"Vâng? Có chuyện gì".

Hạ Huyền Trúc quay đầu lại, cười dịu dàng nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Nhìn khuôn mặt dịu dàng trước mặt, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy tim mình bị thứ gì đó bóp nghẹt.

"Huyền Trúc, anh... anh..."

Diệp Vĩnh Khang thật sự không biết nói thế nào mới phải.

Trên đường trở về, anh đã quyết tâm nói ra tình cảm của mình với Trần Tiểu Túy, bởi vì theo anh, che giấu chính là phản bội.

Nhưng khi nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, anh đột nhiên không nói nên lời.

Hạ Huyền Trúc chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó âu yếm nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, ngẩng đầu cười nhẹ: "Chồng à, trước khi anh nói, em có vài lời muốn nói với anh trước".

"Như em đã nói đây, em không hỏi về quá khứ của anh, không hỏi thân phận của anh chính xác là gì, những thứ này đều không quan trọng, em chỉ biết rằng anh là Diệp Vĩnh Khang, là người yêu em nhất trên đời, cũng là người em yêu nhất trên đời".

"Cho nên, cho dù anh có làm gì bên ngoài, chỉ cần anh còn quay về ngôi nhà này, trở về với em, anh vẫn sẽ là chồng của em, vẫn là người yêu chiều em nhất, cũng là người em tin tưởng nhất".

"Huyền Trúc..."



Hốc mắt Diệp Vĩnh Khang hơi ửng đỏ, có thể có được một người phụ nữ như vậy bên cạnh, đời này đúng là không còn gì hối tiếc nữa rồi!

"Huyền Trúc, anh xin lỗi, anh phát hiện trong lòng mình đang nghĩ đến một người phụ nữ khác. Trước đó anh và cô ấy có xảy ra một số chuyện. Cô ấy đỡ đạn cho anh, vì anh mà vứt bỏ thứ quý giá của cô ấy".

"Anh cũng không biết thế này là thế nào. Anh không thể không nghĩ về cô ấy. Anh xin lỗi em, Huyền Trúc. Anh thực sự không cố ý. Giờ anh đang rất bối rối".

"Hay là em mắng anh ác vào, không thì em đánh anh vài cái cũng được, như vậy có thể sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút".

Diệp Vĩnh Khang bộc bạch tất cả những lời kìm nén trong lòng một mạch, nhưng không nhắc đến tên của Trần Tiểu Túy.

Nói xong những lời này, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi cơn bão của Hạ Huyền Trúc.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc không những không tức giận mà còn bất ngờ cười khúc khích.

"Sao em lại cười?"

Diệp Vĩnh Khang chất vấn.

"Em mừng cho chính mình!"

Hạ Huyền Trúc nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang và nhìn vào mắt đối phương đầy trìu mến: "Cô gái đó sẵn sàng làm những điều này cho anh, điều đó cho thấy cô ấy rất rất rất là yêu anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play