“Giám đốc Hạ, không hay rồi!”

Lúc này, một nhân viên đột nhiên xồng xộc lao vào phòng làm việc với vẻ mặt hoảng sợ: “Bên ngoài…bên ngoài…”

“Đừng vội, từ từ nói, bên ngoài làm sao?”

Hạ Huyền Trúc vội vàng đứng dậy.

Nhân viên kia nuốt nước bọt mấy lần rồi mới lên tiếng: “Có một đám người tới đây, tất cả đều là ông chủ của nhà cung cấp vật liệu khu vực Giang Bắc, dẫn đầu chính là Lý Bồi Hùng”.

“Cái gì?”

Hạ Huyền Trúc giật bắn người đứng dậy: “Ông ta tới đây làm gì?”

“Tôi không biết, bọn họ chỉ nói muốn gặp sếp”.

Hạ Huyền Trúc chau chặt mày, tức giận rảo bước đi ra ngoài.

Cô đi tới tiền sảnh của công ty. Quả nhiên nhìn thấy Lý Bồi Hùng đang dẫn theo một đám các ông chủ cung cấp vật liệu xây dựng đứng trước cửa. Số lượng người ít nhất cũng phải hơn trăm, lúc nhúc những cái đầu đen.

“Chúng tôi đã viết đơn đăng ký từ bỏ hạng mục, sắp đệ trình lên rồi”.

“Tiếp đó công ty cũng nên thông báo phá sản, đây đúng ý với các người rồi nhỉ, rốt cuộc các người còn muốn thế nào nữa?”



“Công ty lớn thế này, các người thích cái gì thì lấy cái đó, nếu vẫn không hết tức thì tôi ở đây, có phải là phải ép tôi nhảy lầu thì các người mới hài lòng không?”

Hạ Huyền Trúc rưng rưng nước mắt, sự uất ức, tức giận dồn nét cả một ngày đều bạo phát ra hết.

Cô thực sự không thể hiểu bản thân mình đã gây rắc rối với ai mà từ khi nhận được hạng mục tới bây giờ luôn có người cứ liên tục ép cô vào con đường cùng?

“Các người ai thử động vào giám đốc Hạ xem!”

Đúng lúc này, những nhân viên khác trong công ty tức giận lao ra đứng bên cạnh Hạ Huyền Trúc và quát lên: “Các người đúng là ức hiếp người quá đáng, ép công ty tới mức này, các người còn muốn thế nào!”

Hạ Huyền Trúc cảm kích nhìn những người nhân viên bên cạnh. Công ty mới bắt đầu vì vậy phúc lợi và đãi ngộ mà cô dành cho bọn họ vẫn chưa được là tốt nhất.

Thế mà đúng lúc khó khăn thế này bọn họ vẫn kiên định lựa chọn đứng về phía mình.

Chỉ có điều, trên thế giới này không thiếu những kẻ vô liêm sỉ.

“Hoàng Khoa, anh định làm cái quái gì vậy?"

Một người phụ nữ tóc xoăn, trang điểm đậm đột nhiên lên tiếng với vẻ kỳ quái: “Thương trường như chiến trường, kẻ mạnh thắng kẻ yếu là đương nhiên, sao lại nói mình cứ như người bị hại thế?”

“Sếp Lý có phải làm từ thiện đâu, sao phải quan tâm tới các người, thật ghét cái bộ dạng tôi yếu nên tôi có lý của các người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play