Trương Nhất Linh đưa nàng về nhà qua đêm. Vừa đậu xe vào ga ra, cô gọi cho Trương Nhân.
Tống Li tuy thấp hơn cô nửa cái đầu nhưng nàng vẫn đã lớn, không thể bế nàng.
Trương Nhân ngáp một cái rồi đi xuống lầu, trên người mặc một bộ đồ ngủ, hai hàng cúc áo trên ngực cởi ra, lộ ra cơ ngực tinh xảo màu mật ong. Trương Nhân xỏ chân vào một đôi dép lê, vừa đi vừa than thở: "Chị, chị biết mấy giờ rồi không? 2h23 sáng rồi, cục cưng đã ngủ rồi, sao chị vẫn ra ngoài muộn thế này? Đó là ai vậy?"
Cục cưng của Trương Nhân dùng để chỉ con mèo trắng nuôi trong phòng của cậu, tên là "Sweetheart". Trương Nhất Linh không biết cậu đã nhặt nó từ đâu. Sau hơn nửa năm, con mèo Trương Nhân nuôi dưỡng trở nên mập mạp. Nó không thích di chuyển, vận động lớn nhất của nó là nhảy lên ghế sofa trong phòng khách rồi nằm yên.
Trương Nhân đến gần, có thể thấy người trong tay Trương Nhất Linh. Khi nhìn kỹ lại vẫn là một cô gái xinh đẹp đã ngủ say, cậu nhanh chóng siết chặt bộ đồ ngủ, thả lỏng người.
"Em ấy là Tống Li. Đây là một câu chuyện dài. Chị sẽ kể cho em nghe sau. Em giúp chị đưa em ấy vào phòng của chị đi."
Trương Nhân bế Tống Li lên, khi chạm vào cơ thể nóng bừng của nàng liền sửng sốt.
Có lẽ là nóng đến mức bất tỉnh.
Tống Li rất gầy, ôm nàng trong tay gần như không tốn sức. Trương Nhất Linh thoải mái hơn nhiều, đi theo sau Trương Nhân, gọi điện cho anh họ cũng là bác sĩ riêng, nhờ anh đi qua xem. Cô nhìn Tống Li đã ngủ say từ lúc nào.
Mặc dù Trương Nhất Linh cũng nghĩ đến việc đưa Tống Li đến bệnh viện. Nhưng cô nghĩ lại, hiện tại cô bận rộn, đến bệnh viện chăm sóc nàng cũng không dễ dàng gì, cô nên đưa nàng về nhà riêng, có thêm người nhà, như vậy sẽ thuận tiện chăm sóc nàng.
Bác sĩ Dung tiêm thuốc cho Tống Li, kê đơn thuốc rồi nói với Trương Nhất Linh vài lời trước khi rời đi.
Tống Li bị suy dinh dưỡng, sốt do cảm lạnh, may là chưa bị viêm phổi nhưng phải một thời gian nữa mới có thể hồi phục sức khỏe.
Trương Nhất Linh ngồi ở mép giường, nhìn Tống Li đang nép mình trong chăn bông, khuôn mặt thanh tú không chút máu, lộ ra vẻ mong manh khiến người ta muốn thương hại. Đôi mắt nàng nhắm chặt, thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, hơi thở gấp gáp không ổn định, môi mỏng tái nhợt, dường như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại, ngay cả khi bác sĩ tiêm cho nàng mà cũng không có phản ứng gì.
Trương Nhân có vẻ rất tỉnh táo, thích thú ngồi trên ghế. Nhìn chằm chằm Trương Nhất Linh một lúc, sau đó quay sang nhìn Tống Li đang nằm trên giường, nói: “Chị, nói đi. Chị tìm đâu ra người đẹp nhỏ bé này? "
Trương Nhân nghiêng người gần hơn một chút để xem, nói: "Lúc ngủ trông rất đẹp a, thậm chí còn đẹp hơn cả chị nữa. Em nói này, trước đây chị không quan tâm đến việc này. Sao lần này lại đưa người về nhà?"
“Nhỏ giọng đi.” Trương Nhất Linh quay đầu nhẹ nhàng nói, “Gia đình em ấy bị tai nạn qua đời, chuyện xảy ra trước mặt chị. Em ấy đáng thương như vậy làm sao chị có thể không để tâm đây? "
Trương Nhân cũng hạ thấp giọng: "Vậy là chị đưa cô ấy về nhà, nhưng khuôn mặt này rất đẹp a, chị, chị thích cô ấy sao?"
Tim Trương Nhất Linh thắt lại, vỗ vỗ vai Trương Nhân, không chút lưu tình nói: "Em đang nói cái gì vậy, vớ va vớ vẩn."
"Đi ngủ sớm đi, muộn quá rồi."
Trương Nhân ngáp một cái đứng lên: "Vậy em về phòng ngủ trước, chị cũng đi ngủ đi."
Trương Nhất Linh nhẹ gật đầu, chống trán nhìn Tống Li đang ngủ, cô đưa một tay sờ mu bàn tay của nàng, cảm thấy lạnh, đứng dậy tăng nhiệt độ một chút.
Lông mày của Tống Li dần dần giãn ra.
Khi nàng tỉnh dậy, trời đã hửng sáng.
Nàng ôm đầu ngồi dậy, nhanh chóng nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Căn phòng rộng, bật máy sưởi, nhiệt độ tốt, tường màu vàng ấm áp, đồ nội thất sáng màu đơn giản trang nhã. Bên ngoài cánh cửa bị che khuất là ban công, từ ban công nhìn ra một tán cây xanh tốt cách ly các tòa nhà cao tầng của thành phố B trong tầm mắt.
Tống Li đưa tay lên, cẩn thận dán một miếng gạc nhỏ lên mu bàn tay để cầm máu, nàng xé miếng gạc ra thì thấy trên mu bàn tay có một lỗ kim nhỏ, cũng như một vài vết máu nông đã khô.
Có một giá nhỏ giọt đơn giản bên cạnh giường, dường như quên cất đi.
Tống Li bước ra khỏi giường, bộ quần áo hôm qua đã được thay bằng một bộ đồ ngủ, lớn hơn một chút, nàng bước vào phòng tắm. Bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân đã được chuẩn bị sẵn.
Tống Li: "..."
Tống Li rời khỏi phòng bước xuống cầu thang, tầng dưới là một phòng khách rộng rãi, chỉ có một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang lau sàn, ngâm nga một bài hát nhỏ, trên TV đang chiếu phim truyền hình Thái Lan.
Người phụ nữ thấy nàng xuống lầu liền mỉm cười: "Con dậy rồi à, tiểu thư đi làm rồi, vợ chồng phu nhân cũng bận, muốn ăn gì thì dì làm cho."
Tống Li khó khăn nói: "Dì..."
“Dì là người giúp việc trong nhà này, cứ gọi dì là Dì Mã được rồi.” Người phụ nữ cười đắc ý “Sáng nay tiểu thư nói với dì tối hôm qua cô ấy đã đưa cháu về".
Tiểu thư...
Có phải là Trương Nhất Linh.
Tống Li nói, "Vậy chị ấy còn nói gì nữa không?"
"Tiểu thư cũng nói hiện tại sức khỏe của con không tốt, một lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra, yêu cầu con càng không nên ra ngoài."
Nhưng nàng còn phải đi học, không, bây giờ là mấy giờ?
Tống Li quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi sáng.
Ôi không……
Dì Mã như nhìn ra được tâm trạng của nàng, cười nói: "Tiểu thư cho con nghỉ học rồi, cháu nghỉ ngơi đi, lát nữa tiểu thư sẽ đưa con về trường."
"Tiểu thư cũng nói ngày hôm qua con đã hứa với cô ấy, không được rời di."
Tống Li: "..."
Từ những chi tiết của ngôi nhà này, có thể thấy đây là một ngôi nhà rất ấm áp.
Trên tường có rất nhiều khung ảnh, bốn người đứng cùng nhau. Trương Minh và Dung Nhã Thi ngồi phía trước, Trương Nhất Linh và Trương Nhân lần lượt đứng ở phía sau, cả gia đình đều có ngoại hình nổi bật. Tống Li nhìn qua một lượt thì thấy rất nhiều ảnh của Trương Nhất Linh. Tuy còn nhỏ nhưng nàng cũng nhận ra.
Trương Minh là ai?
Chủ Trương gia, người đứng đầu Tập đoàn Trương Hoa, Công ty Điện ảnh Linh Long, một trong ba công ty lớn trong ngành giải trí.
Trương Minh và Dung Nhã Thi là nhân vật của công chúng. Trương Nhân là thiếu gia thứ hai của Trương gia, đã đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc ở Linh Long khi còn học đại học. Vậy nên là về cơ bản truyền thông không được tiếp xúc với Trương Nhất Linh. Trong quá khứ, dù thế nào thì giới truyền thông cũng không thể chụp được ngoại hình của cô.
Nhưng ngôi nhà này hoàn toàn không giống nơi mà Trương gia nên ở. Đẹp thì đẹp nhưng không sang chảnh như công chúng tưởng tượng.
Bên ngoài tuyết đã tạnh, nắng ấm sau tuyết, nhưng tuyết tan lại càng lạnh hơn. Một lúc sau, bác sĩ Dung đến như đã hẹn.
Bác sĩ Dung tên là Dung Tử Dương, là em họ xa của Dung Nhã Thi, điều hành một phòng khám tư, dù gì thì cũng là người quen, dễ tính, có thể coi là bác sĩ riêng của Trương gia. Ở tuổi bốn mươi, một người rất tốt bụng.
Vừa vào cửa liền cởi khăn quàng cổ treo lên móc áo bên cạnh, rất điêu luyện, ngẩng đầu liền thấy Tống Li đang đứng bên tủ nhìn hắn cười, tựa như gió xuân.
Gia đình họ là những người rất hiền lành.
Tống Li nhướng mày, bất giác suy nghĩ.
Thật ấm áp, thật nhẹ nhàng.
Dung Tử Dương đi tới, Tống Li lùi lại hai bước, nhưng phát hiện mình không thể lui, Dung Tử Dương đưa tay đặt lên trán nàng.
Dung Tử Dương cười, rút
tay về: "Đã hết sốt, hồi phục rất tốt."
Tống Li nói: "Cảm ơn."
Hắn nhìn nàng cười: "Người cô cám ơn không phải tôi."
Tống Li sửng sốt một chút, hiểu được ý của hắn, nói: "Tôi biết."
Dung Tử Dương thì thào: "Đêm qua, Nhất Linh đã gọi cho tôi. Tôi nghĩ là mẹ của cô ấy. Nhưng không nghĩ là cô. Từ khi sinh Trương Nhân bà ấy đã rất yếu."
“Không ngờ người bị bệnh lại là một cô gái lạ.” Dung Tử Dương dừng lại nói, “Tôi chưa thấy Nhất Linh như vậy bao giờ.”
"Lên lầu đi, tôi kiểm tra lại cho cô".
Trương Nhất Linh nhớ hôm qua gặp Tống Li ở nhà hàng rồi trực tiếp lái xe của Trương Nhân, quên mất bộ phận của mình vẫn đang ăn tối.
Trưởng phòng bộ phận của cô là một tên lưu manh. Trương Nhất Linh không quay lại, điều này khiến hắn cảm thấy rất không hài lòng. Hắn muốn làm cho cô xấu hổ vào buổi chiều, nhưng đích thân lão bản xuống xin phép, mặt hắn đổi từ đen sang tím.
Hôm nay, bộ phận kế hoạch vẫn luôn thấp thỏm, ngoài những cuộc họp hàng tuần, các trưởng phòng căn bản không thể nhìn thấy tổng giám đốc công ty.
Chưa kể Trương Nhất Linh.
Không biết cô đã dùng cách gì mà để tổng giám đốc xuống xin phép?
Tên Trưởng Phòng khịt mũi.
Cho nên, ngay khi Trương Nhất Linh đến công ty ngày hôm nay. Cuối cùng cô cũng sắp xếp xong xuôi, trước khi ăn trưa, cô bị trưởng phòng gọi lên văn phòng, cầm tài liệu họp hôm qua cô đưa, hắn trực tiếp mắng cô, tức giận chỉ vào tài liệu cô làm. Sau một hồi mắng mỏ cô phải xuống nhà bộ phận nghệ thuật lấy bản thông tin.
Trương Nhất Linh bước ra khỏi văn phòng, mọi người trong bộ phận nhanh chóng tập trung xung quanh.
Sơ Lý căng thẳng hỏi: "Ông ta không làm gì được em đúng không?"
Trương Nhất Linh nói: "Không có nên ông ta mới mắng em. Có lẽ em đã xin nghỉ vào ngày đầu tiên đi làm. Ông ta không vui lắm".
Những người trong bộ phận vây quanh cô liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng có một câu hỏi: "Sao hôm qua lão bản lại tới xin nghỉ phép cho em?"
Sơ Lý nói: "Hơn nữa, ngay sau khi tổng giám đốc tiền nhiệm rời đi, ngài ấy đã cử người xuống hỗ trợ công việc, trời ạ, khi nào thì công ty chúng ta có tổng giám đốc mới vậy? Mỗi bộ phận chỉ có trưởng phòng, chuyện này rõ ràng là để— "
Chưa kịp nói xong, cửa phòng trưởng phòng đột nhiên mở ra. Tên trưởng phòng đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, tức giận chửi bới: "Các người ở đây làm gì? Đây là nơi tán gẫu sao?"
Đám đông nhanh chóng giải tán, Trương Nhất Linh đi xuống cầu thang để tìm phòng nghệ thuật, nhưng lại gặp một người không nên gặp ở đây.