Đúng lúc này, Diệp Tiểu Trân đột nhiên rụt rè đi tới bên cạnh Diệp Vĩnh
Khang, cúi đầu vươn bàn tay nhỏ bé ra, nói: "Bố, bố phạt Tiểu Trân
đi".
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại phải phạt Tiểu Trân?"
Tiểu Trân cúi đầu nói nhỏ: "Con thấy hôm nay bố có tâm trạng không tốt. Con
nghĩ bố đã biết hôm nay Tiểu Trân ở mẫu giáo không ngoan".
"Trong lớp mỹ thuật, con cùng Đậu Đậu vẽ tranh. Bút màu của Đậu Đậu bị mất một cây, thế là cậu ấy đã nói là do con lấy".
"Nhưng con thực sự không lấy bút chì màu của cậu ấy, nhưng Đậu Đậu không tin,
cứ bắt con phải đền cậu ấy một cây, sau đó anh Thiết Đản đã lấy hộp đựng bút đánh cho Đậu Đậu khóc".
"Sau đó con và anh Thiết Đản đã bị giáo viên mỹ thuật gọi ra sau phạt ....
Con xin lỗi, bố, Tiểu Trân không ngoan, đừng giận nữa được không, bố
đánh Tiểu Trân đi này".
Diệp Tiểu Trân khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt áy náy, cô bé nghĩ, hôm nay bố có tâm trạng không tốt chắc chắn là do cô bé.
"Tiểu Trân, bố không có giận con đâu mà".
Diệp Vĩnh Khang yêu thương lau vết nước mắt trên má Diệp Tiểu Trân, hiền dịu nhìn Diệp Tiểu Trân: "Bố tin Tiểu Trân chắc chắn sẽ không lấy đồ của
người khác như vậy".
"Hơn nữa, Tiểu Trân là bảo bối bố yêu nhất. Dù Tiểu Trân có làm gì sai, bố
cũng sẽ không bao giờ trách Tiểu Trân. Bố sẽ bảo vệ Tiểu Trân đến hết
đời!"
Khi nói ra những lời này, Diệp Vĩnh Khang vừa cảm động lại vừa buồn.
Cảm động là vì cô bé còn nhỏ như vậy mà đã vô cùng hiểu chuyện, còn buồn là vì hồi xưa mẹ của anh cũng đã từng nói với anh như vậy.
Có một lần khi Diệp Vĩnh Khang bị buộc tội ăn trộm oan, mọi người đều
trách móc anh, nhưng chỉ có mẹ anh là ôm anh vào lòng và nói với anh
rằng bà tin Diệp Vĩnh Khang, cho dù thứ đó có thật sự là do Diệp Vĩnh
Khang lấy trộm đi chăng nữa, thì bà vẫn sẽ luôn đứng về phía Diệp Vĩnh
Khang.
Khi đó, mẹ của anh cũng đã nói một câu mà Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ
quên: "Con à, nếu sau này con trở thành thiên thần, mẹ sẽ cùng con lan
tỏa lương thiện ra thế giới".
"Nếu sau này con trở thành ác quỷ, mẹ sẽ cùng con giết hết những kẻ chống lại con!"
Rinh--
Điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, là Diêu San.
"Anh Diệp, tôi xin lỗi, hôm nay tôi không dạy lớp mỹ thuật nên không kịp thời giải quyết được chuyện của Tiểu Trân".
"Phụ huynh của đứa trẻ đó có lẽ không hiểu rõ sự việc nên đã nói những lời
khó nghe trong nhóm, anh Diệp, xin đừng để tâm. Tôi sẽ giải thích sự
việc cho phụ huynh của thằng bé. Tôi thực sự xin lỗi ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT