Khi Lưu Đại Hải nhìn thấy sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng không khỏi lo lắng anh sẽ nổi cơn tam bành.
Mặc dù biết anh Diệp rất đỉnh, nhưng thân phận của Lý Bồi Hùng này không hề đơn giản. Nghe nói người chống lưng cho ông ta cũng là người có tiếng
trong giới kinh doanh cả nước, có thể một tay che trời.
Không ai biết kẻ chống lưng đó là ai, nhưng có lẽ đây không phải chỉ là tin
đồn. Bởi vì mấy năm nay Lý Bồi Hùng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, có thể bật lên được trong ngành vật liệu xây dựng hỗn tạp này, thậm chí còn
mấy lần thoát được khỏi sự cố thương mại, nếu nói ông ta không có hậu
thuẫn mạnh đương nhiên là không ai tin rồi.
Nhưng cũng may, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang ảm đạm trong chốc lát, sau đó dần
dần dịu đi, ngẩng đầu lên nhìn Lý Bồi Hùng, bình tĩnh nói: “Cho ông thời gian một phút, hi vọng ông có thể đưa ra được sự lựa chọn đúng đắn”.
Lý Bồi Hùng nghe thấy vậy lập tức phá lên cười: “Ha ha ha ha, sao nào, tên ăn bám này định bành trướng gì ở đây thế?”
“Tôi rất muốn biết, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi chọn sai đấy, hay là anh định đưa tôi đi ăn bám cùng? Ha ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang vẫn không chút biểu cảm, nhìn Lý Bồi Hùng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc vậy.
“Hậu quả cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là khiến cho công ty của ông phá sản trong vòng ba phút thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Anh vừa nói xong câu này, Lý Bồi Hùng lại càng cười to hơn: “Đù má, không
xong rồi, không xong rồi, đây là chuyện nực cười nhất mà tôi từng được
nghe đấy”.
“Trong vòng ba phút, khiến công ty của tôi phá sản, ha ha ha, tôi sợ quá đi à, ha ha ha, người anh em, sau này anh đừng ăn bám nữa, cứ đến đây làm
việc cho tôi đi. Nội dung công việc rất đơn giản, mỗi ngày kể chuyện
cười chọc cho tôi vui là được rồi, ha ha ha ha!”
Rất rõ ràng, những lời nói của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Lý Bồi Hùng là chuyện nực cười nhất trên đời này.
Đừng nói là tên ăn bám nổi tiếng này, trước việc không sử dụng vũ lực thì
ngay cả ba gia tộc lớn ở Giang Bắc cũng không thể khiến ông ta của ông
ta phá sản trong một thời gian ngắn được.
Bởi vì phía sau ông ta có một người chống lưng vô cùng mạnh, chỉ cần hậu
thuẫn vẫn còn ở đó thì dù cho trời có sập xuống, công ty của ông ta vẫn
sẽ hiên ngang sừng sững.
Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục quan tâm đến một tên ngốc nữa, mà chậm rãi
hút một điếu thuốc, nhìn thời gian trên điện thoại, bắt đầu đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một!
Hết giờ!
“Ông đã chọn xong chưa?”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng hỏi.
Lý Bồi Hùng vẫn tiếp tục cười lớn: “Ừ, chọn xong rồi, lựa chọn của tôi là
tiếp tục phong sát, anh thấy câu trả lời này của tôi có chuẩn không cần
chỉnh không?”
Nói xong, anh soạn một tin nhắn đơn giản, sau đó nhẹ nhàng nhấn nút gửi.
“Ai ya, mới không cẩn thận tí mà đã trả lời sai rồi, vậy tôi phải làm sao đây, công ty của tôi sắp phá sản rồi, ha ha ha ha…”
Lý Bồi Hùng vỗ bàn cười lớn, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Lý Bồi Hùng vội vàng điều chỉnh lại
cảm xúc, nói một cách đầy ẩn ý với Diệp Vĩnh Khang; “Đợi tôi nghe điện
thoại xong, anh lại tiếp tục kể chuyện cười cho tôi nghe nhé, ha ha!”
Vừa nói ông ta vừa ấn nghe máy: “Sếp Vu, sao lại đột nhiên nhớ ra gọi điện
thoại cho tôi thế, lần trước đơn hàng của ông ở chỗ tôi…”
“Lý Bồi Hùng, ông nghe rõ đây cho tôi!”
Lý Bồi Hùng bị ngắt lời một cách thô bạo, đối phương trầm giọng nói: “Hủy
bỏ đơn hàng, bắt đầu từ bây giờ, mọi sự hợp tác giữa chúng ta chính thức chấm dứt. Sau này tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa, nếu như
ông cảm thấy tôi vi phạm hợp đồng thì có thể gặp nhau ở tòa án bất cứ
lúc nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT