Họ từng sống trong biệt thự, nhưng giờ đây họ chỉ có thể chen chúc trong căn nhà dột nát ở khu thành thị kết hợp nông thôn này, trông chờ vào những gánh hàng rong bán rau hàng ngày, thường xuyên bữa đói bữa no, cuộc sống vô cùng khổ sở.

Nhìn thấy đám người nhà họ Hạ huênh hoang trước đây, nay lại quỳ trước mặt mình như con chó van xin lòng thương xót, Đào Xuân Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Sàn nhà các người bẩn quá, tiếc cho giày của tôi, tôi có thói quen sạch sẽ, bẩn như này rồi sau sao mà mang được nữa đây?"

Đào Xuân Yến vắt chéo chân và lắc nhẹ đôi giày cao gót phiên bản giới hạn trên chân cô ta được mua với giá hơn một trăm nghìn tệ.

Khóe miệng Hạ Tuyết Cầm giật giật, cô ta hiểu rất rõ ý của Đào Xuân Yến.

Mặc dù bây giờ cô ta đã rơi xuống hố sâu, nhưng bên trong cô ta vẫn còn sót lại dấu vết cuối cùng của lòng tự trọng.

"Xuân Yến, tôi sẽ giúp chị".

Vào lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên quỳ xuống di chuyển đến trước mặt Đào Xuân Yến, cúi đầu xuống, không do dự liếm giày cao gót của Đào Xuân Yến.

"Xuân Yến, đã liếm sạch rồi, chị có hài lòng không?"

Sau khi Hạ Tuyết Cầm liếm giày xong, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Đào Xuân Yến như một con pug, nói: "Xuân Yến ... Không, chị Đào, về sau cho tôi theo với. Chị muốn tôi làm gì cũng được, đừng tống tôi trở lại nhà tù, tôi thực sự không thể chịu đựng được!"

Đối với Hạ Tuyết Cầm lúc này, chỉ cần cô ta có thể thoát khỏi nhà tù, đừng nói là liếm giày, bảo cô ta liếm nhà xí cũng được.

Chỉ có bản thân cô ta mới biết mình đã sống sót như thế nào trong khoảng thời gian qua, ký ức ngắn ngủi trong tù này, đối với cô ta mà nói, đơn giản chính là một cơn ác mộng địa ngục!



"Ồ? Thật sao? Nếu tôi muốn cô làm chó pug cho tôi thì sao?"

Đào Xuân Yến cười ranh mãnh.

"Tôi sẵn lòng, chỉ cần không đem tôi về nhà ngục, tôi nguyện làm chó cho chị Đào!"

Lúc này Hạ Tuyết Cầm chả còn chút tôn nghiêm nào nữa, khí chất cô chủ kiêu kì đã sớm bị khoảng thời gian khắc nghiệt này đập tan từ lâu rồi.

"Thật không? Nhưng mà làm chó phải khiến tôi hài lòng mới được cơ, như này đi, cô kêu hai tiếng sau đó vẫy đuôi cho tôi xem, để tôi xem cô có đủ tiêu chuẩn hay không".

Đào Xuân Yến nghịch chiếc bật lửa trên tay, ánh mắt đầy mỉa mai và vui sướng.

Khi còn là người giúp việc trong nhà họ Hạ, kẻ không coi cô ta là người nhất chính là Hạ Tuyết Cầm.

"Gâu, gâu gâu!"

Hạ Tuyết Cầm không do dự sủa lên, vừa sủa, vừa học theo dáng vẻ vẫy đuôi của chó.

"Ha ha ha ha ha ha ha!"

Đào Xuân Yến cười to: "Không tồi, sau cô làm chó bên cạnh tôi đi. Ngày nào gặp tôi cũng phải vẫy đuôi. Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cô đồ ăn ngon nhất trên đời này của chó. Ha ha ha ha! "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play