Hôm nay tròn 1 năm ngày Hạ Thường Hi mất.

Trịnh Minh Thành phát hiện ra bản thân không biết cô thích hoa gì, nên cuối cùng chọn một bó hoa cúc trắng thật đẹp đến viếng mộ cô. Bởi vì ngày giỗ cô rơi vào ngày đi làm, nên hắn chỉ có thể đến vào lúc sáng sớm.

Hiển nhiên hắn không phải người duy nhất lựa chọn thời điểm này để viếng mộ.

Nhìn thấy bó hoa dạ lan hương màu trắng trên tay Sở Lập Thành, hắn đoán có lẽ đó là loài hoa mà cô yêu thích.

Hai người gặp nhau chỉ gật đầu một cái, sau đó cùng đặt hai bó hoa lên bia mộ.

Mắt hắn nhìn thoáng qua bức ảnh trước bia, tâm trạng phức tạp ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh. Cô không cười, chỉ là khóe môi hơi cong, có chút lãnh đạm, cũng có chút đau thương.

"Thời gian trôi nhanh thật." Hắn vô thức nói.

Sở Lập Thành cũng nhìn bức ảnh, đôi mắt ngập tràn nhung nhớ cùng xót xa.

"Mới đó mà đã tròn 1 năm ngày cô ấy cùng với đứa bé rời bỏ tôi." Anh chậm rãi thở dài.

"Tôi tự hỏi nếu ngày đó tôi kiên quyết không chấp nhận chia tay, kết quả liệu có thể khác đi không?"

"Sẽ không." Anh bình thản trả lời giúp hắn. "Bởi vì nếu anh không chấp nhận, tôi sẽ chen vào giữa hai người."

Trịnh Minh Thành khẽ cười nhạt: "Anh có tư cách sao?"

Sở Lập Thành rút bao thuốc ra châm một điếu. "Cô ấy đã hứa sẽ trở về bên tôi ngay khi kế hoạch hoàn thành, chẳng qua anh phát hiện quá sớm." Anh rút thêm một điếu đưa cho Trịnh Minh Thành.

Hắn cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, tự mình châm lửa rồi rít một hơi, nhả ra làn khói trắng.

"Vậy là cô ấy đã tính trước cả chuyện khi nào sẽ chia tay tôi."

"Phải." Anh nhàn nhạt nói. "Cô ấy tính toán rất nhiều chuyện, còn tính luôn cả chuyện khi mất đi sẽ chia tài sản như thế nào, một cô gái 19 tuổi mà lại đi làm di chúc, đúng là lạ đời."

Một nụ cười gượng gạo tang thương xuất hiện trên môi Trịnh Minh Thành.

Hai người đàn ông cao lớn đứng trước bia mộ, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có khói trắng lượn lờ thả ra không trung rồi chậm rãi tan biến.

"Sau này cậu tính sẽ thế nào?" Trịnh Minh Thành không nhanh không chậm lên tiếng hỏi anh.

"Về chuyện gì?" Sở Lập Thành thoáng lướt qua nhìn hắn.

Ngón tay Trịnh Minh Thành kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi: "Nghe nói những người lụy tình như cậu sẽ ở một mình đến cuối đời khi người yêu mất. Cậu có tính sẽ như vậy không?"

Anh khẽ cười thành tiếng, ngước nhìn đám mây xa xăm đang trôi: "Tôi chưa nghĩ tới. Mỗi ngày trôi qua tôi đều lao đầu vào công việc, vì thả lỏng một chút sẽ lại nhớ cô ấy."

"Dù sao cậu cũng là đàn ông mà. Nếu cần tôi có thể dẫn cậu đi giải tỏa." Trịnh Minh Thành gượng gạo nhếch môi.

"Cảm ơn, nhưng anh nói lời này trước mặt cô ấy không sợ cô ấy giận sao?"

"Cô ấy quen rồi, sẽ không trách tôi." Hắn khẽ cười.

"Thành ý của anh tôi sẽ lưu lại, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa muốn để ai khác thay thế cô ấy."

Trịnh Minh Thành nhẹ nhàng gật đầu đã hiểu, hắn chăm chú nhìn bức ảnh trên bia mộ thêm một lúc thì thuốc cũng đã hết, lướt mắt sang nhìn Sở Lập Thành một cái: "Tôi còn phải đến công ty, xin phép đi trước."

"Chào." Anh gật đầu.

Trịnh Minh Thành cũng gật đầu, sau đó xoay người bước đi.

Hắn đi không bao lâu thì nhìn thấy Hạ Thiên Vũ và Lục Minh Viễn cùng nhau bước vào.

Ba người cùng lúc chạm mặt, chẳng ai nói gì chỉ im lặng gật đầu chào hỏi rồi lướt qua nhau.

***

Suốt 1 năm qua Trịnh Minh Thành luôn ở một mình, chưa bao giờ có thêm một người phụ nữ nào khác ở bên cạnh từ lúc cô rời đi. Không phải hắn cấm dục, cũng chẳng phải vì nặng tình, nhưng chỉ là hắn không tìm thấy hứng thú đối với bất kì ai, dù là cảm giác cần có người ở bên cạnh cũng không có.

Thế nên Lương Trạch Đệ ít nhiều cũng cảm thấy lo lắng cho người anh này.

Thật ra hắn đã sớm không còn cảm thấy lưu luyến tình cảm với cô nữa, hắn yêu cô, nhưng cũng chưa quá sâu đậm đến mức cô ra đi hắn sống không bằng chết. Hắn ở một mình suốt như vậy đích thực chỉ vì cảm thấy buồn tẻ không muốn ở gần ai.

Trịnh Minh Thành cũng cố gắng giải thích cặn kẽ cảm giác của mình cho Lương Trạch Đệ nghe, nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy không yên tâm, một ngày đẹp trời dúi vào tay anh một tấm danh thiếp.

"Bản Ngã" - cái tên kì lạ được in bắt mắt trên tấm danh thiếp màu đỏ. Hắn hỏi đây là đâu, nhưng anh chỉ trả lời thần bí rằng đó là nơi giúp hắn được sống thật với chính mình.

Vốn dĩ Trịnh Minh Thành không có ý định đi đến chỗ này, nhưng vào một đêm buồn chán được tan làm sớm, hắn quyết định lái xe đến đó thử.

Người tiếp đón hắn là Giám đốc của nơi này. Ông ta nhận ra hắn, nên vô cùng hồ hởi chào đón.

Hắn nhìn khung cảnh, thầm đoán đây có lẽ cũng là một quán bar, hoặc một tụ điểm ăn chơi gì đó. Hắn đã quen với những nơi như thế này, nên chỉ nhàn nhạt yêu cầu phòng riêng.

Giám đốc biết hắn đến lần đầu, ba hoa nói gì đó liên quan đến tìm người phù hợp, sau đó nhấc mông chạy đi thu xếp.

Trịnh Minh Thành được đưa đến khu vực khách VIP, phòng riêng cách âm.

Căn phòng này không khác gì phòng ngủ.

Hắn nhíu mày quan sát xung quanh, phát hiện ra ngoại trừ việc nơi này giống phòng ngủ, còn có rất nhiều vật dụng thú vị, hắn cực kì quen thuộc với những món đồ này.

Giờ thì hắn mới hiểu vì sao hội quán này lại được gọi là "Bản Ngã". Đúng là một nơi vô cùng thích hợp để được sống thật với chính mình.

Thằng nhóc Lương Trạch Đệ này cũng quá thương anh trai rồi.

Tầm mắt hắn lia thấy một chiếc mặt nạ màu đen, khóe môi của hắn nhạt nhẽo nhếch lên một cái, rảnh rỗi cầm lấy đeo lên.

Đang lúc hắn thích thú nhìn những vật dụng trong phòng, cửa đột nhiên mở ra.

Trịnh Minh Thành quay đầu, sắc mặt thâm trầm không có mấy thay đổi.

Bước vào là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, áo sơ mi và quần jeans. Cô cũng đeo mặt nạ giống hắn, chỉ là nó màu trắng.

Hắn cảm thấy có chút kì lạ, muốn nói căn phòng này đã có người đặt thì người kia đã lên tiếng: "Hôm nay anh là bạn cặp của tôi sao?"

Cô đặt túi xách lên tủ cạnh cửa, từng bước đi đến đứng trước mặt hắn.

Trịnh Minh Thành cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉ cao đến cằm hắn này, đột nhiên lại nghĩ đến người con gái kia lúc trước cao tới ngực hắn vô cùng nhỏ bé, người này lại cao hơn một chút, so với cô gái nhỏ kia có lẽ lại vừa tầm với hắn hơn.

"Anh có phải người nổi tiếng không? Tôi cảm thấy trông anh rất quen." Cô đưa tay lên muốn thử cởi bỏ mặt nạ.

Nhưng còn chưa chạm được mặt nạ, cổ tay đã bị hắn giữ lại.

"Cô tên gì?"

Người phụ nữ nhìn hắn một lúc, sau đó phì cười: "Anh mới đến đây lần đầu đúng không?"

Hắn không trả lời, vẫn chăm chú nhìn cô.

"Ở đây không được phép hỏi tên của đối phương." Cô mỉm cười. "Quần áo của anh nghiêm chỉnh như vậy, chắc là bị lạc vào đây rồi." Sau đó cô giật tay ra, xoay người cầm lấy túi xách. "Để tôi đi đổi phòng."

Cô vừa mới định gạt tay nắm cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn: "Ở lại đi."

Lúc cô hiếu kì quay đầu lại, hắn đã di chuyển đến quầy rượu lấy ra một chai rượu vang đỏ cùng hai ly thủy tinh.

"Tôi cảm thấy khá hứng thú với nơi này rồi, cô hướng dẫn tôi đi."

Không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy cô gái này có điều gì đó rất hấp dẫn, dáng vẻ vô tư như vậy hắn là thấy lần đầu.

Trịnh Minh Thành quay về dáng vẻ thân sĩ lịch thiệp, thong dong mở nút chai rót ra hai ly rượu.

Bộ dáng của hắn thành công thu hút sự chú ý của người phụ nữ. Cô như bị mị lực của hắn quyến rũ, bất giác tiến đến quầy bar trong phòng ngồi xuống đối diện.

"Tôi đến đây để giải trí, anh lại muốn tôi thành người hướng dẫn sao?" Cô nhận lấy ly rượu hắn đưa cho.

"Chỉ cần nói cho tôi biết phải làm gì ở đây là được, biết đâu tôi lại có thể giúp cô giải trí?" Hắn khẽ cười.

Người phụ nữ nhấm nháp chút rượu vang đỏ, ý vị quan sát người đàn ông bí ẩn này.

"Anh đã tham quan thử căn phòng này chưa?"

Trịnh Minh Thành im lặng gật đầu.

"Anh có biết những vật dụng trong phòng này dùng để làm gì không?" Cô tán thưởng nhướng mày.

Hắn lại gật đầu lần nữa.

"Thú vị đấy." Cô mỉm cười. "Nhưng ở đây có quy định khá đặc biệt: chúng tôi đến đây thỏa mãn cho nhau, nhưng không quan hệ tình dục."

Trịnh Minh Thành tưởng như mình vừa nghe thấy được một câu chuyện đùa, không kiềm được bật cười: "Ý cô là làm tất cả mọi thứ nhưng không quan hệ tình dục?"

"Đúng vậy."

"Cô nghĩ mình có thể thỏa mãn dù không làm tình?" Hắn uống một ngụm rượu, nhướng mày hiếu kì. "Cô cũng chắc chắn mình có thể khiến người khác thỏa mãn mà không cần làm tình sao?"

Cô nghe hắn nói có vẻ như đang khiêu khích mình, liền châm biếm nhìn hắn.

"Anh chắc là người chỉ thỏa mãn nhu cầu bằng việc quan hệ tình dục thông thường nên có lẽ sẽ không hiểu được đâu, nên tôi nghĩ anh nên rời đi đi, anh không thể hòa hợp với Bản ngã được."

Đây là lần thứ hai Trịnh Minh Thành bị một người phụ nữ dùng thái độ khiêu khích nói chuyện với hắn.

Mà phụ nữ trong mắt hắn càng thích khiêu khích đàn ông thì lại càng quyến rũ.

Trịnh Minh Thành mỉm cười kì lạ, đứng dậy đi vòng qua quầy bar ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ. Hắn nở nụ cười ma mị: "Cô là đang nghĩ tôi không đủ sức chinh phục được cô sao?"

Cô suýt nữa đã bị nụ cười của hắn hớp hồn, nhưng cuối cùng vẫn giữ được tỉnh táo, tự tiện chạm ly với hắn, nhấp chút rượu.

"Nếu anh lên giường với tôi, tôi sẽ làm anh phải khóc đó."

Khóe môi Trịnh Minh Thành cong lên thần bí, khuôn mặt đẹp trai bị mặt nạ che đi chậm rãi lại gần, kề sát khuôn mặt của người phụ nữ.

"Không, cô mới là người phải khóc." Đầu hắn dịch chuyển, trầm thấp nói bên tai cô. "Cô là người khổ dâm, cô nằm dưới."

Quả nhiên cả người cô liền thoáng cứng đờ, ngạc nhiên nhìn sang góc mặt nghiêng của hắn.

Hắn cũng quay đầu, đầu mũi hai người khẽ chạm nhau.

Người phụ nữ này không dùng nước hoa, hương thơm tự nhiên của cô rất dễ chịu, làm hắn cũng dần cảm thấy thích mùi hương này.

Từ người hắn bất giác tỏa ra mùi vị dụ hoặc, hòa với hương bạc hà cùng rượu đỏ làm cho người phụ nữ dần trở nên say mê.

"Làm sao anh biết?" Cô chậm rãi hỏi, chóp mũi bị hắn cọ vào có chút ngưa ngứa.

Trịnh Minh Thành đã từng chơi đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, hắn nhìn thấy phản ứng của cô liền phán đoán ra được cô là kiểu người như thế nào, phải làm sao để dụ dỗ cô. Hắn khẽ cười thành tiếng, cố tình dùng đầu mũi cọ lên mặt cô, cánh môi và hơi thở trêu đùa đôi môi đỏ mọng.

"Những người thích khổ dâm thường rất mạnh miệng, nhưng khi lên giường rồi thì mặc xác để người ta hành hạ. Cô gái, luận về chuyện trói tay trói chân, có lẽ tôi còn hiểu biết nhiều hơn cả cô đấy."

"Hừm." Cô hừ lạnh. "Anh không có bản lĩnh đó."

"Thật không?" Hắn mỉm cười.

Người phụ nữ này thật sự không tin hắn có thể làm cô phục tùng, trong ánh mắt không hề có nửa điểm coi trọng hắn.

Đã rất lâu rồi Trịnh Minh Thành mới có cảm giác muốn chinh phục phụ nữ, hắn khẽ hắng giọng, bàn tay đưa lên mơn trớn khuôn mặt cô, sau đó giọng nói hắn quyến rũ vọng vào tai cô: "Cho tôi một đêm, tôi sẽ khiến cô phải tự nguyện trở thành người phụ nữ của tôi."

Người phụ nữ có chút si mê nhìn hắn, hương bạc hà lạnh lẽo bay vào mũi cô chẳng những không khiến cô sợ hãi mà còn khiến cô muốn gục ngã vào lòng hắn.

Nhưng với cái tính kiêu kì của cô, cô không muốn dễ dàng sa lưới như vậy.

Cơ thể mềm mại bên cạnh hắn lơ đễnh một lúc, sau đó từ từ bình thường trở lại, ánh mắt điềm tĩnh đối mặt với hắn.

"Người phụ nữ của anh sao? Anh đang tưởng mình là nam chính phim truyền hình à?"

Phản ứng của cô đi ngược lại với dự đoán của Trịnh Minh Thành, nếu là bình thường cô nhất định sẽ khiêu khích nghênh tiếp hắn nhưng vẫn lộ ra ý định muốn dây dưa, nhưng bây giờ lại thẳng thừng từ chối. Kết quả này làm hắn nhất thời sượng người.

"Anh trai, buổi tối tuyệt vời của tôi bị anh phá hỏng mất rồi, tôi đi đây." Cô vừa dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Hắn giương mắt nhìn cô bước đến cầm lấy túi xách, không hề có một giây do dự cầm túi xách, mở cửa đi ra ngoài.

Lần đầu tiên suốt 31 năm sống trên đời hắn bị một người phụ nữ từ chối.

Trịnh Minh Thành thậm chí còn chưa di chuyển tầm mắt, mãi một lúc sau, hắn mới bần thần cầm ly rượu uống cạn sạch. Bản tính thích chinh phục của hắn bỗng dưng trỗi dậy, hắn cực kì muốn chơi đùa với người phụ nữ này, nhưng nghĩ lại hắn chợt cảm thấy đuổi theo cô có phải quá mất mặt đi?

Hắn tự cười chính bản thân hắn, sau đó tháo mặt nạ xuống vứt xuồng sàn, đạp lên mà rời khỏi căn phòng.

***

Biệt thự Trịnh gia.

Trịnh Lạc Khải ngồi ở đầu bàn ăn, hai bên là Âu Dương Kỳ, Trịnh Minh Kiệt và Trịnh Minh Thành, Trịnh Minh Dực.

"Em không thích cô thư kí mới của anh chút nào."

"Cô ấy làm gì em?" Trịnh Lạc Khải gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Âu Dương Kỳ.

"Cô ta không có làm gì em hết, nhưng mà em cảm giác cô ta có tình ý với anh, anh nên thay thư kí đi." Bà bất mãn cau mày.

"Thôi mà, thư kí Diệp vào làm mới hơn 1 tháng, em đừng có nghiêm khắc như vậy, do cô ấy thân thiện nên mới thế thôi."

"Hai cô thư kí trước anh cũng nói với em như vậy, rốt cuộc thì như thế nào? Anh thật là..." Âu Dương Kỳ mệt mỏi nhìn ông, thở hắt ra một hơi. "Anh cứ giữ cái thói trăng hoa hoài như vậy làm sao em yên tâm ở nhà được đây? Không lẽ anh muốn em ngày nào cũng phải đến công ty quản thúc anh sao?"

"Được rồi được rồi, mấy đứa nhỏ còn ngồi ở đây mà em chừa mặt mũi cho anh một chút không được sao?" Trịnh Lạc Khải đặt tay dưới bàn xoa xoa đùi vợ dỗ dành. "Ngày mai anh sẽ để em sắp xếp lại bàn thư kí cho anh, được chưa?"

"Như vậy còn chấp nhận được." Bà hơi giãn nét mặt, khẽ gật đầu.

Chuyện Trịnh Lạc Khải thích liếc mắt đưa tình với phụ nữ bên ngoài không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tiếng tăm của ông ta từ thời còn trẻ đã vang dội cả một thành phố, đến lúc trên đầu đã hai màu tóc rồi vẫn còn để lại nhiều tin đồn, hoặc kể cả khi đã li hôn vợ cũ cưới người tình về làm vợ mới ông vẫn không bỏ được tật xấu của mình.

Từ lúc kết hôn, Âu Dương Kỳ chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt ông ở bên ngoài vui chơi ong bướm, nhưng bà đã vô số lần nhìn thấy ông có hành động muốn quyến rũ phụ nữ, nên thường xuyên ghen đến độ nổ con mắt. Nhưng dù sao thì tuổi của hai người cũng ngày càng lớn, cũng không còn đủ sức ham mê thú vui bên ngoài, nên sau giờ làm ông đều về nhà sớm khiến bà cũng đỡ lo âu.

Thế nhưng dù là vậy Âu Dương Kỳ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng được. Phụ nữ trẻ đẹp bên ngoài dám bán thân thể đi theo đàn ông phần lớn là vì tiền, nhưng chồng bà chẳng những nhiều tiền mà nhan sắc cũng rất được, cao ráo rắn chắc hoàn toàn không phải kiểu đại gia bụng to, nên ngoài tiền bọn họ còn có thể say đắm ông vì vẻ bề ngoài. Tuy bà hay được khen là trẻ hơn tuổi thật nhưng cũng không còn tươi tắn như thuở còn xuân, nên nhất nhất phải giữ chồng thật cẩn thận.

Còn chuyện hai người thường hay tranh cãi vì cái tính đào hoa của Trịnh Lạc Khải ở biệt thự Trịnh gia, đã không còn gì xa lạ, cả ba anh em nhà họ Trịnh và người làm đều quen đến mức xem như đó là chuyện cỏn con trong nhà.

Thế nên ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy hai người nói chuyện qua lại về việc đổi thư kí, Trịnh Minh Thành, Trịnh Minh Dực và Trịnh Minh Kiệt đều không quan tâm.

Vấn đề thư ký được giải quyết xong, Trịnh Lạc Khải lại quay sang nhìn ba đứa con, thấy không khí có chút tẻ nhạt, thở dài một tiếng: "Sao mà im ắng quá vậy? Sao không đứa nào nói chuyện?"

Ông nói xong, đưa mắt nhìn ba người đàn ông vẫn cắm mặt cúi đầu ăn cơm, không có ai nói nửa lời.

"Ngày nào cũng có mỗi ba mẹ nói chuyện với nhau, ba đứa có mở miệng thì toàn là công việc làm ăn, không có gì gọi là bữa cơm gia đình hết."

Bàn ăn vẫn không có tiếng trả lời.

Sắc mặt Trịnh Lạc Khải dần khó coi, ông định mở miệng trách mắng, thì bàn tay Âu Dương Kỳ đã vỗ nhẹ lên cánh tay ông ngăn cản.

Bà mỉm cười nhẹ nhàng với ông, sau đó quay sang bắt chuyện với Trịnh Minh Kiệt đầu tiên: "Minh Kiệt, hôm nay trên trường có vấn đề gì không con? Mẹ nghe nói dạo này học sinh năng động hơn trước nhiều lắm, chắc là con quản cực lắm hả?"

Trịnh Minh Kiệt nuốt xong miếng cơm, khẽ cười với bà: "Không cực lắm đâu mẹ, công việc của con vẫn tốt, mẹ đừng lo quá."

Âu Dương Kỳ an tâm cười với anh, sau đó lại nhìn Trịnh Minh Dực.

"Còn Minh Dực? Hôm nay con đi khảo nghiệm công trường đúng chứ? Có gặp vấn đề gì không?"

"Dạ không, thưa mẹ." Trịnh Minh Dực ngẩng đầu lên trầm tĩnh trả lời.

"Vậy còn Minh Thành? Con..." "Con không sao, cảm ơn dì."

Bà còn chưa hỏi, Trịnh Minh Thành đã lạnh giọng cắt lời, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.

"Minh Thành, con nói chuyện với mẹ bằng thái độ đó là như thế nào?" Trịnh Lạc Khải nhíu chặt mày, dáng vẻ nghiêm nghị.

Hắn chậm rãi nhai hết thức ăn trong miệng, nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Kỳ ở phía đối diện, nét mặt không hề lộ ra bất cứ biểu cảm nào.

"Con xin lỗi."

Âu Dương Kỳ tuy đã quen với thái độ xa cách của hắn, nhưng cũng không tránh khỏi ngượng ngịu, gượng gạo nở một nụ cười nhạt.

"Minh Thành, ba không muốn nói nhiều, con liệu mà chấn chỉnh lại thái độ của mình đi."

Mối quan hệ giữa Trịnh Lạc Khải và Trịnh Minh Thành từ lúc hắn còn nhỏ đã không được tốt, chung quy cũng vì khi đó hắn là con trai trưởng, nên lối giáo dục của ông với hắn vô cùng hà khắc. Sau này vì chuyện ông ngoại tình, li hôn mẹ hắn rồi cưới người khác thì mối quan hệ của hai cha con càng căng thẳng hơn.

Trịnh Minh Thành tôn trọng Trịnh Lạc Khải khi ở công ty và trước công chúng, nhưng chỉ là đối với chuyện công việc, còn khi quay trở về biệt thự Trịnh gia hắn thường không nói chuyện nhiều với ông.

Nếu vô tình hai người nói chuyện, nhất định sẽ có cãi vã. Vì vậy Âu Dương Kỳ vừa nghe Trịnh Lạc Khải nói xong, sợ hắn đáp trả liền vỗ về trấn tĩnh chồng: "Thôi được rồi, anh đừng giận nữa. Minh Thành lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu?"

"Em cũng đừng nghĩ vì nó là con riêng của anh nên dù có thái độ với em em cũng phải nhịn nó. Em là mẹ thì có quyền dạy con, hiểu không?" Trịnh Lạc Khải nghiêm túc nhìn bà, rồi lại lướt mắt nhìn sang hắn. "Cái thằng này lớn già đầu rồi nhưng mà không biết phép tắc gì hết, sau này không biết làm sao mà cưới được vợ."

Trịnh Minh Kiệt nghe đến đây khẽ mím môi nhịn cười.

Tiếng cười của anh chắc chỉ có Âu Dương Kỳ nghe thấy, nhưng không thoát được ánh mắt sắc bén của Trịnh Minh Thành. Hắn liếc một cái cảnh cáo anh, rồi lại bình tĩnh nhìn Trịnh Lạc Khải.

"Ba muốn con cưới vợ ngay cũng được, ngoài kia không thiếu phụ nữ muốn kết hôn với con."

"Đám con gái đó thì có tốt lành gì? Con dù sao cũng là con trai lớn, đi tìm hiểu tiểu thư nhà nào đó đi có phải tốt hơn không?" Trịnh Lạc Khải bắt được chủ đề, liền bắt đầu muốn thao thao bất tuyệt. "Con xem con trai của lão Hoắc đi, cũng bằng tuổi con mà người ta đã có vợ sắp sinh rồi. Hay là con trai lão Lục đi, lớn hơn con có bao nhiêu đâu, mà vợ người ta đã mang thai con thứ hai rồi. Còn con đến giờ này vẫn còn ngồi ở đây một mình, khôn hồn thì mau đưa con dâu về ra mắt ba mẹ đi, không lẽ cứ để Minh Dực ngồi cạnh con hoài?"

Nghe đến đây Trịnh Minh Kiệt thật sự không nhịn được nữa, bật cười một tiếng, ngay cả Âu Dương Kỳ ngồi bên cạnh cũng thoáng mỉm cười.

Trịnh Minh Kiệt che miệng cười khúc khích, thậm chí còn có ý định nói một câu trêu ghẹo, nhưng ngay sau đó lại bị ánh mắt nhắc nhở của người đối diện nhìn đến, anh liền rất biết điều ngậm miệng lại.

Không chỉ anh, mà cả Trịnh Minh Dực cũng ngẩng đầu, không hiểu nổi vì sao bản thân nằm không cũng dính đạn.

"Con thích mùi của Minh Dực." Hắn sắc mặt không biến đổi nói ra một câu.

Trịnh Minh Dực quay đầu sang nhìn hắn, khẽ nhướng mày.

"Anh hai, anh đúng là biết đùa thật đó." Trịnh Minh Kiệt lại cười một tiếng, nói thay đáy lòng Trịnh Minh Dực.



Trịnh Minh Thành chỉ hơi cong môi, sau đó gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén của em trai út.

"Ăn nhiều vào." Sau đó lại gắp một miếng thịt khác bỏ vào chén của đứa em bên cạnh. "Chú cũng ăn nhiều vào."

"Minh Thành." Âu Dương Kỳ thấy thái độ của hắn đã hòa hoãn, liền liếm môi dịu giọng: "Hay dì tìm cho con một cô gái để con gặp thử được không?"

Trịnh Minh Thành lạnh nhạt nhìn bà, hé miệng. "Không cầ..."

Hắn còn chưa nói dứt câu, ở đầu bàn đã phát ra một tiếng hắng giọng ho khan, hắn liền bổ sung thêm vào lời nói: "Con không cần đâu, những người dì sắp xếp gặp mặt con cảm thấy không hợp."

Quả thực bà có mấy lần sắp xếp xem mắt cho hắn, nhưng hắn đi trong tình trạng bị ép buộc, nên không hề thoải mái, mà những vị tiểu thư kia cũng rất nhàm chán, nên hắn gặp chưa đến một tiếng đã khéo léo làm người ta bỏ đi.

"Thật ra cô gái lần này cũng rất tốt, chỉ là con bé đã 27 tuổi rồi, nhưng như vậy thì càng chính chắn hơn, đúng không?" Âu Dương Kỳ lựa lời thuyết phục anh. "Cô gái đó là con gái út của nhà viện trưởng Lý, bây giờ đang là chuyên gia tâm lý trẻ em, gia cảnh tốt, học vấn tốt, ngoại hình lại vô cùng xinh đẹp nữa."

Bà nói nhiều như vậy, nhưng cũng không ai ngắt lời.

"Minh Thành, con chịu khó sắp xếp thời gian gặp mặt người ta thử xem sao?"

"Dì à, hôn nhân không phải chỉ cần gặp là có được ngay đâu." Hắn thở dài.

"Chứ con quen mấy người rồi cũng có đi tới đâu đâu." Trịnh Lạc Khải buông đũa cáu gắt. "Từ người nổi tiếng đến người trong công ty, rồi cả con nhà danh giá con cũng đụng đến, mà có thấy dẫn ai về ra mắt đâu. Ngay cả cô con gái nhà họ Hạ đã định được ngày đính hôn rồi mà cũng..."

Ông nói đến đây thì dừng lại.

Sắc mặt Trịnh Minh Thành không có quá nhiều thay đổi, nhưng không khí trên bàn ăn lại đột nhiên bị trì trệ.

Im lặng được một lúc, hắn mới nhẹ giọng: "Ba nói tiếp đi."

Trịnh Lạc Khải cũng sượng đi không ít, ông uốn lưỡi mấy lần, sau đó hắng giọng, quả quyết nói: "Tóm lại là lần này con nghe lời đi gặp người ta thử, công việc gác lại cũng không sao, vẫn còn Minh Dực làm thay con, cứ yên tâm đi xem mắt."

Trịnh Minh Thành biết hắn không từ chối được, chỉ im lặng "dạ" một tiếng.

Ở bên cạnh hắn, Trịnh Minh Dực cố nén tiếng thở dài.

Bàn ăn Trịnh gia lại quay về trạng thái trầm tĩnh ban nãy.

***

Cuộc hẹn xem mắt này được hẹn vào đúng một tháng sau. Đáng lẽ Trịnh Minh Thành chỉ cần đúng giờ đến chỗ hẹn là được, nhưng hai vị phụ huynh kia lại không an tâm, sợ hắn lại giở trò chọc ghẹo làm con gái nhà người ta chạy đi nên buổi xem mắt đổi lại thành một bữa ăn tối của hai gia đình.

Bữa tối được đặt sẵn ở một nhà hàng Tây, lúc ba người đến nơi là 6 giờ đúng, bởi vì là phía nhà trai, nên ngồi đợi một chút cũng không sao.

"Hôm nay con liệu mà cư xử cho tốt." Trịnh Lạc Khải nghiêm giọng nhắc nhở.

"Con biết rồi, ba đừng có làm như con là con nít như vậy."

Trịnh Minh Thành lật đầu muỗng trên bàn lại, dựa vào hình ảnh phản chiếu trên muỗng chỉnh trang lại tóc tai.

"Hôm nay không phải là gặp mặt thông thường đâu, cẩn thận lời ăn tiếng nói vào."

"Con biết rồi."

Bọn họ ngồi đợi chưa đến 10 phút, nhưng Trịnh Lạc Khải đã nghiêm ngặt nhắc nhở đến 9 phút rưỡi.

Chờ không lâu, nhà viện trưởng Lý cũng đến.

Viện trưởng Lý và Lý phu nhân đi đầu, ở phía sau là một cô gái.

Trịnh Lạc Khải và Âu Dương Kỳ đứng dậy chào đón vợ chồng viện trưởng, sau đó Trịnh Minh Thành cũng lễ phép bắt tay với hai người họ.

"Đã để ba người chờ lâu rồi, thật ngại quá." Viện trưởng Lý tươi cười.

"Không sao, viện trưởng cũng đừng khách khí quá." Trịnh Lạc Khải cười nhẹ một tiếng, sau đó chuyển chú ý sang cô gái đứng ở phía sau. "Tiểu thư của viện trưởng đây sao?"

"À phải." Viện trưởng Lý kéo tay con gái dẫn cô đứng bên cạnh mình. "Trịnh tiên sinh, Trịnh phu nhân, đây là con gái út của chúng tôi, con bé tên Lý Ân Nghiên."

Lý Ân Nghiên dịu dàng cúi đầu, giọng nói ngọt ngào êm tai: "Chào Trịnh tiên sinh, Trịnh phu nhân và Trịnh thiếu ạ."

"Ân Nghiên sao? Tên nghe rất hay." Âu Dương Kỳ ôn nhu mỉm cười. "Ta gọi con là Nghiên Nhi được chứ?"

"Dạ vâng thưa phu nhân." Cô cong môi nở nụ cười xinh đẹp chuẩn mực.

"Con còn đứng đây làm gì?" Trịnh Lạc Khải vỗ vỗ khuỷu tay Trịnh Minh Thành mấy cái. "Còn không chào Nghiên Nhi?"

"Trịnh tiên sinh cứ để bọn trẻ tự nhiên." Viện trưởng Lý khẽ cười hòa.

Trịnh Minh Thành thong dong tiến lên một bước, đưa cánh tay ra trước mặt Lý Ân Nghiên, hắn duy trì điệu bộ lịch lãm, thân sĩ cong khóe môi mỉm cười: "Chào Lý tiểu thư, tôi là Trịnh Minh Thành."

Giọng nói của hắn vừa phát ra, ánh mắt Lý Ân Nghiên đã có chút biểu hiện khác thường, cô hơi sượng đi, nhưng chỉ mấy giây đã trở lại bình thường, điềm tĩnh bắt tay với hắn.

"Chào anh, tôi là Lý Ân Nghiên."

Lời cô vừa nói ra cũng khiến khóe miệng hắn thoáng đông cứng, nhưng rồi lại thả lỏng, bàn tay to của hắn nắm lấy tay cô, sau đó đưa lên môi mỏng hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn.

"Quả nhiên là Trịnh thiếu nổi tiếng lịch lãm, ngoại hình và cả hành động đều ưu tú không chê vào đâu được." Lý phu nhân rất thưởng thức động tác hôn chào của hắn.

"Lý phu nhân quá khen rồi." Âu Dương Kỳ mỉm cười đáp lễ.

Bốn người lớn qua lại vài câu khách sáo, sau đó lần lượt ngồi vào bàn tròn lớn.

Trịnh Minh Thành theo phép tắt tháp tùng Lý Ân Nghiên, hắn cong môi vừa phải, đưa tay làm động tác mời, sau đó tự nhiên chìa ra khuỷu tay.

Lý Ân Nghiên vòng tay vào cánh tay hắn, sóng vai với hắn tiến vào chỗ ngồi.

Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương của cả hai đều chạy vào mũi của đối phương.

Hôm nay cô dùng một chút nước hoa, nên mùi thoang thoảng của hương liệu hòa với mùi hương tự nhiên của cô tạo thành loại mùi dễ chịu thơm thơm bay vào mũi hắn. Nhưng hắn thì khác, hắn không có thói quen dùng nước hoa, nên mọi hương thơm bạc hà từ người hắn cô đều ngửi thấy được.

Cô hít thở nhẹ nhàng, từ từ nghe thử hương thơm của hắn, mùi hương hệt như trong trí nhớ khiến cô có chút bất an, di chuyển cũng trở nên cứng nhắc.

"Lý tiểu thư, cô không sao chứ?" Hắn cảm thấy bàn tay đang nắm cánh tay hắn có chút kì lạ, liền cúi đầu nhìn cô.

"Tôi không sao." Cô nặn ra một nụ cười nhạt.

Trịnh Minh Thành kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Người lớn gọi vài món ăn, sau đó có ai đó khơi chuyện, bắt đầu bàn luận những vấn đề trên trời dưới đất.

Nếu là một bữa ăn thông thường, Trịnh Minh Thành có thể thoải mái tham gia vào, nhưng đây là dịp đặc biệt, hắn thừa biết hiện tại hai vị phụ huynh kia muốn tạo điều kiện để hắn bắt chuyện với cô.

Dù sao thì ở đây cũng rất buồn chán, hắn cũng không muốn phí công sức của hai người kia, nên đợi cho việc bàn luận trở nên sôi nổi, hắn từ tốn nghiêng đầu mở miệng nói chuyện với cô:

"Lý tiểu thư, tôi nghe nói cô đang là chuyên gia tâm lý trẻ em?"

"À vâng, đúng là vậy." Lý Ân Nghiên cũng giữ thái độ nghiêm chỉnh tiếp chuyện với hắn.

"Tôi nghe nói phụ nữ am hiểu ngành tâm lý rất mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ." Hắn khẽ nhếch môi. "Bởi vì các cô rất biết cách đọc vị người khác."

Lý Ân Nghiên sâu xa đánh giá hắn. Vừa mới nói chuyện đã tấn công ngay như vậy, chính là muốn dọa cô bỏ chạy đây mà.

"Trịnh thiếu, tôi nghĩ là anh hiểu lầm ở đâu rồi, tôi là chuyên gia tâm lý trẻ em, tôi nghiên cứu về hành vi và tinh thần của những đứa trẻ, không phải người lớn. Dù tôi có vài kiến thức tâm lý cơ bản thì cũng không có ham muốn đọc vị người khác."

Lời nói của cô nhẹ nhàng điềm tĩnh nhưng lại vô cùng có khí thế, cộng với ánh nhìn cương quyết khiến cho hắn phải nhìn bằng một con mắt khác.

Khí thế này phụ nữ xung quanh hắn rất ít ai có, người làm hắn ấn tượng nhất vẫn chính là cô gái nhỏ kia.

"Vậy là tôi nói sai rồi, mong Lý tiểu thư thứ lỗi cho tôi." Hắn cười khẽ. "Khí chất của cô quả thực khiến tôi phải cúi đầu ngưỡng mộ."

"Trịnh thiếu đừng nói quá, tôi chỉ là một người bình thường thôi." Cô nhẹ nhàng tiếp lời. "Ngược lại với kinh nghiệm chuyên môn của tôi, tôi cảm thấy anh phải là người giỏi đọc vị người khác mới đúng."

"Tôi sao?" Hắn nhướng mày.

"Anh biết đấy, tôi từng tiếp xúc với nhiều vị tổng tài, bọn họ thường đưa con đến nhờ tôi điều trị tâm lý, và tôi phát hiện càng là những người quyền cao chức trọng thì càng là những người rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý người khác."

"Vậy cô cũng cảm thấy tôi dễ dàng đọc vị được người khác sao?" Hắn đột nhiên nổi lên hứng thú với cô, vô thức nở nụ cười tà mị.

Lý Ân Nghiên khẽ di chuyển điều chỉnh thế ngồi, sau đó lại nhìn hắn.

"Tôi nghĩ Trịnh thiếu có năng lực đọc vị phụ nữ hơn là đàn ông." Giọng của cô đột nhiên có chút khác lạ, có phần bí ẩn và khiêu khích.

Âm thanh này lọt vào tai hắn vô tình gợi lại cho hắn nhớ đến một người phụ nữ khác.

Lúc nãy khi nghe thấy giọng nói cô chào hắn hắn đã cảm thấy nghe rất quen, bây giờ cô thay đổi cách nói chuyện, hắn lại càng cảm thấy quen hơn.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.

Lý Ân Nghiên thu lại ánh mắt, trở về dáng vẻ thanh nhã. Cánh tay của nhân viên phục vụ đưa ra đặt phần ăn xuống trước mặt hai người, vô tình che đi mất một nửa khuôn mặt của cô, chỉ còn lộ ra đôi môi xinh đẹp điềm đạm giữ một độ cong nhất định.

Trịnh Minh Thành cuối cùng cũng sáng tỏ. Hắn nhìn nửa dưới khuôn mặt của cô, so sánh với khuôn mặt người phụ nữ đeo mặt nạ hắn gặp ở Bản Ngã hoàn toàn giống nhau.

Đúng là thành phố này vẫn còn quá nhỏ.

Nhân viên phục vụ dọn món xong liền cung kính cúi người rời đi.

"Nghiên Nhi, chúng ta gọi vài món đơn giản không biết có hợp khẩu vị của con không, nếu con không thích cứ gọi nhân viên đổi món nhé." Âu Dương Kỳ dịu dàng mỉm cười nhìn về phía hai người.

"Dạ vâng, con không kén ăn lắm đâu ạ." Lý Ân Nghiên khẽ cười.

"Vậy con ăn nhiều một chút, đừng khách sáo." Trịnh Lạc Khải cười rất tươi, khuôn mặt lộ ra gần hết nếp nhăn nhưng không già nua mà càng ấm áp.

Sáu người cùng cầm dao nĩa dùng bữa, nhưng trước đó ông cũng không quên liếc mắt dặn dò con trai.

Trịnh Minh Thành hiểu được ý ông, cũng trả lời bằng ánh mắt.

"Lý tiểu thư, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"

Lý Ân Nghiên vừa mới vừa bỏ một miếng ức gà đã cắt nhỏ vào miệng, chưa kịp nhai đã bị câu hỏi của hắn làm cho đứng hình. Ánh mắt cô thoáng đông cứng, sau đó cố gắng nhai xong thịt trong miệng nuốt xuống, bày ra dáng vẻ bình tĩnh quay sang nhìn hắn.

"Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp nhau đâu. Ngoại hình ưu tú như Trịnh thiếu nếu đã gặp sẽ rất khó quên."

"Vậy sao?" Hắn dường như không có ý định ăn, cầm ly rượu vang đỏ nhấm nháp một ngụm. "Biết đâu lúc chúng ta gặp nhau đã bị che mất nửa mặt?"

Nụ cười của cô sượng đi mất mấy phần.

Hắn lắc lắc ly rượu, màu đỏ sóng sánh quyền quý đung đưa trong ly phản chiếu vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông. Hắn chép miệng, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

"Lý tiểu thư, cô có thích rượu vang đỏ không?"

Cô nhìn ly rượu trong tay hắn, vô tình nhớ đến đêm đó, đôi môi hơi mím lại.

"Tôi không rành về rượu, nên cũng không có đặc biệt thích loại rượu nào hết."

"Còn tôi gần đây lại đặc biệt thích uống rượu vang đỏ." Hắn tà mị mỉm cười. "Nó làm tôi nhớ đến một người phụ nữ."

Lý Ân Nghiên không nói gì, chỉ điềm tĩnh cắt thêm một miếng ức gà đưa lên miệng ăn.

"Đó là một người phụ nữ lạ mặt, tôi không biết tên, cũng không biết mặt, là người phụ nữ đầu tiên từ chối tôi."

"Hóa ra Trịnh thiếu cũng có thể bị người khác từ chối sao?" Cô châm biếm cười khẽ. "Tôi cứ tưởng anh là thiếu gia phong lưu đào hoa không phụ nữ nào cự tuyệt được ở Thiên Tân này."

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng hôm đó tôi gặp được cô ấy, hai chúng tôi đều đeo mặt nạ, cùng uống rượu vang đỏ, sau đó cô ấy từ chối tôi." Hắn nói xong thì uống cạn rượu trong ly, rồi lại nói tiếp. "Cô có biết hội quán Bản Ngã không?"

Vẻ mặt cô hiện lên nét ngạc nhiên: "Bản Ngã sao? Một cái tên rất ấn tượng."

"Đúng không? Đó là nơi có thể lột bỏ mọi thứ, không cần biết đối phương là ai, cũng không được hỏi tên, tất cả chỉ là thỏa mãn nhu cầu, nhưng lại không được..." Hắn dừng lại, ẩn ý nhìn cô.

Lý Ân Nghiên nhìn khóe môi hắn nhếch lên trêu chọc cô, cô cảm thấy đột nhiên bản thân bây giờ giống như trở thành một trò đùa tiêu khiển của hắn, đầu lông mày khẽ nhíu lại, lời nói có phần mạnh mẽ hơn trước.

"Trịnh thiếu, anh có thể giữ tự trọng một chút không?"

"Lý tiểu thư, cô không hợp với hình tượng kiên cường thị uy đâu." Hắn bình tĩnh đối đầu với cô. "Tôi nói rồi, người khổ dâm hay thích mạnh miệng, nhưng vào việc chính thì lại để cho người ta hành hạ dễ dàng, cô cứ nên sống thật với bản thân đi."

Cô trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Trịnh Minh Thành. Sắc mặt của cô chột dạ có, tức giận có, và cả sợ hãi cũng có. Người đàn ông này có thể nhìn thấu được tâm tư của cô sao?

"Cô không sao chứ?" Trịnh Minh Thành hài lòng nhìn phản ứng của cô, sau đó chuyển thành lo lắng hỏi han.

Lý Ân Nghiên gần như muốn phát điên với hắn, cô thở hắt ra một hơi, kiềm chế cơn giận trong lòng.

"Tôi không sao." Cô cầm lấy túi xách. "Trịnh thiếu, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp chuyện với anh được nữa."

Sau đó cô đứng dậy, trước ánh nhìn bất ngờ của bốn vị phụ huynh, cô nặn ra nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng: "Xin lỗi mọi người, con còn có lịch hẹn ở viện, nên không thể tiếp tục dùng bữa được."

"Sao lại xếp lịch vào hôm nay, con gọi cho trợ lí dời lại đi." Viện trưởng Lý khó xử nhìn vợ chồng Trịnh Lạc Khải.

"Ba à, đây là bệnh nhân đang gặp trở ngại tâm lý rất nghiêm trọng, con không thể bỏ mặc bệnh nhân của mình được." Cô nhíu mày gấp gáp.

Trịnh Minh Thành ngồi bên cạnh ung dung quan sát cô diễn kịch, cầm khăn lau sơ miệng, thân sĩ nói với vợ chồng viện trưởng: "Không sao đâu ạ, công việc rất quan trọng, nói chi Lý tiểu thư còn là chuyên viên tâm lý. Để thuận tiện, viện trưởng Lý cứ để con đưa cô ấy trở về cũng được."

Lời hắn vừa nói ra liền khiến Lý Ân Nghiên giật mình, cô sững sốt nhìn hắn, muốn bật lại nhưng vẫn còn có người lớn ở đây.

"Phải đấy, Minh Thành nói phải." Trịnh Lạc Khải hài lòng gật đầu. "Viện trưởng Lý, cứ để thằng con tôi chở con gái ngài về, trời tối rồi đi một mình cũng không tốt, đi hai người hảo cảm hai bên cũng trở nên tốt hơn."

Viện trưởng Lý hiểu lời ông nói, liền nhanh chóng đồng ý: "Cũng được, vậy nhờ Trịnh thiếu đưa Nghiên Nhi nhà tôi về viện trước vậy."

"Dạ vâng." Hắn lễ phép cúi chào. "Xin phép viện trưởng và phu nhân." Sau đó hắn nghiêng người tránh một bên hướng tay ra ngoài. "Mời cô."

Lý Ân Nghiên hoàn toàn không có sự lựa chọn.

"Xin phép Trịnh tiên sinh và phu nhân." Cô cũng cúi chào, sau đó mang theo trạng thái bị ép buộc rời đi.

Hai người không nói lời nào đi xuống sảnh.

"Anh tiễn tôi đến đây được rồi, để tôi tự bắt xe." Lý Ân Nghiên lạnh mặt nói với hắn.

Trịnh Minh Thành nhếch môi cười, sải bước đi xuống bãi đỗ xe.

Cô dõi theo bóng dáng của hắn, nghiến răng mấy cái. Dù cho trong chuyện tình dục cô có kì quái hay có bộ dạng thấp hèn như thế nào đi nữa, trong cuộc sống đời thường cô cũng không muốn để ai trêu chọc mình. Nhưng người đàn ông này lại dám đùa giỡn cô không chỉ một mà còn đến hai lần.

Từ trước đến giờ cô chưa đụng phải ai như hắn.

Lý Ân Nghiên nghĩ đến đây, lại không muốn ôm giận tiếp nữa, nhìn ra ngoài muốn bắt xe.

Nhưng bây giờ là giờ cao điểm, cô gọi cho tổng đài thì hết xe, còn nhìn ra ngoài thì cũng không có xe nào trống khách. Loay hoay một hồi, cuối cùng cô đành từ bỏ, nghĩ bụng phải cuốc bộ mà về.

Đúng lúc này, tiếng xe thể thao vang lên, sau đó chiếc Bugatti Chiron màu đen quyền lực dừng lại trước mặt cô.

Trịnh Minh Thành mở cửa bước ra, vòng qua bên cạnh cô mở cửa ghế phụ.

"Mời cô." Hắn mỉm cười.

"Cảm ơn thành ý của anh. Nhưng tôi không thích lên xe của người lạ."

"Xe của tôi chạy nhanh lắm, cô về sớm thì bệnh nhân được chữa sớm." Hắn thong dong nói với cô.

Lý Ân Nghiên bất giác không biết đáp trả hắn như thế nào. Cô chần chừ, tìm cách từ chối.

"Lý tiểu thư." Hắn đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô. "Thật ra cô đâu có lịch khám đêm nay, có đúng không?"

Cô mím môi, không trả lời.

Trịnh Minh Thành lại tiếp tục cười, lời nói dần trở nên dụ hoặc: "Lên xe đi, tôi đưa cô đến một nơi."

"Anh đưa tôi đi đâu?" Cô nghi ngờ vẻ mặt của hắn.

"Lần trước tôi đã tham quan chỗ của cô rồi, đêm nay đến phiên cô tham quan chỗ của tôi."

Hắn trông thấy cô vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt vẫn còn cương quyết cùng nghi ngờ, liền bật cười: "Lý tiểu thư, đúng là tôi muốn tiếp tục chuyện lần trước chúng ta còn dang dở. Nhưng cô yên tâm, dù là ở chỗ của tôi, nhưng tôi sẽ tuân theo quy tắc của cô, sẽ không vượt qua ranh giới cô đã đặt ra."

Nội tâm Lý Ân Nghiên bắt đầu buông lỏng, nhưng cô vẫn còn chưa hoàn toàn tin được người đàn ông này.

"Lý Ân Nghiên." Hắn đột nhiên gọi thẳng họ tên cô, tiến đến một bước lại gần cô. "Không lẽ cô không có bất cứ hứng thú nào với tôi sao?"

Ánh mắt cô điềm tĩnh, vô tình làm hắn tò mò không biết khi hắn trói cô lên giường, từ từ thưởng thức cơ thể của cô ánh mắt đó sẽ biểu hiện như thế nào.

Nghĩ vậy, hắn tiếp tục thuyết phục cô: "Lý Ân Nghiên, tôi sẽ cho cô cảm giác mà chưa thằng đàn ông nào cho cô được, cô sẽ phải khóc trên giường của tôi."

Lời nói của hắn không hề có chút liêm sĩ nào, nhưng thực tế chính hắn cũng là bỏ hết tự trọng để thuyết phục cô đi theo hắn, lại là lần đầu tiên hắn hạ lòng kiên nhẫn mà đi quyến rũ một người phụ nữ.

"Được thôi." Cô bất ngờ lên tiếng.

Hai mắt Trịnh Minh Thành trở nên sáng rỡ, hồ hởi lạ thường nhìn cô.

"Nhưng anh đừng tưởng bở." Cô lại nghiêm giọng. "Tôi chỉ muốn xem anh có bản lĩnh như thế nào, tôi không tin anh có gì khác với những người ngoài kia, và nên nhớ, tuyệt đối không được vượt ranh giới."

"Được, tôi nhớ rồi." Hắn mỉm cười thích thú, tránh sang một bên. "Mời cô lên xe."

Lý Ân Nghiên ngồi vào xe, sau đó hắn lại vòng qua bên ghế lái ngồi vào, nhanh chóng lái xe chạy đi.

Suốt đoạn đường, bọn họ tiếp tục duy trì không khí im lặng, cho đến khi xe dừng lại ở khu biệt thự Phồn Hoa.

Khu biệt thự này Lý Ân Nghiên đã từng đến, bởi vì cô có quen vài người sống ở đây, chỉ là không ngờ đến Trịnh Minh Thành cũng sống ở khu biệt thự này.

Biệt thự Phồn Hoa trong 1 năm qua thay đổi không ít, toàn bộ từ trên xuống dưới đều được làm mới hoàn toàn. Bởi vì nơi này chỉ còn dùng để Trịnh Minh Thành ngủ lại nếu tiện đường, còn lại thời gian hắn sẽ trở về biệt thự Trịnh gia, thế nên hắn không thuê người giúp việc nữa, chỉ gọi công ty vệ sinh đúng giờ thì đến dọn dẹp.

Chính vì vậy mà cảm giác đầu tiên Lý Ân Nghiên có được khi bước vào đây chính là sạch và mới.

"Phòng ngủ ở đâu?"

Cô đi vào thẳng vấn đề khiến cho Trịnh Minh Thành bất ngờ.

"Cô gấp vậy sao? Có muốn đi tắm trước không?"

"Nếu đó là sở thích của anh thì tôi có thể chiều." Cô lãnh đạm nhìn hắn.

Trịnh Minh Thành lắc đầu bật cười, bước đến tự nhiên thân mật ôm eo cô.



Bàn tay của hắn khiến cô giật mình muốn lùi lại, nhưng sức lực từ bàn tay truyền đến vô cùng mạnh mẽ giữ chặt không cho cô đường trốn.

"Lý tiểu thư, để tôi đưa cô đi tham quan."

Hắn nói xong, tay đặt hờ trên thắt lưng cô, dẫn đường cho cô đi lên lầu.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, giam hai người vào căn phòng của thế giới tình dục đen tối.

Lý Ân Nghiên đi dạo một vòng quanh căn phòng, còn Trịnh Minh Thành chỉ nhàn nhã đứng một chỗ quan sát cô.

Dáng vẻ của cô bây giờ cũng khá giống cô gái nhỏ năm đó lần đầu bước vào đây. Chỉ khác là cô gái kia trên mặt toàn là kinh hãi, còn cô thì không như vậy, ánh mắt hiếu kì săm soi từng món đồ, thậm chí còn bạo dạn cầm lên vài thứ xem xét, biểu cảm không hề gì lo lắng.

Lý Ân Nghiên dạo xong một vòng, cuối cùng dừng lại ở sofa, buông túi xách ngồi xuống.

"Tất cả đều là đồ mới hết sao?" Cô giương mắt nhìn hắn.

Hắn khoanh tay thích thú nhìn điệu bộ ung dung của cô, khẽ nhếch môi: "Là tôi thay mới toàn bộ mọi thứ."

"Vậy trước đây anh đã đưa người khác vào rồi?"

Hắn gật đầu.

"Bạn tình sao?"

"Là người giúp việc của tôi."

Cô thoáng ngạc nhiên, nhướng mày cảm thán, sau đó bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh lại không tiếp tục với cô ta nữa?"

"Người yêu cũ của tôi không thích bạo dâm, nên tôi đã ngừng kiểu quan hệ tình dục đó lại." Hắn bâng quơ trả lời.

"Người yêu cũ sao?" Cô đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với hắn. "Trịnh thiếu phong lưu đào hoa không thiếu phụ nữ vậy mà cũng có thể vì người yêu mà thay đổi bản thân được sao?"

Trịnh Minh Thành không trả lời, chỉ cười cười nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thay đổi cả sở thích như vậy mà vẫn chia tay, tôi cảm thấy thật tiếc cho anh đó."

"Thôi bỏ đi." Hắn khẽ cười, cất bước đi đến đứng trước mặt cô. "Cô đã tham quan rồi, có khơi được nguồn cảm hứng với tôi không?"

"Khá tốt." Cô mỉm cười gật đầu. "Anh có đủ đồ dùng hơn tôi nghĩ."

"Vậy chúng ta có nên bắt đầu không?" Hắn chậm rãi nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác vest vứt lên bàn.

"Nhanh như vậy sao?"

Trịnh Minh Thành tháo cà vạt, cởi hết nút trên tay áo xắn gọn lên khuỷu tay, rồi chìa bàn tay ra trước mặt cô.

Lý Ân Nghiên nhìn bàn tay đẹp đẽ của hắn, đặt tay lên, đứng dậy.

"Bình thường cô thích bắt đầu như thế nào?" Giọng nói của hắn trở nên khác đi, mang theo hơi thở đen tối bao trùm lấy không gian.

"Ý anh là sao?"

"Để chứng minh thực lực của tôi một cách công bằng, tối nay tôi sẽ làm màn dạo đầu theo đúng những gì cô thường làm với bạn tình của cô." Hắn cười, kiên nhẫn giải thích.

Ánh mắt cô có chút gợn sóng, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Được, vậy để tôi nói anh nghe chúng tôi làm như thế nào."

Cô xoay người lại với hắn, vén mái tóc dài sang một bên.

"Đầu tiên, anh ta sẽ cởi bỏ quần áo của tôi."

Trịnh Minh Thành nghe theo lời cô nói, đưa tay kéo khóa váy của cô xuống, hai bàn tay trượt trên vai cô tuột bộ váy trắng xinh đẹp của cô rơi xuống sàn.

Đập vào mắt hắn ngay lập tức là tấm lưng trần của cô, di chuyển tầm mắt xuống phía dưới chính là hai bờ mông tròn căng mịn hơi vểnh lên khiêu khích. Da của cô trắng không tì vết, không phải kiểu trắng toát đáng sợ kia mà là trắng hồng tự nhiên, làm hắn đột nhiên muốn thử đánh thật mạnh in dấu lên làn da xinh đẹp đó.

Nhưng nếu là một người khổ dâm, làn da không chút ửng đỏ nào như vậy cũng khá kì lạ.

"Sao lại lành lặn như thế này?"

"Một tháng trước tôi gặp một người đàn ông lần đầu đến Bản Ngã, vì anh ta mà tôi đột nhiên cảm thấy mất hứng với chuyện này." Cô bình tĩnh trả lời hắn.

Khóe môi hắn không nhịn được cong lên: "Anh ta có ảnh hưởng đến vậy sao?"

"Có lẽ là vậy. Vì mỗi lần đến gần đàn ông tôi lại nghĩ đến cảnh anh ta trêu đùa mình."

"Anh ta trêu đùa cô sao? Đúng là một người đáng ghét nhỉ?"

Tiếng cười bỡn cợt của hắn rơi vào tai, cô liền cau mày bật lại: "Anh thôi đi, tập trung vào chuyên môn."

"Được rồi." Hắn lại cười. "Tiếp theo là làm gì?"

"Anh ta sẽ cởi nội y của tôi, sau đó chạm lên người tôi như khám xét một món hàng hóa."

Trịnh Minh Thành lại tiếp tục đưa tay lên, lần lượt áo lót và quần lót của cô đều được cởi bỏ. Hắn đi vòng qua trước mặt cô, trực tiếp nhìn cơ thể trần trụi của người phụ nữ.

Bầu ngực không tròn đầy nhưng cũng không quá nhỏ, eo thon bụng phẳng, hông cong vừa đủ cùng đôi chân thon dài trắng muốt.

Một cơ thể kiều diễm như tiên nữ.

À không, phải là đọa tiên mới đúng.

Bàn tay hắn vươn ra chạm lên gò má của cô, ngón tay cái miết theo hình dáng đôi môi đỏ mọng, từ từ lướt xuống dưới.

Lý Ân Nghiên cắn răng, cúi đầu nhìn hắn đang dần thấp người xuống. Da thịt của cô mềm mại, nên bị đầu ngón tay mạnh mẽ của hắn chạm lên liền sinh ra cảm giác muốn run rẩy nhè nhẹ. Nhiệt độ lạnh lẽo từ tay hắn cùng với hương bạc hà xông vào mũi bất giác khiến cô nổi da gà, nhưng đồng thời dễ chịu kì lạ.

Trịnh Minh Thành thật sự đã dùng loại ánh nhìn khám xét hàng hóa đề nhìn cơ thể cô, ánh nhìn đó dần chuyển sang ánh mắt hài lòng thỏa mãn.

Hắn có vẻ khá ưng ý với cơ thể của người phụ nữ này.

Hắn khụy một gối bên dưới, tầm mắt vừa vặn ngay tại nơi tư mật trần trụi của cô, ngón tay lướt qua cánh hoa một đường nhẹ như cánh chuồn chuồn.

Cổ họng cô phát ra âm thanh khe khẽ.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô.

"Nói tiếp đi."

Cô khẽ mím môi lại, điều chỉnh hô hấp rồi mới chậm rãi nói: "Sau đó anh ta bịt mắt tôi lại."

Trịnh Minh Thành đứng dậy, vớ lấy cà vạt màu xám trên bàn, thuần thục che đi đôi mắt đẹp đẽ của cô.

Bàn tay hắn thuận tiện ôm lấy hai gò má cô, ngón tay không nhịn được yêu thích cảm giác mơn trớn làn da mềm mại.

Cánh môi cô hé mở, nhẹ nhàng nói: "Sau đó anh ta sẽ yêu cầu tôi nằm lên giường, trói hai tay tôi trên đỉnh đầu."

Lý Ân Nghiên ở trong bóng tối càng mẫn cảm với hơi thở lạnh lẽo của hắn hơn, giọng nói cũng vô thức mà trở nên nhỏ nhẹ đi hẳn. Cô đứng tại chỗ mờ mịt chờ đợi hắn ra lệnh cho mình, nhưng đợi mãi cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì, bàn tay hắn vẫn cứ bám trên khuôn mặt cô.

Bất thình lình, cô cảm nhận môi mình bị một thứ gì đó mềm mại đè lên.

Trịnh Minh Thành hôn cô, hắn không hề mạnh bạo, mà chỉ đơn giản là chậm rãi mút lấy hai cánh môi nhỏ chứa đầy vị ngọt. Hắn muốn khiến nụ hôn trở nên triền miên, nhưng chưa đến một phút sau đã bị cô kháng cự.

Hắn tách môi ra, khẽ cười: "Sao vậy? Anh ta không có hôn cô sao?"

"Không có." Cô đưa tay lên quẹt môi, lại không biết hành động này đã làm người nào đó cau mày. "Nhưng mà nhờ anh hôn tôi nên tôi mới biết anh là kiểu người dịu dàng, quả nhiên không phải người bạo dâm."

Trịnh Minh Thành không nghĩ đến cô chẳng những từ chối nụ hôn của hắn, còn dám làm ra giọng điệu khiêu khích như vậy, cứ thế từ bụng hắn sôi lên ý nghĩ phải khiến cô quỳ xuống phục tùng.

Hắn lại ôm lấy mặt cô muốn hôn nhưng cô lại tiếp tục hất tay hắn ra.

"Tránh ra."

Hai chữ này khiến hắn càng hưng phấn, hắn khẽ cười, sau đó dồn hết sức lực một tay bóp miệng cô, một tay nắm lấy tóc cô giật ra phía sau.

Lý Ân Nghiên bị đau bất ngờ, vô lực ngửa cổ lên "a" một tiếng.

Môi hắn đề kề sát khuôn mặt cô, hơi thở lạnh lẽo cùng mùi bạc hà mạnh mẽ bao trùm hô hấp của hai người.

"Lý Ân Nghiên, cô bước vào căn phòng này cũng đồng nghĩa với việc cô không có quyền lên giọng hay ra lệnh với tôi, tôi mới là người ra lệnh cho cô, đã hiểu chưa?"

Hắn dứt lời, không hề nương tay nắm tóc cô kéo về phía giường lớn.

"Trịnh Minh Thành! Buông tôi ra! Anh muốn làm gì?" Cô la lên đau đớn, cả người không mảnh vải bị kéo đi, cuối cùng là bị hắn quăng lên giường.

Hắn vươn tay lấy sợi dây thừng treo cạnh giường, áp người sát cơ thể cô.

"Màn dạo đầu đã làm theo ý cô rồi, bây giờ mọi thứ phải theo quyết định của tôi."

Hắn căng sợi dây dài, động tác thuần thục trói chặt cả cơ thể cô lên bốn góc giường thành hình chữ "đại"*, nhưng cách trói của hắn thật sự có chút không giống với những người khác.

(*) Chữ "đại": 大

Lý Ân Nghiên động đậy tứ chi, mới phát hiện người đàn ông này không thích kéo căng cơ thể của cô mà buông lỏng sợi dây một chút, cô có thể co người, nhưng hoàn toàn không thoát ra được, điều này càng làm cho cô thêm khó chịu.

Đột nhiên cổ cô bị sợi dây vòng qua, hắn loay hoay ở trên người cô một lúc rồi rời đi.

Cô muốn bật dậy, lại phát hiện chỉ cần cô cử động, sợi dây trên cổ sẽ thu lại siết lấy cổ cô.

"Trịnh Minh Thành!" Cô tức giận muốn gào lên. "Anh mau thả tôi ra!"

"Lý Ân Nghiên, tôi không thích ồn ào." Hắn bước xuống giường, bắt đầu lựa chọn từng món đồ trong phòng.

"Anh nghĩ mình là ai mà dám trói tôi?"

Hai chân cô theo quán tính quẫy đạp, chẳng những không thoát ra được, mà còn khiến nơi tư mật của cô mẫn cảm với không khí, thân dưới phản ứng mơ hồ tiết ra dòng chất lỏng.

Trịnh Minh Thành im lặng không nói gì, khiến cho không khí đột nhiên lặng đi đáng sợ.

Ngay lúc trống ngực Lý Ân Nghiên dồn dập hồi hộp, tiếng động sắc lạnh vang lên khiến cô giật bắn người.

Hắn buông đồ xuống, đưa tay ra vuốt dọc lên thân thể cô từ trên xuống dưới.

"Cô có một cơ thể rất đẹp, rất hợp với tiêu chuẩn của tôi."

"Trịnh Minh Thành." Cô ở trong bóng tối không nhìn thấy được, các giác quan càng nhạy bén, vô tình làm cơ thể cô run lên theo từng nơi hắn chạm đến. "Bỏ bàn tay anh ra khỏi người tôi."

"Từ nãy đến giờ hình như cô vẫn chưa nhận ra vấn đề thì phải." Hắn khẽ cười. "Cô đã đồng ý ở với tôi một đêm này, nên sẽ không có chuyện tôi thả cô đi. Còn nữa, đừng gọi thẳng họ tên tôi ra như vậy, bây giờ tôi mới là người kiểm soát ở đây."

Lý Ân Nghiên vẫn không tin người đàn ông này có thể làm gì cô, cười khẩy một tiếng: "Gọi họ tên của anh thì sao? Tôi cũng là con gái của viện trưởng, tôi muốn gọi anh là gì thì sẽ gọi như vậy. Trịnh Minh Thành." Cô khiêu khích nói ra từng chữ.

Hắn thích thú nhìn cô, cúi người cầm lấy roi da đen xì, vừa chơi đùa thanh roi trong tay vừa nhìn cơ thể xinh đẹp của cô mở rộng.

"Tôi không còn đủ kiên nhẫn với cô đâu, gọi tên tôi bằng cái giọng đó lần nữa thì tôi sẽ phạt cô đó, Lý tiểu thư."

"Phạt sao? Trịnh Minh Thành... Á!"

Lời nói của cô vừa mới phát ra một nữa liền ngưng lại, cô thét lên đau đớn, tứ chi thu lại khiến sợi dây thừng ở bốn góc căng ra.

Cả người cô co lại cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng, ngực và bụng nhấp nhô theo từng nhịp thở rối loạn của cô.

"Thế nào? Sao không nói nữa?"

Hắn nhìn vết đỏ kéo dài trên một bên ngực cô, nhếch môi cười thành tiếng.

Ánh mắt hắn dáng chặt lên khuôn mặt cô, thừa biết tâm trạng hiện giờ của cô có bao nhiêu sợ hãi cùng đau đớn, nhưng hắn cũng biết cô càng đau, càng sợ thì cũng sẽ càng vui sướng, hắn cũng vậy.

Cánh môi cô khẽ run rẩy hé mở, muốn nói gì đó, lại lọt vào mắt hắn, hắn lại đưa tay lên "vút" một cái, roi da tiếp tục rơi xuống ngực cô.

Tiếng kêu đau của cô lại vang lên, nhưng không còn kinh hãi như lần đầu nữa.

Trên cơ thể trần trụi, bầu ngực ngạo nghễ hằn lên hai vết đỏ dài đáng sợ, kích thích thị giác của Trịnh Minh Thành.

"Lý Ân Nghiên, có thích không?"

Ngực và bụng cô phập phồng, nhưng không có tiếng đáp lại.

Roi da lại rơi xuống người cô, sợi dây thừng căng ra theo chuyển động của cô, mồ hôi bắt đầu tuôn ra trên vầng trán trơn nhẵn.

"Trả lời." Hắn lạnh giọng.

Lý Ân Nghiên nuốt nước bọt, giọng nói nhỏ xíu thốt lên: "Thích."

Trịnh Minh Thành hài lòng cười khẽ thành tiếng, sau đó cao ngạo vươn tay, trong phòng vang lên liên tục những tiếng roi da hạ xuống cùng âm thanh kêu rên chịu đựng của người phụ nữ.

Hắn hưởng thụ loại âm thanh này, cũng đồng thời hưởng thụ cảm giác để lại vết tích trên người cô, nhìn thấy cô đau đớn khuất phục làm hắn vô cùng thỏa mãn.

Hắn thỏa mãn, cô cũng thỏa mãn.

Lý Ân Nghiên bị trói chặt chân tay trên giường, chịu từng trận đòn roi của hắn, nhưng cô lại cảm thấy yêu thích thứ đau đớn quái dị này. Roi da một lần hạ xuống thì cô lại một lần vui sướng, hạ thân khép mở liên tục kích thích dục vọng đen tối trong người cô chảy mạnh. Mỗi lần cô kêu lên, trong cổ họng vẫn có một âm thanh rên rỉ khoái lạc khó thấy.

Hắn nói hắn sẽ cho cô cảm giác mà không ai cho cô được, bây giờ thì cô tin rồi.

Từ giọng nói, cách hắn trói cô cho đến cách hắn trừng phạt cô, tất cả đều là một thứ gì đó hoàn toàn vượt quá những gì cô từng trải.

Không biết từ lúc nào, ở giữa hai chân cô, drap giường đã thấm ướt một mảng.

Trịnh Minh Thành lia mắt nhìn thấy, liền nhếch môi: "Sức chịu đựng của cô không lớn như tôi nghĩ, xem ra những người cô từng gặp cũng không có gì ghê gớm."

Cô nghe rõ ràng từng lời hắn nói, thều thào đáp lại: "Tiếp tục... Được không?"

Hắn biết cô đã sắp đến cao trào rồi, cũng không muốn chèn ép cô.

"Lý Ân Nghiên, tôi sẽ cho cô trải qua cảm giác lên đỉnh chỉ bằng roi da là như thế nào."

Hắn nói xong, không hề khoan nhượng vung tay mấy cái, roi da di chuyển "vun vút" loạn xạ, nhắm ngay tại hạ thân cô mà hạ xuống.

"Á!" Cô ưỡn người thét lên.

Cả người cô như có luồng điện chạy qua, xuyên qua đại não xuống nơi tư mật, chảy ra một dòng nước.

Sợi dây trên cổ cô siết lại, càng làm cho khoái cảm tăng cao.

Cao trào đi qua, cả cơ thể cô hoàn toàn buông lỏng, run lên bần bật.

Roi da bị Trịnh Minh Thành ném xuống đất, sau đó thân thể to lớn trèo lên giường, quỳ giữa hai chân cô nơi vẫn còn một mảng dâm dịch to thấm xuống drap.

Hắn đưa tay tháo cà vạt trên mắt cô, mới phát hiện hai mắt to tròn xinh đẹp có hơi sưng, cà vạt cũng ướt đi vì nước mắt. Nhưng thay vì an ủi cô, hắn lại mỉm cười: "Tôi đã nói cô sẽ phải khóc trên giường của tôi mà."

"Bằng cách nào mà anh... anh lại có thể làm như vậy..." Lý Ân Nghiên khó khăn nói, ánh mắt nhìn hắn nồng đậm mùi vị nhục dục.

Làm thế nào cô lại có thể đạt khoái cảm chỉ bằng việc hắn dùng roi da đánh cô chứ?

Trịnh Minh Thành khẽ cười, đưa tay kéo ngăn tủ bên giường lấy ra bao cao su.

"Cô đã có phần rồi, bây giờ đến lượt tôi." Hắn kéo khóa quần chuẩn bị nghênh chiến.

Cô lướt mắt thấy hắn đang đeo bao cao su, liền hoảng hốt muốn thu mình.

"Anh không được làm vậy..."

"Lý Ân Nghiên." Hắn xoa dịu hai bắp chân đang quẫy đạp của cô. "Phản ứng nhiệt tình của cô khi bị đánh khiến tôi rất vừa ý, nên tôi muốn kiểm chứng thêm một chuyện."

"Anh kiểm chứng cái gì..."

"Kiểm chứng xem cơ thể của chúng ta có hòa hợp hay không."

Hắn chồm người bao lấy cơ thể cô, bàn tay ngoại lệ vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt xinh đẹp, hắn mở miệng nói ra lời dụ dỗ mị hoặc: "Nói đi, nói cô muốn tôi."

Cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như thần của hắn đột nhiên lại sinh ra cảm giác áp lực, quay đầu tránh né, nhưng vẫn bị hắn bóp lấy xoay lại.

"Nhìn tôi." Ánh mắt hắn thâm trầm đầy sắc dục. "Nói đi."

Lý Ân Nghiên như bị mị lực từ ánh mắt hắn hớp hồn, cánh môi đỏ mọng hé mở, có chút mất kiểm soát nói: "Tôi muốn anh..."

Trịnh Minh Thành hài lòng mỉm cười, động thân một cái chôn sâu cơ thể vào người cô.

Đã rất lâu rồi hắn mới làm tình, vì vậy cả cơ thể đều sung sướng đến từng tế bào.

Cách một lớp màng mỏng, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt mềm mại bên trong cô bao lấy phân thân của hắn. Sự ấm áp đến điên người này khiến hắn say mê, động tác dần trở nên thô bạo, không chút dịu dàng thúc thật sâu vào nơi bí ẩn của cô.

"A... Minh Thành..."

Âm thanh ướt át ở nơi giao hợp cùng tiếng rên của cô hòa vào vô cùng êm tai. Bầu ngực trước mắt hắn lắc lư theo nhịp chuyển động, hắn liền vô thức chụp hai bàn tay lên nắm thật chặt.

"Đau... A..."

Lý Ân Nghiên không phải chưa từng làm tình, nhưng vật đàn ông của người này ra vào bên trong cô quá mãnh liệt, cả người cô đưa đẩy khiến dây thừng trên cổ thắt lại càng kích thích hơn, mọi đau đớn cùng khoái cảm đua nhau đẩy lên não làm đầu óc cô xoay vòng, hoàn toàn không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.

Căn phòng bật đèn vàng mờ mờ, hắt lên hai thân ảnh dính sát vào nhau, một người trần trụi bị trói chặt, một người chỉnh tề quần áo, hai hình ảnh đối lập dung hòa với nhau lại thành một tổng thể đẹp mắt kì lạ.

Âm thanh của tình dục cứ thế vang lên trong phòng, cho đến khi người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, mọi thứ xem như tạm kết thúc.

***

Một ngày đẹp trời, hắn hỏi cô: "Có muốn làm bạn tình của tôi không?"

Một ngày đẹp trời khác, hắn hỏi cô: "Có muốn làm bạn tình dài hạn của tôi không?"

Một ngày đẹp trời khác nữa, hắn hỏi cô: "Có muốn làm bạn tình cả đời của tôi không?"

Cả ba lần cô đều nói có.

Rồi lại một ngày nắng đẹp mùa hè, cô đưa cho hắn que thử thai hiện hai vạch đỏ chót, hắn vui đến mức nhảy cẫng lên, sau đó mới phát hiện người thường muốn tu hành phải khổ luyện như thế nào.

Thôi thì cứ mặc kệ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play