muộn.
"Không sao đâu. Bố sẽ giúp con làm. Cái này hơi khó. Ngày mai bố sẽ nói với
giáo viên của con rằng mức độ giáo dục này hơi quá rồi".
Diệp Vĩnh Khang cầm bút chì lên viết xoành xoạch, anh ở chiến trường hải
ngoại nhiều năm như vậy, dường như thông thạo hầu hết ngôn ngữ của mọi
quốc gia, bài kiểm tra này chẳng là gì đối với anh cả.
Khoảng mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang đã làm xong bài kiểm tra.
"Bố giỏi quá!"
Ánh mắt Diệp Tiểu Trân nhìn Diệp Vĩnh Khang chứa đầy ngưỡng mộ, sau đó lấy
từ trong cặp sách ra một tờ đơn xin chữ ký: "Bố, hôm nay bố ký cho con
đi. Ngày nào cũng phải ký. Trước toàn là mẹ ký cho con. Hôm nay con muốn bố ký".
"Được rồi, từ nay ngày nào bố cũng sẽ ký cho Tiểu Trân nhé!"
Diệp Vĩnh Khang ký tên vào tờ giấy, khi anh đang chuẩn bị giúp Diệp Tiểu
Trân sắp xếp cặp đi học, thì Lăng Vi đột nhiên gọi điện tới để xác nhận
một số chi tiết về việc chuẩn bị đám cưới cho Diệp Vĩnh Khang.
"Em à, anh đi nghe điện thoại, em giúp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách nhé".
Diệp Vĩnh Khang hô lên với Hạ Huyền Trúc, sau đó vào phòng nghe điện thoại.
Hạ Huyền Trúc gác công việc sang một bên và bước tới giúp Diệp Tiểu Trân sắp xếp cặp sách.
"Mẹ, hôm nay bố ký cho Tiểu Trân đấy. Mẹ xem, chữ bố viết đẹp không này!"
Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát hiện ra rằng dường như cô đã nhìn thấy chữ ký này ở đâu đó.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng lấy
bản hợp đồng cho vay ra và nhìn vào cột chữ ký của chủ tịch, hai chữ ký
giống hệt nhau!
Trái tim của Hạ Huyền Trúc bắt đầu đập loạn xạ,
sau khi so sánh nhiều lần, chữ ký của Diệp Vĩnh Khang và chủ tịch hoàn
toàn giống nhau!
Hạ Huyền Trúc cũng đã từng nhìn thấy
chữ ký khi ký hợp đồng trước đó, nhưng lúc đó cô không nhìn kỹ, chữ ký
cũng được viết bằng chữ thảo, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn ra ba
chữ ‘Diệp Vĩnh Khang’.
"Em à, em sao vậy?"
Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng đã gọi điện thoại cho Lăng Vi xong, cầm điện
thoại cười cười đi ra khỏi phòng ngủ, thấy vẻ mặt của Hạ Huyền Trúc có
chút không đúng.
"Vĩnh Khang, cái này...... Tại sao chữ ký của anh lại giống hệt chữ ký của chủ tịch vậy?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt khi nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng cho vay, lúc
trước làm cái hợp đồng này, Lăng Vi nói đây là hợp đồng đặc biệt, cần
chủ tịch đích thân ký tên, lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ nhiều, liền ký tên mình vào đó.
Giờ phải giải thích thế nào với vợ đây?
"Chuyện này em đừng để lộ ra bên ngoài nhé".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giả bộ thần bí nói: "Lúc anh làm thủ tục vay tiền, chủ tịch tình cờ đi vắng, để đỡ phiền phức, mà anh và chủ tịch lại tình cờ trùng tên và họ nên họ đã nhờ anh bắt chước chữ ký chủ tịch".
"Cái gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT