Hồ sơ của Hạ Thường Hi được chuyển đến khoa tiêu hóa, Sở Tử Văn vừa hết lịch khám buổi chiều liền chạy xuống với cô. Hai người ngồi hàn thuyên chờ kết quả một lúc thì  bác sĩ khoa tiêu hóa lại nói Sở Tử Văn dẫn cô đến khoa phụ sản.

Trên đường đi, tâm trạng Hạ Thường Hi thấp thỏm không yên. Cô níu cánh tay Sở Tử Văn, giọng nói có chút run rẩy: “Chị, có khi nào khả năng mang thai của em lại giảm xuống không?”

“Con bé này, đừng có nói bậy.” Sở Tử Văn đánh nhẹ lên tay cô. “Em uống thuốc theo đúng liệu trình, chắc chắn là không có vấn đề gì cả.”

Nhưng quả thật chính cô cũng cảm thấy lo lắng trong lòng. Đau bụng mà lại còn nôn ra acid, nhưng không phải đau dạ dày mà là vấn đề của khoa phụ sản, nghĩ như thế nào cô cũng không nghĩ ra được là bệnh gì.

Hạ Thường Hi thấp thỏm làm từng khâu xét nghiệm siêu âm ở khoa phụ sản, sau đó mang theo tâm trạng căng thẳng ngồi xuống trước bàn làm việc của bác sĩ. Sở Tử Văn đứng ở bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô trấn tĩnh tinh thần giúp cô.

Bác sĩ phụ trách hồ sơ của cô là bác sĩ Tần, bà cũng là người nhận điều trị cho cô trong suốt khoảng thời gian vừa qua.

Bà đọc báo cáo xét nghiệm của khoa tiêu hóa rồi nhìn kết quả siêu âm vừa mới được in ra, ngước mắt lên nhìn cô gái non trẻ trước mắt.

“Hạ tiểu thư, đứa bé đã được hơn 1 tháng rồi.”

Bác sĩ Tần đang nói cái gì vậy?

Hạ Thường Hi ngây ngốc nhìn bà, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý nghĩa lời nói mình vừa mới nghe được.

Đứa bé nào ở đây?

Sở Tử Văn cũng đơ người, ngơ ngác nhìn bác sĩ. Nhưng cô không im lặng quá lâu, cẩn thận hỏi lại: “Chị Ân, chị vừa nói gì vậy?”

Bác sĩ Tần nhìn phản ứng của hai người cũng cảm thấy ngốc theo, phì cười nói rõ: “Hạ tiểu thư, cô đang mang thai, cô đã mang thai được 5 tuần rồi.”

Hả?

“Mang… Mang thai…?” Cánh môi Hạ Thường Hi lắp bắp run lên, hai mắt mở to không tin được lời bà nói.

“Đúng vậy, cô được làm mẹ rồi.” Bà xác nhận một lần nữa.

“Trời ơi!” Sở Tử Văn không kiềm chế được bụm miệng thét lên, ánh mắt sáng ngời long lanh. “Trời ơi! Chị Ân, chị không gạt tụi em chứ?”

“Tôi gạt hai người làm gì, cô nhìn đi.” Bác sĩ đẩy kết quả siêu âm lên trước mặt.

Sở Tử Văn cẩn thận nhìn thật kĩ, quả thực đã có một hạt đậu nhỏ xuất hiện trong hình, nụ cười càng nở rộ thật tươi. Cô vỗ vỗ vai Hạ Thường Hi, giọng nói cao vút hạnh phúc: “Tiểu Hi! Là thật đó! Em mang thai rồi!”

Hạ Thường Hi vẫn còn đang nhìn chăm chú kết quả siêu âm, cánh môi hé mở không khép lại được.

Cái chấm tròn nhỏ xíu này là đứa bé nằm trong bụng cô sao?

Nhưng mà… sao cô lại có thai được?

Cô đâu có ốm nghén đâu?

Cô ngây người nhìn ảnh chụp hồi lâu, sau đó từ trong khóe mắt chảy ra một dòng nước. Bây giờ cô mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Sở Tử Văn, lẩm bẩm: “Chị… Em mang thai rồi sao…”

“Đúng vậy! Em được làm mẹ rồi đó Tiểu Hi!” Sở Tử Văn lay người cô, giọng nói không kiềm chế được phấn khích trong lòng.

“Nhưng mà…” Hạ Thường Hi vẫn còn chưa thoát khỏi bất ngờ quá quá lớn này, vẻ mặt ngây ngô không biết phải diễn tả ý muốn như thế nào. “Em… Em tưởng mình không thể mang thai được mà…”

“Cái con bé này, chị đã nói em đang hồi phục rất tốt mà không phải sao? Bây giờ em đã mang thai rồi đó, còn ngơ ngác cái gì nữa?”

Bác sĩ Tần nhìn điệu bộ của Hạ Thường Hi, nhất là đôi mắt ngấn nước xinh đẹp của cô, bà cảm nhận được cô đang rất hạnh phúc, chẳng qua tâm trạng vẫn còn phức tạp không bộc lộ rõ, đó là đặc điểm bà thường thấy ở những người hiếm muộn.

Bà là người trực tiếp điều trị cho cô, nên khát khao làm mẹ của cô lớn như thế nào bà cũng hiểu rõ.

“Hạ tiểu thư, cô không tin Tử Văn cũng phải tin tôi, cô thật sự đã làm mẹ rồi.” Bà nắm tay cô mỉm cười dịu dàng.

Hạ Thường Hi hai mắt long lanh ánh nước cảm động nhìn hai người, sau đó khóe môi tự nhiên cong lên hạnh phúc. Cô thở hắt ra một cái, cuối cùng không nhịn được vỡ òa cảm xúc nghẹn ngào.

Cô thật sự có con rồi…

Đó là con của cô và anh…

Giây phút này Hạ Thường Hi cảm thấy bản thân nhất định là người con gái may mắn nhất thế gian, trải qua bao nhiêu sóng gió, cô tưởng mình đã hoàn toàn vô vọng, nhưng cuối cùng ông trời đã chịu để lại cho cô một chút mùi vị của hạnh phúc để cô nếm trải nó trông như thế nào.

“Cảm ơn bà, bác sĩ Tần.” Cô cảm động nhìn bà. “Thời gian qua bà đã kiên nhẫn giúp tôi, tôi thật sự không biết phải trả ơn bà như thế nào nữa.”

“Hạ tiểu thư, cô đừng khách khí như vậy chứ, đó là trách nhiệm của tôi mà.” Bác sĩ Tần ôn nhu nhìn cô, sau đó bà hắng giọng, có chút nghiêm túc. “Được rồi, bây giờ cô bình tĩnh lại, tôi muốn nói một chút về chuyện mang thai của cô.”

Hạ Thường Hi sụt sịt mũi, nén nước mắt lại, ổn định cảm xúc nhìn bà, Sở Tử Văn ở bên cạnh cô cũng tập trung nghe lời bà nói:

“Hạ tiểu thư, thai phụ ở tuần thứ 5 giống cô thông thường sẽ có những biểu hiện như nhạy cảm với mùi vị, mùi hương, ngủ nhiều hoặc nôn mửa. Nhưng cô lại gặp trường hợp co thắt ở bụng, đây không phải là dấu hiệu xấu, tuy nhiên cũng không thể xem thường chuyện này.” Bà nâng gọng mắt kính. “Hiện tại việc cô bị co thắt bụng tôi chưa thể xác định được là vì mang thai hay vì di chứng của chấn thương nội tạng, nên chưa thể kết luận ngay việc này có ảnh hưởng đến đứa bé hay không. Còn về cổ tử cung của cô…” Bà chỉ tay lên phim chụp siêu âm. “Tử cung và âm đạo của cô từng bị nhiễm trùng, nên tôi cũng khá lo lắng cho thai nhi, nhưng khi siêu âm mừng là thai nhi nằm ở vị trí an toàn, nên sẽ không gây nguy hiểm cho việc sinh nở của cô.”

Sở Tử Văn là bác sĩ, một vài kiến thức cơ bản này cô nghe có thể hiểu được, nên cô nhận ra đó là những tin tốt, thoáng nở nụ cười vuốt ve bờ vai Hạ Thường Hi.

Nhưng bác sĩ Tần lại tiếp tục đề cập đến vấn đề khác, bà lật hồ sơ bệnh án của cô, đầu lông mày khẽ nhíu lại.

“Điều tôi lo lắng nhất không phải là khả năng sau này đứa bé có thể có thể sinh ra lành lặn không ảnh hưởng đến cô hay không, mà tôi lo về quá trình mang thai của cô.”

Cả Hạ Thường Hi và Sở Tử Văn đều trở nên hoang mang.

“Hạ tiểu thư, lúc nãy tôi có nhắc đến chuyện co thắt ở bụng có thể là di chứng của chấn thương nội tạng, là vì cô chỉ mới hồi phục hoàn toàn được vài tháng, nội tạng vẫn có thể xảy ra tình trạng xuất huyết hoặc co thắt không lí do bất cứ lúc nào, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến đứa bé, và cả tính mạng của cô.” Bà nói. “Hạ tiểu thư, nếu cô muốn giữ đứa bé này, nhất nhất mọi chuyện liên quan đến bản thân cô đều phải cẩn thận, bởi vì bây giờ tâm trạng và thể lực của cô đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đứa bé.”

“Bác sĩ Tần, vậy có cách nào hay có phương thuốc nào để ổn định tình trạng của con tôi tôi không?” Hạ Thường Hi sợ hãi lên tiếng.

“Hạ tiểu thư, cô có thể hiểu như thế này, khi cô áp lực, căng thẳng, không chỉ thần kinh não bộ và nhịp tim của cô căng ra, mà còn khiến cho dạ dày của cô co bóp nhiều hơn. Và tôi đã nói nội tạng của cô không nên chịu thêm bất cứ thương tổn nào trong ít nhất là 6 tháng, đúng chứ? Vậy nên tôi không mong cô sử dụng thực phẩm chức năng để giữ sức khỏe, thay vào đó tôi hy vọng cô sẽ cắt giảm lượng công việc, thời gian này cô tốt nhất phải an dưỡng thật tốt. Nếu qua được hai tháng đầu của kì mang thai, mọi thứ cũng sẽ trở nên đơn giản.”

“Hai tháng đầu sao?”

“Phải, hai tháng đầu là thời kì rất dễ bị động thai, nên cô phải đặc biệt chú ý bản thân vào khoảng thời gian này.”

“Chị Ân, vậy tình hình của Tiểu Hi qua khỏi hai tháng là có thể yên tâm rồi, đúng không?” Sở Tử Văn quan tâm hỏi bà.

“Cũng chưa chắc, phải xem biểu hiện của thai nhi như thế nào nữa.” Bác sĩ Tần bắt đầu ghi chú lại cho Hạ Thường Hi. “Ngoài những việc tôi vừa nói, cô còn phải kiêng kị rất nhiều thứ nữa đó Hạ tiểu thư. Cô cần hạn chế mang giày cao gót, hạn chế tiếp xúc với các chất kích thích, chất hóa học, hạn chế sử dụng thiết bị điện tử, và quan trọng nhất chính là hạn chế việc quan hệ tình dục.” Bà ghi đến đây, ngưng một giây rồi lại sửa lời: “Nhưng theo tôi thì cô nên ngưng hẳn việc quan hệ tình dục mọi hoạt động cần vận động mạnh đi, phòng bệnh hơn chữa bệnh.”

Hạ Thường Hi bất giác đỏ mặt.

Bác sĩ Tần ghi chú thật đầy đủ, sau đó dặn dò cẩn thận thêm một tràng nữa, mới trả lại hồ sơ khám bệnh cho cô.

Hạ Thường Hi và Sở Tử Văn bước dọc trên hành lang bệnh viện. Sở Tử Văn thấy cô vẫn còn hơi lo lắng liền ôm vai khích lệ cô: “Bác sĩ Tần chỉ dặn dò em phòng hờ trường hợp xấu thôi, chị ấy cũng nói vị trí đứa bé rất tốt mà không phải sao?”



“Em cũng muốn nghĩ con của em sẽ không sao, nhưng không hiểu sao em vẫn cảm thấy bất an lắm.” Cô bất giác đặt tay lên bụng, cô vẫn chưa cảm thấy chân thực, sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô quá mong manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi vậy.

“Tiểu Hi, phụ nữ có thai thường hay lo được lo mất, em đừng nghĩ nhiều quá. Bây giờ chỉ cần nghĩ hôm nay về nhà thèm cái gì thì ăn cái đó, phải ăn thật nhiều để đứa bé sinh ra tròn trịa bụ bẫm, có hiểu không?”

Hạ Thường Hi miễn cưỡng “vâng” một tiếng, cô lại cúi xuống nhìn bụng của mình, so với trước đây đã trương ra một chút xíu, nhưng có lẽ là do sức khỏe của cô còn yếu, nên cô không cảm nhận được rõ ràng hơi thở của con…

“Em vui lên đi có được không? Phụ nữ mang thai mà buồn bã bí xị sinh con ra xấu lắm đó.” Sở Tử Văn chu môi nhéo má cô.

“Được rồi được rồi, em cười cho chị xem.” Hạ Thường Hi buồn cười nhìn cô, nở nụ cười nhạt.

“Phải thế mới đúng, rõ ràng cười lên xinh đẹp như vậy mà không bao giờ chịu cười, cứ thích phí phạm nhan sắc.”

Hạ Thường Hi khẽ cười thành tiếng, vuốt ve cái bụng còn chưa kịp to ra của cô.

“Thành mà biết chắc anh ấy sẽ vui lắm.” Cô nghĩ đến anh, không nhịn được cong môi cười hạnh phúc.

“Đương nhiên, chị đoán chừng thẳng nhỏ sẽ khóc ầm lên như con nít, rồi xem em như gốm sứ thủy tinh mà nâng niu.” Sở Tử Văn cũng bắt đầu tưởng tượng. “Sao mà hạnh phúc của hai đứa làm chị xao xuyến quá.”

Nghe cô nói, Hạ Thường Hi liền ngại ngùng mỉm cười.

“Hay là em hẹn thằng nhóc đó đến đây ăn tối đi, cũng sắp tan làm rồi, ở phía đối diện có nhà hàng Healar nấu ăn rất được, làm một bất ngờ nhỏ cho nó?”

“Bất ngờ sao?”

Cô cảm thấy ý kiến này cũng không tồi.

“Để em gọi anh ấy thử xem.” Cô lấy điện thoại ra bấm gọi cho Sở Lập Thành.

Chưa đến một phút cuộc gọi đã được kết nối.

“Anh đây.” Giọng nói quen thuộc của anh vang lên ở đầu dây bên kia.

“Công việc của anh còn nhiều không? Hôm nay anh có cần tăng ca không?”

“Không có. Em khám xong chưa? Có vấn đề gì không?”

“Em khám xong rồi.” Hạ Thường Hi ngước mắt nhìn thấy Sở Tử Văn đặt ngón trỏ lên môi, liền hiểu ý. “Cũng không có vấn đề gì đâu. Mà anh nè, chị Văn nói muốn cùng đi ăn tối với chúng ta.”

“Hôm nay sao? Ở đâu?”

“Ở nhà hàng Healar đối diện bệnh viện, anh có đến được không?”

“Được, tan làm anh đến đó.”

“Vậy bọn em đợi anh.”

“Ừm.”

Hạ Thường Hi ngắt điện thoại, quay sang gật đầu với Sở Tử Văn.

“Tuyệt quá, bây giờ chị em mình qua đó ngồi sẵn đi, gọi những món em trai chị thích.” Sở Tử Văn khoác vai cô cùng nhau bước đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến trước cổng bệnh viện thì Sở Tử Văn lại gặp một ca cấp cứu. Cô gấp rút nói Hạ Thường Hi đến nhà hàng trước rồi chạy ngay trở lại vào bên trong.

Hạ Thường Hi ngước nhìn lên bầu trời buổi chiều tà đang dần nhuộm sắc đỏ, đẹp đến lạ thường.

Bởi vì ngày hôm nay nhận được tin tức mình có con, nên tâm trạng của cô tốt lên không ít, nói thẳng ra là vô cùng yêu đời. Cô nhắm mắt tận hưởng không khí tươi đẹp, sau đó quay đầu nói với vệ sĩ đang đứng phía sau: “Hôm nay hai người tan làm sớm đi.”

“Không được đâu tiểu thư, bảo vệ cô là trách nhiệm của chúng tôi.” Vệ sĩ kính cẩn cúi đầu.

“Hai người lúc nào cũng đi theo tôi như vậy cũng vất vả nhiều rồi, hôm nay tôi đặc cách tặng một ngày được tan làm sớm cũng không được sao?”

Hai vệ sĩ thoáng ngây người trước lời nói của cô, đưa mắt nhìn nhau.

Hạ Thường Hi khẽ cười: “Tôi muốn báo tin vui cho Lập Thành mà, cũng nên riêng tư hơn bình thường một chút, có được không?”

Thái độ của cô thân thiện bất thường, nên vệ sĩ nhất thời cảm thấy tội lỗi, bọn họ bối rối nhìn nhau, cuối cùng kính cẩn gật đầu: “Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền tiểu thư nữa.”

Haiệ sĩ đồng thời cúi đầu chào cô, còn không quên nói: “Tiểu thư, chúc mừng cô và Sở thiếu.”

“Cảm ơn các anh.” Cô mỉm cười gật đầu nhẹ.

Nhà hàng Healar buổi chiều vào giờ tan làm cũng không đông quá, chỉ có lác đác vài thực khách. Ở đây không có phòng riêng, nên Hạ Thường Hi chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, chọn vài món ăn đơn giản rồi chờ đợi.

Cô định lấy điện thoại ra xem thử tin tức, nhưng nghĩ đến con, cô lại cất điện thoại trở lại vào túi xách.

Hạ Thường Hi nhìn lướt một vòng không gian trong nhà hàng, có vẻ như là một nhà hàng dành cho gia đình, cách trang trí bày biện rất đơn giản nhưng ấm cúng, dùng màu chủ đạo là màu vàng đồng tạo cảm giác gần gũi thân mật.

Bàn của cô có thể nhìn thấy được gần như toàn bộ những bàn ăn khác ở đây, có một gia đình nhỏ 4 người, bọn họ nói gì cô không nghe được, nhưng trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười tươi vô cùng hạnh phúc.

Hai đứa trẻ một nam một nữ ngồi cạnh ba mẹ của chúng, thích thú chơi với bảng khuyến mãi đặt trên bàn ăn. Có lẽ vì chúng quá nghịch ngợm, nên người phụ nữ quay sang nghiêm khắc nói gì đó, cầm lấy bảng khuyến mãi trả về chỗ cũ. Bé trai bĩu môi, làm ra điệu bộ giận dỗi, sau đó người đàn ông nói một câu, cậu bé liền mỉm cười trở lại.

Nhìn thấy khung cảnh này, Hạ Thường Hi chậm rãi nâng lên khóe môi thành nụ cười dịu dàng.

Chưa đến 9 tháng nữa, cô và anh cũng sẽ giống như vậy, sẽ cùng đưa con đi ăn, đi chơi, đi đến trường. Cô sẽ để lại công việc cho Ngụy Mặc, trở về làm một nhà thiết kế bình thường, sẽ học nấu ăn, để chu đáo chăm sóc cho con, cho anh. Mỗi ngày cô sẽ về nhà sớm đón con tan trường, và anh tan làm trở về nhà sẽ mở cửa ra ôm lấy mẹ con cô.

Bọn họ có thể sẽ còn có thêm một đứa bé khác, cô muốn sinh cho anh một bé trai và một bé gái. Con trai sẽ giống như anh, thật đẹp trai, thật cao ráo, thật tài giỏi. Con gái sẽ giống như cô, có chút xinh xắn và thật khéo tay. Nhưng cô mong con của cô sẽ giống anh nhiều một chút, cần lãnh đạm có cần hòa đồng cũng có, nếu con giống như cô bọn chúng sẽ rất ít nói.

Nghĩ đến đây, nét hạnh phúc trên mặt Hạ Thường Hi càng lộ rõ hơn. Cô cúi đầu xoa xoa bụng, hiện giờ có lẽ do con còn nhỏ, nên cô vẫn chưa cảm nhận được hơi thở của con, nhưng đoán chừng qua vài tháng nữa, cô sẽ có thể nghe thấy trái tim bé nhỏ đập liên hồi đầy sức sống, sẽ cảm nhận bé con đáng yêu quẫy đạp. Cô phải chú ý ăn thật nhiều, cô muốn nuôi nấng con thật khỏe mạnh, khi sinh ra sẽ càng bụ bẫm.

“Quý khách, bạn của cô đã tới rồi ạ.”

Nhân viên bước đến, đánh thức cô trở về thực tại, sau đó rời đi.

“Anh tới rồi…” Âm tiết cuối cùng còn chưa kịp nói ra hết, Hạ Thường Hi đã dừng lại.

Trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ, đội nón lưỡi trai đeo khẩu trang chỉ chừa duy nhất hai con mắt. Ánh mắt anh ta nhìn cô lạnh lẽo vô hồn như người bệnh tâm thần, quần thâm đen ngòm khiến cô nhất thời nổi da gà.

“Anh là…” Cô khom người đứng dậy, cẩn thận nhíu mày dò xét anh ta.

Người đàn ông cất bước tiến về phía cô, cô liền theo quán tính muốn lùi lại nhưng ở phía sau cô chính là ghế ngồi sát vách, cô mất đà ngã ngồi lên ghế, tâm trạng bắt đầu sợ hãi ngước nhìn anh ta.

Bàn tay người đàn ông đưa lên tháo khẩu trang vứt xuống đất, khuôn mặt lạnh lẽo ghim chặt ánh mắt lên từng nét mặt của cô.

“Trương Dực…” Cô khiếp đảm, run rẩy bật ra được hai chữ.



Trương Dực vẫn im lặng nhìn cô, hai mắt thống hận, bàn tay lấy từ trong túi áo khoác ra một khẩu súng đã lắp sẵn ống giảm thanh, chậm rãi đặt lên trán cô.

“Hạ Thường Hi.” Anh ta hằn học gằng giọng, hai khóe mắt đỏ ngầu đáng sợ. “Cuối cùng tôi cũng được diện kiến cô.”

“Anh…” “Cô muốn hỏi tôi muốn gì đúng không?” Trương Dực cắt ngang lời cô, hai mắt như lưỡi dao từng chút rạch dài trên khuôn mặt xinh đẹp. “Tôi muốn mạng của cô.”

Hạ Thường Hi run sợ nhìn dáng vẻ người đàn ông trước mắt, mồ hôi lạnh chảy dọc lên sống lưng. Cô mơ hồ cảm thấy bụng dưới co thắt lại, đau đớn âm ỉ.

“Hạ Thường Hi, tôi không nhớ mình đã làm gì mà cô lại tàn nhẫn biến tôi thành tội phạm, thậm chí chúng ta còn chưa gặp nhau, mà cô đã một bước khiến tôi bị truy nã vô cùng khốc liệt..”

Họng súng đen ngòm dí chặt trên trán cô, càng khiến cô sợ hãi. Nhưng vị trí chỗ cô ngồi tuyệt nhiên không có ai nhìn ra được những gì đang xảy ra.

“Đừng có cầu cứu.” Anh ta nhìn thấy cô định hé môi, bật cười từng tiếng ghê rợn. “Tôi đã chờ thời cơ cô ở một mình lâu lắm rồi, không thể để thất bại được. Cô chỉ cần la lên một tiếng, viên đạn này sẽ cắm thẳng vào đầu cô.”

Hạ Thường Hi liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ hơn, cô phải kéo dài thời gian, đợi cho đến khi Sở Lập Thành và Sở Tử Văn đến.

“Anh luôn theo dõi tôi?”

“Đúng vậy.” Anh ta cười khẽ. “Cô có biết tôi là ai không? Tôi là trưởng phòng kinh doanh của Shen, là cánh tay đắc lực nhất của Chủ tịch Thẩm, người trên thương trường không ai không biết tôi. Vậy mà bây giờ cô hại tôi thành tội phạm truy nã, thành kẻ giết người. Tôi đã đắc tội cô sao?”

“Trương Dực, là anh tự mình giết ba tôi, anh chính là một tên giết người, còn không phải sao?” Cô cố gắng giữ bình tĩnh đáp trả hắn.

“Chậc chậc.” Anh ta tặt lưỡi, sau đó kì dị cười lên. “Cô cũng đã giết Chu An Na mà, có đúng không?”

Hạ Thường Hi sượng người, chết trân một chỗ nhìn anh ta.

Trương Dực nhìn thấy phản ứng của cô, khóe môi càng sâu hơn: “Cô biết được Chu An Na là người của chúng tôi, nên đã giết cô ta, rồi đổ hết tội cho tên bạn trai cũ. Hạ Thường Hi, tôi có thể ngụy tạo được cái chết của ba cô, thì những gì cô làm chỉ là việc trẻ con đối với tôi thôi.”

“Anh muốn tôi làm gì?” Cô lại tiếp tục hỏi, hòng kéo dài thời gian.

“Muốn cô làm gì sao?” Trương Dực lặp lại câu hỏi của cô, sau đó chậm rãi cúi đầu kề sát mặt cô, bàn tay vẫn giữ nguyên khẩu súng dí lên trán cô. “Tôi muốn vượt biên, nhưng vượt biên được rồi, thì lại không có tiền.”

Hơi thở đáng sợ của anh ta đến gần khiến Hạ Thường Hi khó chịu, cơn đau từ bụng kéo đến, sau đó cảm giác như có chất lỏng chua chát dội lên cổ làm cô muốn nôn ra. Cô khó khăn kiềm lại, cố hết sức giữ bình tĩnh.

“Anh cần bao nhiêu?”

“1 tỷ.”

Anh ta nói hai chữ ngắn gọn, nhưng lại chứa cả một gia tài to lớn.

“Thường Hi!”

Sở Lập Thành bước vào nhà hàng tìm kiếm bóng dáng cô, sau đó bắt gặp ngay cảnh tượng này, hoảng hốt gọi lớn.

Hai người nghe thấy tiếng của anh, liền nhìn theo nơi phát ra.

Nhưng còn chưa kịp hành động, cả người Hạ Thường Hi liền bị Trương Dực lôi ra chắn trước ngực, khẩu súng nhắm thẳng vào thái dương của cô.

“Đứng yên!” Anh ta lạnh lẽo quát một tiếng.

Thực khách trong nhà hàng nhìn thấy súng liền hoảng loạn, người thì tìm chỗ trốn, người thì chạy đi hớt hải.

Hai vệ sĩ ở phía sau Sở Lập Thành vừa định tiến lên cũng phải dừng lại, rơi vào trạng thái phòng thủ.

“Buông cô ấy ra.” Sở Lập Thành tức giận nói, nắm tay cuộn lại thành quyền.

“Không bao giờ.” Trương Dực trợn mắt cười phá lên. “Bọn mày làm hỏng cuộc đời của tao, chắc chắn không được quyền sống hạnh phúc, tao phải kéo bọn mày xuống mồ cùng tao mới hả dạ.”

Bụng Hạ Thường Hi lại nổi lên đau đớn, lần này còn đau đớn hơn bình thường, như có một con dao mòn đang từ từ cứa vào nội tạng của cô. Trên trán cô bắt đầu túa ra mồ hôi, sắc mặt dần tái nhợt trắng bệt.

Sở Lập Thành nhìn thấy cô, sốt sắng tiến lên một bước, nhưng Trương Dực lại “cạch” một tiếng mở khóa an toàn của khẩu súng.

“Này này, tao bảo mày đứng yên cơ mà? Trong đây có hai viên đạn, tao bắn cô ta rồi vẫn còn có thể  bắn mày được đó.”

Bước chân của anh lập tức dừng lại.

“Trương Dực, tôi sẽ đưa anh 1 tỷ.” Hạ Thường Hi khó khăn nói một câu.

“1 tỷ, và cả mạng của cô.” Anh ta cúi đầu nhìn cô cười khẽ. “Chu An Na chết không nhắm mắt, tôi cũng phải đòi lại nợ nần giúp cô ta chứ.”

“Khốn kiếp!” Sở Lập Thành nghe thấy lời anh ta nói liền lớn tiếng quát. “Buông cô ấy ra ngay!”

Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này, nhìn thấy người mình yêu bị đe dọa tính mạng ngay trước mắt, nhưng lại không thể làm bất cứ điều gì.

“Sở Lập Thành đúng không? Tao biết mày là Tổng giám đốc của Chấn Phàm. Đúng là rất có bản lĩnh, nhưng tiếc là đây là chuyện ân oán giữa tao và Hạ Thường Hi, mày khôn hồn thì… Hự!” Trương Dực còn chưa dứt lời, đã ôm bụng buông người trong tay ra.

Hạ Thường Hi dùng hết sức lực còn lại cắn răng đấm cùi chỏ thật mạnh vào bụng Trương Dực. Anh ta là đàn ông, cô thừa biết mình không đấu lại, nên sức lực 19 năm sống trên đời cô đều dồn hết vào phút giây này, thành công giải thoát bản thân.

Cả người cô vừa bị anh ta đẩy ra liền ngã xuống, toàn bộ cơn đau khắp cơ thể đều kéo đến, bụng ngày càng đau, cô mơ hồ cảm thấy giữa hai chân mình đang dần ẩm ướt.

Vệ sĩ chỉ còn chờ đến giây phút này, nhào đến vồ lấy Trương Dực.

“Thường Hi!” Sở Lập Thành sợ hãi ôm cô, phát hiện ra toàn thân cô lạnh toát.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh chính là phải đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.

“A! Đau!” Hạ Thường Hi vừa được anh đỡ cho đứng dậy liền xụi lơ ngã xuống.

Mọi lo lắng cùng bất lực đều hằn lên khuôn mặt anh.

Chết tiệt! Cô bị trật khớp rồi!

Vệ sĩ khóa tay Trương Dực ở sau lưng, nhưng vì tiếng than của Hạ Thường Hi kéo lấy sự chú ý mà lộ ra sơ hở. Anh ta xoay cổ tay, bóp cò súng phát ra một âm thanh cực nhỏ bắn một đường chệch vào bả vai một vệ sĩ.

Mất đi một vật cản, Trương Dực càng dễ hành động, thân thủ của anh ta mềm dẻo linh hoạt, đứng xộc dậy dễ dàng quật ngã vệ sĩ còn lại. Sau đó ánh mắt anh ta đỏ ngầu, chĩa thẳng họng súng về phía bóng lưng Sở Lập Thành đang quay ngược lại phía này.

Sở Lập Thành đang loay hoay điều chỉnh tư thế muốn bế Hạ Thường Hi nên hoàn toàn không chú ý đến tình thế nguy hiểm đằng sau.

Mồ hôi trên trán Hạ Thường Hi nhễ nhại, ý thức bắt đầu loạn xạ. Nhưng lúc hình ảnh trước mắt đang mờ đi, cô nhìn thấy người ở phía sau đang kinh dị nở nụ cười chĩa súng về phía anh…

Cô thì thào gọi một tiếng “Thành”.

Trương Dực không hề do dự bóp cò súng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play