Những người chứng kiến cảnh tượng lúc đó khi nhớ lại cảnh tượng ấy vẫn còn
rùng mình kinh hãi, vĩnh viễn không bao giờ quên được, đêm hôm đó, một
cậu bé mười hai mười ba tuổi mặc đồng phục học sinh, người bê bết máu,
cười như một dã thú. ......
Kể từ đó, Tần Hạc nổi danh và được gọi là Tiểu Bá Vương trên giang hồ, biệt hiệu này vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay.
Vì vậy, Tần Hạc nhất định không phải là người nhát gan, mà là một kẻ to gan lớn mật, hung hãn, tàn nhẫn.
Nhưng lúc này trong lòng gã có chút rụt rè, tưởng rằng mình đã đủ táo bạo rồi, không ngờ lại có người to gan hơn cả gã!
"Anh Diệp, hôm nay là sinh nhật lần thứ 40 của La Tam Pháo. Tất cả các đàn
em của ông ta sẽ tham gia, cũng sẽ có rất nhiều người nổi tiếng ở giang
hồ đến dự".
Tần Hạc nhìn Diệp Vĩnh Khang thành khẩn nói.
Ý tứ mà gã muốn biểu đạt rất rõ ràng, nếu Diệp Vĩnh Khang chọn ra tay hôm nay, chẳng khác nào lao vào chỗ chết.
"Oh, thật hả?"
Diệp Vĩnh Khang cười tinh nghịch: "Nếu đã náo nhiệt như vậy, thì chúng ta
càng nên tham gia chứ. Tình cờ tôi cũng chưa ăn trưa, được ăn miễn phí
ngu gì bỏ qua".
Nói xong anh cười, mở cửa xe quang minh chính đại đi về phía lối vào của sơn trang Vạn Hải.
"Anh Diệp…"
Tần Hạc vươn tay, sau đó vỗ đùi cái bép: "Chả quan tâm khỉ gì cả!"
Nói xong cũng mở cửa bước nhanh theo sau.
"Anh Diệp, hình như phải có thiệp mời mới có thể vào được".
Tần Hạc nhìn thấy ở cửa có hai vệ sĩ, khách vào cửa đều phải xuất trình thiệp mời màu đỏ.
"Ăn một bữa cơm sao lại phiền phức như vậy chứ? Anh đi lấy một cái đi".
Diệp Vĩnh Khang nói.
"Ồ ... A?"
Tần Hạc khó xử: "Anh Diệp, tôi... lấy đâu ra?"
"Anh đi tìm người mượn một cái không được à?"
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột chỉ vào một chiếc Mercedes-Benz Grand G Road vừa đến cách đó không xa: "Tới chỗ người đó mượn đi".
"Mượn……".
Tần Hạc nhất thời cảm thấy đầu óc có chút rối rắm, thứ này có thể mượn được à?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc cúi đầu cắn răng đi về phía chiếc Mercedes-Benz G.
Một lúc sau, gã đã đỏ mặt và chán nản bước về.
“Thiệp mời đâu?”, Diệp Vĩnh Khang hỏi.
"Ông ta... ông ta không cho mượn…"
"Anh nói với ông ta như thế nào?"
"Tôi chỉ hỏi ông ta liệu có thể cho tôi mượn thiệp mời không".
"Ông ta trả lời như thế nào?"
"Bảo tôi là điên".
Tần Hạc cảm thấy rất tủi thân khi nói ra lời này, nói gì đi nữa gã cũng là
Tiểu Bá Vương lừng lẫy trên giang hồ, sao giờ lại phải chịu nhục thế
chứ?
"Anh nói như vậy đương nhiên người ta sẽ không cho anh mượn rồi. Anh phải tỏ thái độ thành khẩn, lấy đức thuyết phục người ta? Thôi bỏ đi, nói anh
cũng không hiểu, đi theo tôi, tôi làm mẫu cho mà xem".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền sải bước đi về phía trước.
"Lấy đức thuyết phục?"
Tần Hạc sửng sốt, nhưng cũng vẫn nhanh chân bước theo.
Cốc cốc ——
Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ cửa kính xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT