Ánh sáng trên đầu quá chói mắt, khi mọi thứ hiện trước mặt, Tống Liu cảm thấy nhẹ nhõm.
Sẽ có một ngày Trương Nhất Linh biết mọi thứ, tại sao không phải là bây giờ?
Tống Liu ngồi bên giường, nghịch súng trong tay, ánh đèn quá sáng, không thể che giấu mọi thứ.
Nàng đúng là một người cặn bã.
Trương Nhất Linh đứng ở bên cạnh nàng, hai người ngồi đứng. Cô nhìn xuống Tống Liu, nhìn nàng chằm chằm bằng một đôi mắt đen, quá nhiều cảm xúc quấn vào nhau, ngoại trừ một thời gian dài không gặp. Cô không thể nói bất cứ điều gì, thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.
Cho nên, chỉ có thể hỏi việc vừa mới xảy ra.
Trương Nhất Linh mở miệng: "Tại sao em lại gϊếŧ những người đó?"
Đây là một cuộc đối đầu.
Tống Liu nhìn cô cười nhưng không nói tiếng nào, Trương Nhất Linh giật mình.
Từ mười sáu tuổi, nàng đã im lặng và kiềm chế trước mặt cô, mạnh mẽ mà tao nhã, nàng hoàn mỹ như vậy, giống như không có chút cảm xúc của con người. Cô cũng đã từng nói đùa về chuyện này, nhưng lúc này cô chỉ biết Tống Liu không biết vui, giận, buồn, nhưng nàng đã hành động quá lâu. Để diễn xuất sắc hơn, nàng chỉ đơn giản là hành động tốt nhất.
Cô có thể chưa bao giờ hiểu Tống Liu là người như thế nào.
Tống Liu vẫn cười nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Chị có biết tôi đã gϊếŧ bao nhiêu người không?"
Trương Nhất Linh vô thức lùi lại một bước.
Cô chưa bao giờ thấy nàng như thế này trước đây.
Giống như ác quỷ đội lốt người, có chút khinh bỉ giễu cợt, nhưng từng lời nói, từng tiếng cười của nàng đều là thuốc độc có thể gϊếŧ người.
Sự nguy hiểm của nàng đầy sức hút chết người.
Tống Liu dường như không nhận thấy sự hoảng hốt của cô, nàng nhẹ nhàng bóp cò súng bằng ngón tay: "Ngay cả tôi cũng không thể đoán ra được."
"Từ lần đầu tiên em chạm súng vào năm tám tuổi, tôi thực sự không thể nhớ nổi."
Môi của Trương Nhất Linh run lên, sắc mặt ngày càng tái nhợt, cô kinh ngạc nhìn người đang ngồi trước mặt mình, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Kinh ngạc, nghi ngờ, tức giận, hận thù, buồn bực, cuối cùng quấn quít lấy nhau, ngón tay run run, còn vướng bận hỏi: "Tại sao em lại gϊếŧ họ?"
Vẻ mặt của Trương Nhất Linh rất bi thương khiến Tống Liu gần như không thể kìm được nữa.
Nàng lãnh đạm cười: "Không có lý do, có người kêu tôi gϊếŧ bọn họ, cho nên tôi gϊếŧ bọn họ, mục tiêu nhiệm vụ là như vậy."
Trương Nhất Linh bất ngờ nắm lấy tay nàng đang cầm súng.
Tống Liu giật mình, bàn tay quen cầm súng của nàng vừa dày vừa thô, trong khi bàn tay mà Trương Nhất Linh nắm lấy lại rất mềm và ấm. Mặt Trương Nhất Linh tái nhợt như tờ giấy, trên môi không còn chút máu, đôi mắt đã ngấn lệ nhìn nàng chằm chằm, tát nàng một cái, nước mắt liền chảy xuống.
Trương Nhất Linh nắm lấy khẩu súng của nàng, giơ tay lên, nhìn nàng không chớp mắt, mặc cho những giọt nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của cô, cô vẫn cố chấp không dời tầm mắt. Tống Liu đã nắm tay cô, ngay sau khi phát súng, nàng thấy tay mình đã bị Trương Nhất Linh nắm chặt, chỉ sau đó nàng cảm thấy trên mu bàn tay rất đau.
Cô nắm lấy ngón tay của nàng quá mạnh, kẹp chúng vào mu bàn tay của Tống Liu gần như chảy máu.
Trương Nhất Linh nắm lấy tay nàng chĩa súng vào mình, nước mắt rơi lã chã nhưng bật cười: "Tôi có phải là mục tiêu của em không?"
"Tống Liu, tại sao em không gϊếŧ tôi?"
Vẻ mặt đó suýt chút nữa khiến Tống Liu tan nát, nhưng vở kịch vẫn phải tiếp tục. Cơ thể nàng mất kiểm soát, như một linh hồn bay lơ lửng trên không. Nhìn mọi thứ như trò hề này, tinh thần nàng tê liệt. Giống như người ngoài cuộc, đứng ở một bên chế nhạo nhìn.
Linh hồn nàng tan thành cát bụi trong chốc lát.
Tống Liu mạnh mẽ xoay bàn tay của mình, hướng họng súng về phía mình, nàng bẻ lòng bàn tay của Trương Nhất Linh bằng hai động tác khéo léo của đầu ngón tay, mu bàn tay bị kẹp được thoát ra. Có một vài vết máu, nhưng nàng không cảm thấy gì cả, nàng nắm tay Trương Nhất Linh bằng tay trái, ấn mạnh ngón tay của cô lên cò súng.
Nàng thậm chí còn không nghĩ gì, với một cử động nhẹ của ngón tay, nàng ấn vào ngón tay của Trương Nhất Linh. Tống Liu nhìn vào mắt cô, để cô bắn vào mình.
Với một tiếng "Đoàng", dù là súng đã giảm thanh, âm thanh đó vẫn không thể tránh khỏi. Toàn thân Trương Nhất Linh rung lên dữ dội, ngón tay buông thõng xuống, không còn cầm được súng, tiếng kim loại gõ xuống sàn. Súng rơi xuống đất không ai nhặt lại.
Phát súng xẹt qua cổ Tống Liu, máu chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần của nàng, nhuộm đỏ cả tấm khăn trải giường trắng trong chốc lát.
Tống Liu lấy một tay che cổ, Trương Nhất Linh lúc sợ hãi, vội vàng chạy tới lấy áo khoác che vết thương trên cổ, máu như muốn chảy mãi không thôi.
Tất cả áo khoác của cô đều màu đỏ nhưng vẫn không thể lau sạch được. Trương Nhất Linh bối rối, cô thấy máu nhiều như vậy từ khi nào, cô chưa bao giờ sợ hãi ngay cả khi Tống Liu gϊếŧ người trước mặt cô. Khi thấy nàng như vậy, giọt nước mắt không thể ngừng được, cô không ngừng khóc, đưa tay ra lau nước mắt, càng lau thì máu dính đầy mặt nhưng cô không thể kiềm chế được nữa, giọng nói như chết lặng. Cô liên tục lẩm bẩm: "Xin lỗi ...xin lỗi ..."
Tống Liu bình tĩnh đến kinh khủng, trông nàng không có vẻ gì là bị thương cả, nàng nắm lấy bàn tay đang đè lên vết thương của Trương Nhất Linh, như thể vết thương không hề đau đớn chút nào.
Tống Liu đưa tay ra, ôm Trương Nhất Linh vào lòng, hít một hơi thật sâu.
Nàng muốn hôn cô rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên tóc cô.
Mùi máu, lẫn với vị của nước mắt, mùi thơm độc nhất của cơ thể cô.
Đau luôn là người tỉnh táo nhất.
Đôi mắt xanh đen của Tống Liu nhìn vào người phía trên không chớp, cả người Trương Nhất Linh vẫn đang run rẩy, gần như cuộn tròn thành một quả bóng, trong lòng không có chút cảm giác an toàn.
Tống Liu chạm vào tóc cô, nói nhỏ: "Sau phát súng này, chị hãy coi như tôi đã chết".
Trương Nhất Linh vùng vẫy dữ dội trong vòng tay nàng, nhưng được nàng giữ chặt.
Nàng bây giờ bình tĩnh đến đáng sợ, cảm giác gần như chia cắt linh hồn nàng.
Nàng biết rõ mình sẽ làm gì tiếp theo.
"Năm mười sáu tuổi, tôi tiếp cận chị vì một nhiệm vụ, không phải vì mục đích tốt."
"Tôi là một kẻ bẩn thỉu với máu của vô số người trên tay."
"Tôi không nên ở trong thế giới của chị, cho nên ..."
"Cứ coi như tôi đã chết."
Chị coi như tôi đã chết đi.
Tống Liu ôm cô rất lâu, khi Tống Liu thả cô ra lần nữa, Trương Nhất Linh không còn vùng vẫy ngủ thiếp đi.
Tống Liu bôi một ít bột lên ngón tay, cô sẽ ngủ sau khi hít một lượng nhất định.
Đôi mắt nhắm nghiền của Trương Nhất Linh vẫn còn nước mắt ướt đẫm, khóe mắt đỏ hoe ướŧ áŧ, ngón tay vẫn nắm chặt lấy tay áo, từng ngón tay của Tống Liu chậm rãi mở ra. Đặt cô lên chỗ chiếc giường sạch sẽ.
Khách sạn này có chút cổ phần trong tập đoàn Trương Hoa, chỉ cần có chút máu, Trương Nhất Linh sẽ xử lý tốt.
Những điều này sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho Trương Nhất Linh.
Rắc rối lớn nhất của Trương Nhất Linh rõ ràng là nàng.
Tống Liu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trương Nhất Linh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, đứng dậy nhìn cô lần cuối trước khi rời khỏi phòng.
Có lẽ sau cùng thì Trương Nhất Linh cũng sẽ biết tất cả sự thật, nhưng không phải bây giờ.
Nàng không thể nói với cô mọi thứ.
Nàng sợ nếu nàng nói yêu cô, nàng thực sự không thể làm được gì nếu không có cô.
Rất xin lỗi.