Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm nói: "Như này đi, sáng mai em đưa Tiểu Trân đi học, anh sẽ đưa đội kỹ sư vào. Anh muốn xem kẻ nào ăn gan hùm tim báo mà dám chọc cả vào vợ anh".

"Được không đó?"

Hạ Huyền Trúc lo lắng nói: "Nhóm người đó rất hung dữ và xấu xa, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, hay là chúng ta nghĩ cách khác đi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Em đừng lo, anh đã tính cả rồi, ngày mai nhất định sẽ làm xong việc cho em".

Ngày tiếp theo Diệp Vĩnh Khang dậy rất sớm, cùng đội xây dựng và máy móc tiến đến công trường.

"Anh Diệp, ngày hôm qua sự việc xảy ra ở ngay góc ngoặt phía trước".

Quản lý dự án ngồi trên ghế lái phụ nói.

Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đến công ty, có quan hệ rất tốt với nhân viên trong công ty, mọi người đều biết anh.

Quả nhiên, khi chiếc xe chạy đến góc đường phía trước, một vài viên đá cỡ chậu rửa mặt xuất hiện giữa đường.

Trên bãi cỏ bên đường, có bảy, tám tên côn đồ đang ngồi uống bia và chơi bài poker.

"Hôm qua chính là chúng!"

Người quản lý dự án đã nhận ra những người đó trong nháy mắt.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn đám người qua cửa kính xe, nhẹ giọng nói: "Phái mấy người thợ đến di dời đá đi đi".

Quản lý dự án do dự, nhưng vẫn nghe theo lời của Diệp Vĩnh Khang, đồng thời gọi một vài công nhân di chuyển những tảng đá phía trước đi.



"Ây, các người đang làm gì thế!"

Ngay khi tay của công nhân chạm vào đá, nhóm côn đồ bất ngờ xúm lại.

"Đậu má nhà nó, ai cho các người dời đá của tôi?"

Tên cầm đầu có mái tóc nhuộm đỏ gào lên.

Người quản lý dự án vội nói: "Người anh em, những tảng đá này chắn đường, chúng tôi không thể đi qua được".

"Anh em gì với các người, các người không đi qua được liên quan gì đến tôi!"

Tên lưu manh tóc đỏ sốt ruột nói: "Tôi không quan tâm. Nếu hôm nay có kẻ dám động đến hòn đá của tổ tiên tôi, tôi sẽ chặt tay người đó!"

Quản lý dự án không biết phải làm sao, bọn họ biết rõ nhóm côn đồ này sẽ dám ra tay thật, công nhân hôm qua bị bọn chúng làm cho bị thương vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang kéo cửa xe bước tới, nhẹ giọng nói: "Vậy mấy cậu muốn gì mới bỏ hòn đá đi?"

Tên lưu manh tóc đỏ liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, xòe bàn tay nói: "Nói hay lắm, cầm năm triệu đến đây, tôi sẽ bán những viên đá này cho các người".

Quản lý dự án ở bên cạnh nghe thấy con số này, vẻ mặt lập tức biến sắc.

Vài cục đá nhãi nhép, mà đòi năm triệu, chuyện này khác gì ăn cướp?

Nhưng bọn họ cũng không dám nói lời nào, hôm qua cũng chỉ vì nói vài câu, mà nhóm côn đồ này đã lao tới.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play