Trương Nhân đang ở đây, tất nhiên cậu sẽ không để Trương Nhất Linh lên xe của Tiếu Đào. Cậu đe dọa Tiếu Đào một cách hằn học. Có lẽ không cho hắn đến gần Trương Nhất Linh. Cô chưa bao giờ thấy em trai cô độc đoán như vậy. Không thể nhịn được cười thành tiếng. Cho nên, Tiếu Đào tự mình lái xe trở về, đáng tiếc không thể diễn tả được trong trận mưa tuyết dày đặc.

  Trương Nhất Linh lên xe của Trương Nhân, vừa thắt dây an toàn, vừa nhìn cậu đã ngồi vào ghế lái, hỏi: "Sao vậy?"

  Trương Nhân nói: "Mặc dù Tiếu Đào là một người đàn ông rất chính trực, nhưng cuộc sống riêng tư của anh ta rất hỗn loạn, anh ta có một cậu con trai 17 tuổi. Chị không được bị anh ta lừa."

       Trương Nhất Linh cười nói: "Chỉ có hai người chúng ta, em đừng diễn nữa."

  “Kỹ năng diễn xuất của em quá tệ sao?” Trương Nhân chớp mắt, “Chị có thấy vậy không?"

  Trương Nhất Linh cười nói: "Em có bao giờ bốc đồng như vậy đâu. Người đã lớn như vậy rồi"

  Trương Nhân mới hai mươi tuổi, đã lên chức tổng giám đốc ở tuổi này, nếu vừa mừng vừa giận còn không làm được thì vị lão bản này thật vô dụng.

     Trương Nhân vỗ tay lái, điều khiển xe đi ra ngoài, xe chạy êm ái trên đường.

  Cậu mở miệng nói: "Em không thể chịu được việc chị tiếp tục tăng ca. Chị đã tăng ca đến 11 giờ 12 phút tuần rồi. Tại sao Nhất Linh của chúng ta phải chịu loại việc này a? Em hứa ngày mai cả công ty sẽ biết chuyện, không tin ba lại cho chị tiếp tục làm ở phòng kế hoạch ”.

  Trương Nhất Linh khẽ cười, đương nhiên cô biết Trương Nhân sợ cô khổ sở, ngược lại hỏi: "Tiếu Đào thật sự có con trai 17 tuổi?"

  Trương Nhân nói: "Tất nhiên, anh ấy đã có trước khi ra mắt, bản thân anh ấy chưa bao giờ nói người phụ nữ đó là ai. Anh ấy còn nói không muốn kết hôn chút nào, có lẽ cả đời này sẽ không lấy vợ ”.

  Trương Nhân kết luận: "Độc thân vô trách nhiệm."

  Các phương tiện truyền thông vẫn không biết đúng hay không, nhưng nếu Trương Nhân nói, thì nó phải là sự thật.

  Tiếu Đào vừa nói hắn tìm thấy danh thiếp của cô trong bệnh viện, cô đã đưa danh thiếp cho người phụ nữ đó, về việc tại sao nó lại rơi vào tay Tiếu Đào thì cô không biết.

  Trương Nhất Linh nói: "Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đó không phải là vấn đề lớn".

  Trương Nhân mỉm cười không thể bình luận.

  Hai người vừa về tới cửa, đã gần mười một giờ. Tống Liu lúc này hẳn đã ngủ, còn Trương Minh và Dung Nhã Thi thì chuẩn bị đi ngủ. Trong phòng tối đen như mực.

  Trương Nhân nói lời chúc ngủ ngon rồi trở về phòng. Trương Nhất Linh đi lên cầu thang tầng 3. Trước khi vào phòng, cô thường liếc sang cánh cửa phòng Tống Liu bên cạnh, nhưng thấy cánh cửa đã đóng. Một ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ khe cửa.

  Đã gần mười một giờ, Tống Liu còn thức không?

  Trương Nhất Linh nghĩ đến sổ tính toán của Tống Liu, có lẽ nàng có những chuyện khác không muốn nói với cô.

  Một cô gái mười sáu tuổi luôn có bí mật.

  Trương Nhất Linh nghĩ đến đây, mỉm cười, xoay người muốn trở về phòng, vừa mở cửa liền bị chặn lại.

  Mặc một bộ đồ ngủ màu đen, Tống Liu lặng lẽ đứng ở cửa phòng, gọi cô trước khi Trương Nhất Linh chuẩn bị vào phòng.

  Trương Nhất Linh nhìn lại nàng, Tống Liu trong bộ đồ ngủ rộng rãi, nàng không còn nhỏ nhắn như lần đầu gặp mặt, bộ đồ ngủ màu đen làm cho làn da của nàng trở nên trắng trẻo chứ không còn trắng bệch. Tóc hai bên thái dương được vén sang một bên, để lộ đôi tai nhỏ nhắn tinh xảo.

  Tống Liu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt xanh đen, lông mi rung rinh như cánh bướm vỗ cánh.

  Ánh đèn hắt bóng lên chiếc mũi cao của nàng, nhưng không thể che đi vầng trán đầy đặn sạch sẽ cùng những đường nét thanh tú. Da của nàng trắng trong suốt.

  Tống Liu vẫn đang cầm trên tay cuốn sách nặng nề, nhẹ nhàng nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm như pha lê dưới đáy đại dương càng trở nên hư ảo.

  Trương Nhất Linh không thể không nghĩ có lẽ nàng vừa mới rửa mặt.

  Nàng xinh đẹp như vậy, nếu một ngày nàng đứng trong ánh đèn sân khấu, nhất định sẽ được hàng ngàn người yêu mến, sẽ đứng ở đỉnh cao của làng giải trí.

  Gần đây cô hơi bận, lúc nào cũng có cảm giác đã lâu không nhìn kỹ nàng.

  Trương Nhất Linh bước tới, cô đứng ở cửa phòng Tống Liu, nàng lùi lại hai bước.

  Cô hơi mất hứng vì khoảng cách bị kéo ra.

  Cô muốn chạm vào tóc nàng, nhưng thấy Tống Liu đã cao hơn cô.

  Nàng phát triển quá nhanh.

  Trương Nhất Linh hỏi: "Sao em ngủ muộn vậy?"

  Tống Liu nói, "Em chờ chị về."

  Trái tim Trương Nhất Linh bất giác mềm ra.

  Cô nhẹ giọng nói: "Chờ chị về? Em đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên lớp."

  “Ngày mai là đại hội thể thao mùa đông, em đăng ký môn khúc côn cầu trên băng và chạy cự ly 300 mét.” Tống Liu nhìn cô, đôi mắt xanh đen sâu, nhưng lại đặc biệt quyến rũ như đang tìm câu trả lời "Chị có thể tới xem không?"

  Trương Nhất Linh ngay lập tức quên mất chuyện gì sẽ xảy ra với mình vào ngày mai. Chuyện đã xảy ra tối nay, có thể ngày mai sẽ có chuyện bất ngờ.

  ...

Cô không quan tâm.

  Trương Nhất Linh gật đầu đồng ý, "Mấy giờ? Em đợi chị ở cổng trường được không?"

  Cô đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cho dù đó là trường cũ của cô, cô cũng không nhớ đường đi.

  Vả lại, Mộc Cao lớn như vậy, sân vận động đông, tây, bắc, nam, biết sân vận động nào sẽ tổ chức đại hội thể thao.

  Tống Liu khẽ nở nụ cười, nhưng tiếc là nụ cười đó không kéo dài quá lâu. Trương Nhất Linh cảm thấy hơi tiếc nuối vì Tống Liu không thích cười nhiều kể từ khi họ gặp nhau.

  Nụ cười ấy rất đẹp.

  "Lễ khai mạc bắt đầu lúc chín giờ." Tống Liu lại nói, "Chị chắc chắn sẽ đến, phải không?"

“Đương nhiên.” Trương Nhất Linh mỉm cười gật đầu, đi được hai bước liền trực tiếp rút ngắn hai bước Tống Liu vừa lui, cô cúi người nhẹ nhàng in lên mặt nàng một nụ hôn “Chị sẽ đến "

  Tống Liu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng từ chỗ vừa hôn, ngay cả ánh đèn mờ ảo cũng không che giấu được vẻ đỏ bừng, không ngờ Trương Nhất Linh lại hôn nàng, hai người tạo thành một tư thế vô cùng ai muội.

  Trương Nhất Linh tiến lên hai bước, Tống Liu lùi lại hai bước, không lùi được nữa vì đụng phải tường, không có cách nào lùi được nữa. Thật may là Trương Nhất Linh hôn xong liền lui ra ngoài, đi thẳng về phòng bỏ lại một câu: "Chị ngủ đây, em đi ngủ đi."

  Trương Nhất Linh mỉm cười nhìn ngọn đèn nhanh chóng tắt ngấm bên trong, giống như muốn thoát thân, cô đóng cửa cho nàng rồi trở về phòng.

  Sáng hôm sau, rõ ràng mới hơn bảy giờ, Trương Nhất Linh đi xuống lầu, nhưng không thấy bóng dáng Tống Liu đâu.

  Dung Nhã Thi vừa uống cháo vừa nói với cô: "Con xuống rồi à, mau lại đây ăn đi. Tiểu Liu thường đi lúc 7:30 mà không biết hôm nay có chuyện gì lại đi sớm như vậy".

  Hai cha con Trương Minh và Trương Nhân gần như giống nhau như tạc, vừa đọc báo vừa ăn sáng. Dung Nhã Thi không biết cằn nhằn thói quen của hai cha con này bao nhiêu lần rồi. Nhưng vẫn chứng nào tật nấy.

  Trương Nhất Linh nói: "Em ấy đã đăng ký tham gia đại hội thể thao hôm nay. Hẳn đến đó sớm để chuẩn bị."

  Dung Nhã Thi gật đầu: "Đứa nhỏ này, cũng không nói cho chúng ta biết."

  Trương Nhất Linh mỉm cười ngồi xuống ăn sáng.

  Sau khi ăn sáng xong thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm thì bất ngờ bị Trương Minh chặn lại.

  Chủ tịch tập đoàn Trương Hoa cho dù ở nhà cũng độc đoán. Ông ho hai tiếng nói: "Hôm nay con có thể tự mình lái xe đi, đừng chen lấn xe buýt, để Dì Mã đưa chìa khóa xe cho con".

  Trương Nhất Linh nhướng mày, cùng Trương Nhân nhìn nhau rồi ẩn ý rời đi.

  Ngay sau khi câu này phát ra, tượng trưng cho sự kết thúc thời gian thực tập của Trương Nhất Linh.

  Dung Nhã Thi than thở: "Lẽ ra chuyện này đã xong từ lâu rồi, tôi không thể hiểu được tại sao ông lại làm như vậy, con gái lớn của chúng ta biết xấu hổ a."

  Trương Minh đặt tờ báo xuống: "Tôi là đang muốn tốt cho con!"

  Dung Nhã Thi liếc nhìn ông: "Tốt cái gì a, để con gái ông chen chúc đi xe buýt lại thêm bên ngoài trời lạnh như vậy. Ông thật tàn nhẫn a!"

  Trương Nhất Linh nhận được chìa khóa xe từ Dì Mã liền rất vui, cùng Trương Nhân đến ga ra.

  Trương Nhân nói: "Chị, lần này chị phải cảm ơn em."

  Trương Nhất Linh trả lời: "Vâng, đúng vậy, tôi cảm ơn anh, nếu không phải anh tố cáo với ba, tôi có đến làm việc trong công ty không?"

  Trương Nhân nói: "Chị, nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cùng quản lý công ty, chị không thể bỏ rơi em a!"

  Hai người lên xe cãi nhau, dù sao cũng có xe, hai người nán lại gara một lúc. Trương Nhất Linh lấy lại chiếc Lamborghini quen thuộc nhất của mình, lái theo đường quen thuộc mọi khi. Đi làm sớm mười lăm phút.

  Trương Nhân và Trương Nhất Linh đến công ty cùng lúc, hai người vẫn ngầm tách ra. Trương Nhân đi thang máy đặc biệt lên thẳng tầng cao nhất, trong khi Trương Nhất Linh chen vào thang máy bình thường như thường lệ.

  Cửa công ty chỉ cách thang máy vài bước, Trương Nhất Linh nghe thấy câu chào thứ mười "Trương tổng", có đủ loại người, cô biết, cô không biết, trong số đó có vài khuôn mặt xinh đẹp. Trông giống như minh tinh của công ty.

  Lưu Kiều tình cờ có mặt trong hội trường, thấy cô đến liền gọi cô một cách trìu mến: "Chị Nhất Linh"

  Hai người có một mối quan hệ theo nhiều cách, Trương Nhất Linh vẫn nhận ra nàng là cô gái đã khoác tay Trương Nhân vào ngày cô gặp Tống Liu trong nhà hàng. Lúc đó Trương Nhân nói gì nhỉ? Cậu và Lâm Chí Tuấn là tình địch?

  Trương Nhất Linh mỉm cười, nếu em trai cô không tỏ tình với Lưu Kiều thì Lâm Chí Tuấn là người nàng thực sự thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play