Hạ Huyền Trúc nghe thấy tiếng khóc, vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Trân dậy.
Diệp Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, chỉ vào cậu bé đó, khóc lóc nói: “Anh ấy làm hỏng tò he của con, con không cho anh ấy làm, anh ấy còn đánh con
nữa”.
Hạ Huyền Trúc hơi cau mày khi nhìn thấy vết giày
in trên người của Diệp Tiểu Trân liền nói với cậu bé: “Khang Khang, sao
cháu lại có thể đánh em được”.
“Hạ Huyền Trúc, cô trừng mắt với con trai tôi đấy à!”
Một người phụ nữ trang điểm đậm vội vàng bước tới chỉ trích: “Trẻ con nô
đùa là chuyện rất bình thường, cô trừng mắt với con trai tôi là có ý
gì!”
Vừa nói vừa khinh thường liếc nhìn đống tò he đã bị giẫm nát trên mặt đất, nói: “Hơn nữa không phải chỉ là một đống rác
thôi sao, con trai tôi không thèm chơi mấy thứ bẩn thỉu này, chỉ có đám
các người mơi coi những thứ rác rưởi này như bảo bối mà thôi”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài, lau nước mắt trên mặt Diệp Tiểu Trân, an ủi cô
bé: “Tiểu Trân ngoan, khi khác mẹ mua đồ chơi mới cho con nhé, được
không?”
“Không, con không cần đồ chơi mới, con chỉ cần tò he của con thôi!”
Diệp Tiểu Trân đỏ hoe hai mắt, nói: “Mỗi khi con nhớ bố đều sẽ nặn một cây
tò he giống bố rồi để vào trong hộp, những cây tò he này không phải là
rác rưởi, là bố đấy, là thứ quý giá nhất của con”.
Hạ Huyền Trúc nghe thấy câu này chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
Cậu bé đột nhiên xông lên, tiếp tục giẫm vào tò he đã không nguyên vẹn trên đất, hét lớn: “Ha ha, thì ra bố mày là tò he, tao giẫm chết bố mày
này!”
“Anh dừng lại đi, em không cho phép anh giẫm lên bố em”.
Diệp Tiểu Trân lập tức lo lắng, không biết lấy sức lực ở đâu, xông lên đấm một cái vào mắt của cậu bé.
Cậu bé bị đấm ngã nhào ra đất, hốc mắt trái ngay lập tức bị bầm tím, đau đớn khóc thét lên.
Người phụ nữ trang điểm đậm lập tức bùng nổ, tức giận nói: “Cái đứa con hoang nhà mày to gan lắm, xem tao xử lý mày thế nào!”
Nói xong giơ tay lên định tát vào mặt của Diệp Tiểu Trân.
Nhưng mới được nửa đường bỗng bị một bàn tay ở bên cạnh giữ chặt lấy cổ tay.
“Vừa nãy chính miệng cô nói, trẻ con nô đùa với nhau là chuyện bình thường,
sao thế, con trai cô đánh con gái tôi là bình thường, bây giờ con gái
tôi đánh con trai cô thì là không bình thường à?”
Diệp Vĩnh Khang không biết đã xuất hiện ở bên cạnh từ lúc nào, giữ chặt cổ tay cô ta rồi hất mạnh ra.
Sau đó anh cúi người xuống, nhìn Diệp Tiểu Trân, cười nói: “Tiểu Trân
ngoan, chúng ta không tức giận với những kẻ không có tố chất này, hôm
nào hai bố con mình lại cùng nặn tò he, được không?”
“Anh nói ai không có tố chất đấy!”
Người phụ nữ lập tức nổi giận: “Nói chuyện với loại rác rưởi giống như các người đúng là một loại sỉ nhục!”
“Bộ dạng như chưa từng thấy thế giới bao giờ, hôm nay đứa con hoang này nhất định phải xin lỗi con trai tôi…”
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang tát mạnh một phát, tức giận nói: “Đồ chó cái, cô nói lại một lần nữa xem!”
Người phụ nữ này bị tát cho một cái ong ong đầu óc, má trái lập tức sưng tấy lên.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ túm tóc, đá vào phía
sau gối cô ta, khiến cho người phụ nữ đó quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu
Trân.
“Xin lỗi con gái của tôi ngay!”
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.
Hạ Huyền Trúc kinh hãi, vội vàng tiến lên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang: “Vĩnh Khang, mau buông tay ra…”
“Em đứng sang một bên đi!”
Diệp Vĩnh Khang hất tay Hạ Huyền Trúc ra, lặp lại một lần nữa: “Tôi nói lại
một lần nữa, xin lỗi ngay, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!”
Thật ra Diệp Vĩnh Khang đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, nếu như không phải nghĩ
đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc thì ngay từ đầu anh đã đuổi đám người này
ra ngoài rồi.
Nói anh vài câu anh có thể không tính
toán, nhưng Diệp Tiểu Trân tuyệt đối là giới hạn của anh, có là ông trời thì cũng không được động vào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT