Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến những thứ này, hướng lợi tránh hại dù sao cũng là bản năng của con người, anh chỉ nghĩ thầm Trần Tiểu Túy tìm anh là có việc gì.
Kể từ khi thiệp đen được tung ra, đám người Đường Văn Nguyên gần như đã
liên lạc với anh hết cả rồi, nhưng Trần Tiểu Túy đến lúc nãy mới gọi
điện cho anh, điều này không phù hợp với phong cách làm việc thường ngày của cô ấy.
Địa điểm là nhà hàng Thủy Tinh cao tầng do Trần Tiểu Túy mở.
Có một tấm biển ghi "Hôm nay đóng cửa" ở cửa.
Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang ở trong phòng riêng trong cùng.
Điều khiến Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên là Trình Văn Đống cũng đang ở đó.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, thấy biểu hiện của Trần Tiểu Túy không đúng
lắm, nhìn lại điệu bộ đắc ý của Trình Văn Đống bên cạnh, trong lòng cũng đoán ra được đôi phần.
"Có chuyện gì không?"
Diệp Vĩnh Khang kéo một cái ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, cúi đầu cạy móng tay, chậm rãi hỏi.
Không biết câu này là hỏi Trần Tiểu Túy hay Trình Văn Đống bên cạnh.
"Ha ha, anh Diệp, anh phải thay đổi cái tính cách này đi. Dù là chủ tịch
ngân hàng Kim Kỳ cao quý đi chăng nữa, anh cũng phải hiểu phép tắc chứ,
nếu không sẽ bị thiệt thòi lớn đấy".
Trình Văn Đống cười nói, thực ra ám chỉ rằng Diệp Vĩnh Khang không chủ động chào hỏi ông ta khi bước vào.
"Xin lỗi, tôi từ nhỏ đã không biết phép tắc là gì cả".
Diệp Vĩnh Khang nghiêng cằm thổi móng tay một cái, vẫn không ngẩng đầu lên nói.
Khuôn mặt của Trình Văn Đống biến sắc.
"Anh Diệp..."
Trần Tiểu Túy lo lắng, vừa định mở miệng nói gì đó, thì Trình Văn Đống đột
nhiên phất tay một cái, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó
cười to: "Ha haha ha, được lắm được lắm, anh là người đầu tiên nhận được thiệp đen mà vẫn bình tĩnh như vậy đấy".
"Chỉ là một số việc ‘diễn’ thôi thì không thể giải quyết được, bởi vì sự việc kiểu gì cũng sẽ xảy ra, anh nói có đúng không?"
Trình Văn Đống tin rằng Diệp Vĩnh Khang đang giả vờ bình tĩnh.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không có phản ứng, Trình Văn Đống chậm rãi châm một
điếu xì gà, phun ra một hơi khói với vẻ mặt hưởng thụ, dùng ngón trỏ gõ
nhẹ lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Trở lại chuyện chính đi, chuyện này vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào đâu".
"Nhưng Tiểu Túy là em gái tôi. Nếu cô ấy đã mở miệng nhờ vả, tôi thân làm anh cũng phải nể mặt đôi phần".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT