Hạ Thường Hi đã đoán trước được mối quan hệ giữa cô và Trịnh Minh Thành rồi cũng sẽ đến hồi kết, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến nó lại đến nhanh như vậy.

Khoảnh khắc phát hiện mình sắp bị hắn dồn đến đường cùng, cô ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Trương Vân Nhã, lệnh cho cô ta báo bộ phận sản xuất đẩy nhanh tiến độ, trước khi Trịnh Thác kịp thời ngừng mọi nguồn đầu tư.

Và ông trời đã phù hộ cho Hạ Thường Hi, bộ sưu tập “Hạnh phúc” thành công ra mắt ngay trước khi mọi quan hệ giữa cô và Trịnh Minh Thành sụp đổ.

Mọi chuyện bắt nguồn từ đêm hôm đó – đêm đầu tiên Hạ Thường Hi trở về Phồn Hoa sau khi tăng ca.

Cánh cửa từ căn phòng bí mật đã làm đảo lộn trật tự của mọi thứ. Căn phòng đó giống như chiếc hộp Pandora mà Trịnh Minh Thành luôn cấm Hạ Thường Hi mở ra, nhưng giống như Pandora ngày xưa, cô đã không nén nổi tò mò mà mở cánh cửa đó.

Lúc kéo vali bước ngang căn phòng đó, Hạ Thường Hi lại bắt đầu nghe văng vẳng một âm thanh kì lạ như tiếng mèo kêu như mọi lần, nhưng dần dần, âm thanh lớn dần như tiếng rên rỉ đau đớn của phụ nữ.

Cửa phòng không đóng chặt như bình thường, để thừa ra một khe hở vừa đủ đề người bên ngoài nhìn vào bên trong.

“Tự đút nó vào rồi tự mình xử lí đi, Tiểu Hi sắp về rồi.”

Giọng nói quen thuộc đi qua khe cửa lọt vào tai Hạ Thường Hi, bước chân cô liền dừng lại, quay đầu nhìn vào khe hở, đôi mắt trong veo ngay tức khắc liền mở to sợ hãi.

Cảnh tượng trước mắt khiến người ta khiếp sợ: Mộc Tiểu Liên chật vật trên sàn nhà lạnh lẽo, trên người không có lấy một mảnh vải che thân. Cô ta dường như vừa đút xong một dị vật gì đó vào nơi tư mật, tay vẫn còn để ở nơi đó, thân thể run rẩy như trúng phải xuân dược.

Ngược lại, Trịnh Minh Thành ngồi ở sofa đối diện, hắn có vẻ như vừa đi làm về, vẫn còn mặc Tây trang, nhã nhặn khoác chân, tay cầm ly rượu đỏ nhấm nháp từng chút, dường như người con gái đang nằm trên sàn trước mặt hắn chỉ là một thú vui.

“Trịnh thiếu… tôi muốn…” Mộc Tiểu Liên rất chật vật mới có thể trườn đến dưới chân Trịnh Minh Thành, chới với nắm lấy vạt quần của hắn. “Cảm giác… trống trải quá…”

Bàn tay Mộc Tiểu Liên vẫn còn nhơ nhớt chất dịch, lơ đãng chạm vào cổ chân Trịnh Minh Thành. Hắn từ trên cao nhìn xuống, có chút lười biếng nhếch miệng: “Tiểu Liên, cô biết tôi ghét nhất là những thứ dơ bẩn đúng không?”

“Vâng… Á…”

Dường như cố ý, Trịnh Minh Thành đứng dậy vòng ra phía sau Mộc Tiểu Liên, dùng chân đẩy dị vật dưới nơi tư mật của cô vào sâu hơn, khiến cô không kiềm chế được khóc thét.

“Cong mông lên.”

Lời của Trịnh Minh Thành như chứa phải bùa mê, Mộc Tiểu Liên vẻ mặt dâm đãng nằm sấp người, cong mông tròn trịa trước mắt hắn. Nhìn tư thế đầy khiêu gợi của cô, hắn hài lòng mỉm cười, cảm giác thỏa mãn lan tràn khắp nơi.

Hắn xoay người đi lấy một chiếc roi da và một vật thon dài bằng nhựa có hình thù quái dị, khụy một gối xuống ở phía sau Mộc Tiểu Liên.

“Tôi bây giờ đang rất hưng phấn đấy cô biết không?” Trịnh Minh Thành vừa nói, vừa đưa tay đút dị vật bằng nhựa vào nơi nhỏ bé sau mông của Mộc Tiểu Liên.

“A… Đau…” Còn chưa đút được hết phần đầu, Mộc Tiểu Liên đã rên rỉ.

“Đau sao? Tôi dừng lại nhé?” Trịnh Minh Thành nhếch môi.

“Không! Trịnh thiếu… xin anh… phá hủy tôi đi!”

“Hừm.” Hắn thích thú nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cô. “Đói khát.”

Lời nói vừa dứt, tay hắn liền không nhân nhượng đút thẳng dị vật vào nơi mẫn cảm non nớt của Mộc Tiểu Liên, không chút ôn nhu hay chậm rãi.

“Á!” Mộc Tiểu Liên đau đớn thét lên, cảm giác như cơ thể bị một nhát dao xé toạt thành hai mảnh.

Toàn bộ quá trình đều lọt vào đôi mắt phía sau khe cửa của Hạ Thường Hi, cô sợ hãi bụm miệng, mắt mở to kinh ngạc không tin được những gì đang xảy ra trong căn phòng.

Khuôn mặt phóng đãng cùng nụ cười tàn ác của Trịnh Minh Thành cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, cô từng nghĩ hắn là một kẻ thô bạo trong chuyện giường chiếu, nhưng những gì hắn thể hiện với cô trên giường cũng không bằng một phân những gì hắn đang làm với Mộc Tiểu Liên.

Không lẽ… đây mới thật sự là con người của Trịnh Minh Thành?

“Giờ thì…” Trịnh Minh Thành chậm rãi đứng dậy, vuốt dọc theo chiều dài roi da. “Tôi muốn nghe tiếng khóc dâm đãng của cô, Tiểu Liên.”

“Vâng…” Mộc Tiểu Liên nức nở, như một ả nô lệ bò về phía bàn trà, nằm sấp xuống mặt bàn. “Trịnh thiếu… hãy làm đau tôi… Á!”

Mộc Tiểu Liên còn chưa dứt lời, roi da đã vun lên trong không trung hạ chuẩn xác ngay tấm lưng trơn nhẵn của cô mà không hề bào trước.

“Từ bao giờ mà cô được phép ra lệnh cho tôi vậy?”

“Xin lỗi… Trịnh thiếu…” Mộc Tiểu Liên giống như con mèo hoang bị thương, nằm chật vật trên mặt bàn, nước bọt chảy xệch qua một bên miệng trông thật dâm mỹ.

Roi da “vút” một cái xé gió rơi vào mông Mộc Tiểu Liên, sau đó lại “vút” lên lần nữa hạ xuống vị trí cũ trên lưng. Cơn đau kéo đến liên tục khiến cô không ngừng thét lên, nước mắt tuôn ra thành dòng.

“Khóc to lên!” Trịnh Minh Thành thô bạo gào lên, tay lại vun lên quất roi da xuống tấm lưng đã ửng đỏ một đường dài của người con gái.

“Trịnh thiếu… Ư…”

Mộc Tiểu Liên hết cắn môi lại hét toáng lên như điên dại, hai mắt cô trợn tròn, giống như cắn phải thuốc kích dục mà cong người lên sung sướng, rồi lại thét gào trong đau đớn.

Từng trận đòn roi cứ vun vút kéo xuống người cô ta, khiến Hạ Thường Hi run sợ sắp không đứng được.

Đây là cô gái giúp việc non nớt như thỏ mà cô từng biết sao?

Không thể nào, người con gái trong căn phòng đó như dã thú điên dại, quằn quại dưới đòn roi thật dâm đãng!

Hạ Thường Hi không dám tin, cũng không thể tin đó chính là Mộc Tiểu Liên cô biết.

Tiếng roi da quật xuống tới tấp không ngừng nghỉ, đi cùng với tiếng khóc thét dữ dội của Mộc Tiểu Liên, cho đến khi lưng trần của của cô ta sắp toét ra máu, trong nháy mắt Trịnh Minh Thành sắp vun roi xuống lần nữa, Hạ Thường Hi liền không màng bất cứ chuyện gì nữa đẩy cánh cửa chạy xộc vào trong ôm lấy cơ thể dưới đất.

“Dừng… A!” Khoảnh khắc cô vừa muốn mở miệng ngăn hành động của Trịnh Minh Thành, cũng là lúc roi da trong tay hắn chuẩn xác rơi xuống lưng cô.

Cảm giác đau đớn như bị chẻ đôi dọc theo sống lưng khiến cô đau buốt, hai mắt theo bản năng nhắm nghiền, suýt nữa thì đã cắn phải lưỡi, thậm chí nó còn có thể là cơn đau kinh khủng nhất mà cô từng trải qua.

“Tiểu Hi…” Trịnh Minh Thành chỉ nhìn thấy một cái bóng lướt ngang qua, sau đó âm thanh trong trẻo quen thuộc vang lên khiến hắn trở tay không kịp, khi nhìn lại, đã thấy thân ảnh nhỏ bé nằm che trên người Mộc Tiểu Liên. “Em…”

Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Thường Hi khiến hắn sững người, roi da trong tay rơi xuống nền đất, mà hắn vẫn đứng ở đó bất động không biết phải làm gì.

“Tiểu Liên…” Hạ Thường Hi không nhìn đến người đàn ông phía sau, nén cơn đau nhích qua một bên nhìn Mộc Tiểu Liên. “Cô không sao chứ?”

“Hạ tiểu thư…” Mộc Tiểu Liên khẽ xoay đầu, đôi mắt mê man nhìn cô.

“Cô mau lấy những thứ này ra đi, tại sao lại để anh ta hành hạ cô như vậy?” Hạ Thường Hi đỡ Mộc Tiểu Liên, nhưng cơ thể cô ta đã nhũn ra, không sao ngồi được.

“Tôi không sao…”

Hạ Thường Hi nhìn cơ thể bé nhỏ của Mộc Tiểu Liên, lại càng cảm thấy chua xót cho cô ta, cô do dự một lúc, lại mím môi đưa tay nhẹ nhàng lấy ra hai dị vật phía dưới nơi tư mật. Cứ mỗi lần cô di chuyển tay, Mộc Tiểu Liên lại không cầm cự được mà bám lấy cô rên rỉ.

Đến khi Hạ Thường Hi lấy được hai thứ kì lạ kia ra ngoài thì chúng đã sớm bị chất dịch cơ thể của Mộc Tiểu Liên bao lấy, nhầy nhụa bị cô vứt lăn lóc trên sàn.

Mộc Tiểu Liên lúc này như cá mắc cạn, thở hổn hển trên vai Hạ Thường Hi.

“Tiểu Liên, cô về phòng đi.” Trịnh Minh Thành trầm giọng, cánh tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm.

“Anh không nhìn thấy tình hình của cô ấy lúc này sao?” Hạ Thường Hi liếc hắn một cái. “Tiểu Liên ngồi cũng không ngồi được, anh còn muốn cô ấy về phòng?”



“Em muốn anh bế cô ta về phòng sao?” Trịnh Minh Thành đột nhiên gắt gỏng.

“Có gan chơi mà không có gan dọn dẹp tàn cuộc sao? Hóa ra Trịnh thiếu phong lưu mà người ta nói lại là người như thế này.”

“Hạ Thường Hi, em đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh.”

“Trịnh Minh Thành, anh đừng đánh trống lãng. Anh đem người nhỏ bé như Mộc Tiểu Liên ra để hành hạ, đáng mặt đàn ông sao?”

“Hành hạ?” Trịnh Minh Thành cười khẩy, ở trên cao nhìn hai người phụ nữ đang rúc vào nhau. “Em thử hỏi cô ta xem, rốt cuộc cô ta thích hay không thích chuyện này?”

Hạ Thường Hi ngẩn người, sau đó quay đầu, nghi ngờ nhìn Mộc Tiểu Liên, dù không nói, nhưng ánh mắt của cô đã biểu thị rõ rằng cô cần câu trả lời từ cô ta.

“Hạ tiểu thư, là do tôi tự nguyện…” Mộc Tiểu Liên nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để lọt vào tai cả hai người còn lại.

“Cô…” Hạ Thường Hi có chút không tin được, cảm thấy như thể hiện tại cô đang là kẻ xen vào cuộc vui của bọn họ.

“Tiểu Liên, về phòng đi.” Trịnh Minh Thành khẽ au mày, lặp lại mệnh lệnh.

Mộc Tiểu Liên vẫn còn nửa tỉnh nữa mê sau trận cuồng phong, nhưng ít nhiều cũng đã lấy lại được nhận thức, cô ta nén cơn đau buốt khắp người, run rẩy ngồi dậy, lụp xụp bước đi như trẻ lên ba.

“Từ từ thôi.” Hạ Thường Hi không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy thương xót cô gái này, cuống quýt bước đến đỡ vai cô ta. “Cô có tự đi được không?”

“Tôi không sao…” Mộc Tiểu Liên cười gượng gạo, chật vật lắm mới bước đến cửa, ánh mắt thấy Hạ Thường Hi vẫn còn có ý định dìu cô về phòng, liền nói: “Hạ tiểu thư, tôi nghĩ là Trịnh thiếu còn muốn nói chuyện với cô.”

“Tôi thấy cô sắp ngất đến nơi rồi, còn thời gian quan tâm anh ta sao?”

“Tôi không sao mà… Cô mau vào trong đi…”

Mộc Tiểu Liên cũng không để cho Hạ Thường Hi phản ứng, đã quay đầu vịn theo bức tường ngoài hành lang chật vật đi về phòng.

Cô ta đi rồi, xung quanh liền yên tĩnh đáng sợ.

Hạ Thường Hi xoay người, nhìn một vòng căn phòng.

Màu sắc của nó cũng u tối giống như phòng ngủ của Trịnh Minh Thành, thậm chí còn u tối hơn, chủ yếu là màu đen. Hai phía bên tường trưng đầy những bức tranh phụ nữ bị trói thành những tư thế kì lạ, không quần áo, chỉ có dây thừng và băng dính. Bên dưới những bức tranh là roi da, dây cáp, dây thừng đủ các loại, giống như đây là nơi mà những kẻ xã hội đen thường dùng để tra tấn con tin.

Ngoài những thứ đó, trong phòng còn có một chiếc giường và một bộ sofa, còn có đến hai ba cái tủ cao, Hạ Thường Hi bước đến mở thử, sau đó liền há hốc mồm kinh ngạc. Bên trong toàn bộ đều là trang phục kì lạ khác nhau, đặc điểm chung chính là giống như nội y, không che được bao nhiêu phần thân thể.

Cô đưa tay mở thử hộc tủ nhỏ, mở hết cái này đến cái khác, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên kì dị. Những thứ đồ chơi tình dục lần lượt đập vào mắt cô, khiến cô không khỏi kinh sợ chủ nhân của căn phòng này.

“Em nhìn đủ chưa?”

Trịnh Minh Thành từ đầu đến cuối đều đứng một bên nhìn Hạ Thường Hi săm soi từng thứ trong phòng, mỗi cái nhíu mày, mỗi biểu cảm sợ hãi của cô đều lọt vào mắt hắn, đến khi không nhịn được nữa, hắn mới bước đến siết lấy tay cô kéo ra khỏi vị trí những cái tủ.

“Trịnh Minh Thành, anh thật kinh tởm.” Hạ Thường Hi giật tay hắn, cảm giác buồn nôn khi bị hắn chạm vào dâng lên tận não.

“Kinh tởm?” Trịnh Minh Thành nhíu mi tâm. “Em dám nói anh kinh tởm?”

“E là hai chữ đó cũng không đủ để miêu tả anh, hóa ra cái mà anh nói trẻ con không nên nhìn thấy, chính là căn phòng mà anh dùng để hành hạ phụ nữ.”

“Hạ Thường Hi, anh không hành hạ Mộc Tiểu Liên, là cô ta tự nguyện, lúc nãy em nghe không rõ sao?”

“Tự nguyện? Tại sao lại có người tự nguyện để bản thân mình bị chà đạp chứ?”

Trịnh Minh Thành không thích thái độ của Hạ Thường Hi, nhưng chuyện này là hắn lén lút cô làm, nên không thể bộc phát cơn giận, hít một hơi sâu rồi gằn giọng nói với cô: “Vì khoái cảm.” Hắn đè nén giọng nói, đè nén cơn giận của mình. “Tiểu Hi, cô ta là vì khoái cảm nên mới để anh làm vậy, em hiểu không?”

“Gì cơ?” Cô khó hiểu, cảm thấy lời hắn nói có chút nực cười. “Vậy tại sao anh lại đánh cô ấy tàn nhẫn như vậy? Đừng nói với tôi cũng là vì khoái cảm đấy?”

“Đúng vậy, cũng là vì khoái cảm. Mộc Tiểu Liên càng đau, anh càng cảm thấy thỏa mãn, cô ta cũng sẽ càng thỏa mãn.”

“Khoan đã.” Hạ Thường Hi cau mày, vô thức lùi một bước. “Cái gì mà càng đau thì càng thỏa mãn chứ?”

“Đó là bạo dâm và khổ dâm.”

“Cái gì?”

Khóe môi Trịnh Minh Thành giật giật, đầu óc rối bời như một mớ bòng bong. Hắn lại hít sâu, trả lời:

“Anh là một kẻ bạo dâm.” Hắn mở to tròng mắt đen tối của mình nhìn cô. “Anh thích cảm giác khiến người ta đau đớn, anh thích âm thanh rên rỉ và gào thét khi làm tình, những thứ đó khiến anh đạt được khoái cảm cực hạn, đó chính là con người của anh.”

Tròng mắt Hạ Thường Hi sửng sốt sau khi nghe Trịnh Minh Thành nói. Lời nói của hắn đã hoàn toàn lí giải được nguyên nhân vì sao hắn luôn thô bạo khi làm tình với cô, bởi vì hắn là một kẻ thích ngược đãi người khác?

“Còn Mộc Tiểu Liên ngược lại với anh, cô ta thích bị tổn thương, thích những trận đòn roi, và thích bị đối xử như một nô lệ, đó là lí do anh và cô ta mới xảy ra tình cảnh như em đã nhìn thấy.”

Trịnh Minh Thành cố sức giải thích cho Hạ Thường Hi, bởi vì hắn không muốn đôi mắt của cô nhìn hắn một cách kinh tởm và chán ghét, hắn muốn cô nhìn hắn tà mị và quyến rũ như mọi lần, hắn đột nhiên lại có cảm giác như... cô sắp rời xa hắn rồi!

“Tiểu Hi, đây là con người thật của anh, nhưng nếu em không thích, anh có thể thay đổi, anh sẽ không…” “Nghĩa là anh đã ngủ với cô ấy?”

Bàn tay Hạ Thường Hi đặt lên môi Trịnh Minh Thành, cắt ngang lời hắn đang nói. Ánh mắt cô lãnh đạm, kì dị nhìn hắn.

“Anh thề với trời đất, anh chưa từng quan hệ với cô ta.”

Đáp lại câu trả lời của Trịnh Minh Thành, Hạ Thường Hi chỉ cười khẩy một cái.

Đã làm ra chuyện như vậy rồi, còn nói là chưa quan hệ?

“Tôi đi tắm.”

Cô bỏ lại một câu như vậy, sau đó xoay người rời khỏi căn phòng, kéo vali trở về phòng ngủ của hai người.

***

“Xin lỗi anh, tôi mới vừa họp xong, nên không nhận được điện thoại.”

“À, về chuyện dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh, anh không cần cảm ơn, chúng ta đều đã thỏa thuận hết rồi, là chuyện tôi nên làm thôi.”

Thẩm Thụy thoải mái dựa vào lưng ghế da, an tĩnh nhắm mắt, một tay cầm điện thoại bên tai.

“Anh khách sáo quá rồi, giúp đỡ cho sự nghiệp của Hạ thiếu cũng là niềm vinh hạnh cho tôi.”

“Dự án phim trường ở Hoành Điếm sao? Anh chắc chứ? Tôi chưa nghe ngóng được tin gì về dự án đó cả.”

“Hóa ra là tin mật sao?” Ông ta cười. “À được rồi, tôi sẽ cho người tìm hiểu và nhanh chóng tóm gọn nó, anh yên tâm.”

Cửa phòng vang lên hai tiếng “cốc cốc”, sau đó Trương Dực bước vào, đặt một bộ hồ sơ lên bàn làm việc trước mặt Thẩm Thụy, mở ra trang chủ chốt.

Thẩm Thụy một bên nghe điện thoại, một bên mở mắt lướt sơ qua bộ hồ sơ, sau đó cười gian xảo, đợi đến khi bên kia ngừng nói mới lên tiếng:



“Phải rồi Hạ tổng, đợt hàng tiếp theo đã về rồi, phía bên anh vẫn ổn chứ?”

“Vậy tốt rồi, tôi sẽ gửi cho anh số lô hàng đã cập cảng, cứ tiến hành như mọi lần.”

“Được được, chào anh, gửi lời hỏi thăm đến Chủ tịch Hạ và Hạ phu nhân giúp tôi.”

Thẩm Thụy cúp máy, sau đó lấy bút kí tên lên bộ hồ sơ Trương Dực vừa đưa đến.

“Đợt hàng lần này qui mô khá lớn, cậu giám sát kĩ càng vào.”

“Vâng thưa Chủ tịch.” Trương Dực gật đầu. “Wonderland đã gửi những mẫu thiết kế gốc cho chúng ta, phòng thiết kế cũng đã thông qua toàn bộ, nếu không còn gì sai sót ngày mai bọn họ sẽ tiến hành gia công theo dây chuyền.”

“Cứ thông báo cho phía bên đó bắt đầu đi, chúng ta cũng đã bắt đầu gia công hàng loạt rồi, nếu cứ trì trệ có khi còn không kịp tiến độ.” Thẩm Thụy gõ tay trên bàn. “Còn về cô thư kí của cậu, có tiển triển gì mới không?”

“Tôi e là không còn điều tra thêm được nữa, mọi bằng chứng đều cho thấy tên bạn trai cũ của cô ta cố ý giết người, ngoài ra không còn manh mối nào khác.”

“Con đàn bà ngu ngốc, yêu đương vớ vẩn làm mất một con bài của chúng ta.”

“Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã biết Wonderland và Chấn Phàm có liên hệ với nhau. Nếu không lần đấu thầu vừa rồi chúng ta đã không thể giúp Innal thắng được.”

“Biết thì có ít gì? Chu An Na chết rồi, chúng ta cũng không biết được giá thầu của bọn họ.” Thẩm Thụy cau mày. “Nó cũng không giúp ta nuốt được Wonderland.”

Trương Dực đăm chiêu suy nghĩ, qua mấy giây liền híp mắt thâm sâu: “Hạ Thường Hi là Tổng giám đốc của Wonderland, mà công ty thời trang này còn có quan hệ với Chấn Phàm - đối thủ của Innal, hình như Hạ Quân Kiệt vẫn chưa biết chuyện này?”

“Cậu muốn ta tiết lộ chuyện này cho hắn ta biết?” Thẩm Thụy ngước nhìn Trương Dực, sau đó lắc đầu. “Không được, nếu Hạ Quân Kiệt biết chuyện này sẽ đi tra khảo Hạ Thường Hi, chứ cũng không cần chúng ta nhúng tay vào những dự án sau này nữa, làm vậy hàng hóa mua về sẽ không thể giải quyết, rắc rối lắm.”

“Vậy không lẽ chúng ta cứ bí mật một thông tin hấp dẫn như vậy sao?”

“Có lẽ là vậy. Dù sao thì nó cũng chả giúp ích gì hay tổn hại gì cho chúng ta, muốn bắt Wonderland, nên rộng lưới một chút, sẽ dễ chui vào hơn.” Thẩm Thụy gác tay lên tay vịn, lại an tĩnh nhắm mắt. “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Trương Dực gập người, sau đó cầm lấy hồ sơ xoay gót rời khỏi phòng làm việc.

***

Lúc Hạ Thường Hi tắm xong thì đã hơn 8 giờ tối, cô mặc áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa mở cửa bước ra ngoài. Không biết có phải tình cờ, mà Trịnh minh Thành cũng vừa vặn mở cửa bước vào phòng ngủ, hai người không hẹn mà cùng giáp mặt.

Vẻ mặt bọn họ cùng bất ngờ đứng yên tại chỗ, nhưng Hạ Thường Hi qua mấy giây đã trưng ra khuôn mặt dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra, lướt qua người hắn đến chỗ bàn trang điểm ngồi xuống.

Cô cầm máy sấy sấy khô tóc, khắp không gian ngoại từ tiếng gió thổi còn lại chẳng nghe thấy âm thanh nào khác.

Trịnh Minh Thành nhìn thấy cô chẳng đoái hoài gì đến hắn, liền buồn bực đến kệ rượu lấy một chai vang đỏ, rót ra ly, sau đó bước đến cuối giường, tựa người vào thành giường nhìn cô qua gương.

Bởi vì tóc Hạ Thường Hi dài và dày, nên tiếng máy sấy vang lên rất lâu mới dừng lại. Cô cất máy sấy vào ngăn kéo, sau đó vén tóc lấy kem dưỡng da xoa lên mặt.

“Hạ Thường Hi, anh lấy tính mạng của mình ra thề với em, anh chưa từng ngủ với Mộc Tiểu Liên.”

Trịnh Minh Thành cầm ly rượu trong tay, cơ hồ như muốn bóp nát nó, vẻ mặt bất lực khó coi nhìn cô trong gương.

“Anh nói những lời này làm gì?” Hạ Thường Hi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má, đưa tầm mắt vào gương, cười như không cười nhìn Trịnh Minh Thành đang tựa vào giường phía sau.

“Anh biết em có để ý chuyện anh chạm vào cô ta. Nhưng sự thật là ngoại trừ động chạm thể xác bên ngoài, anh và cô ta chưa bao giờ xảy ra quan hệ.”

“Có xảy ra quan hệ hay không cũng thế thôi, anh cũng đã ở sau lưng tôi qua lại với người khác.” Hạ Thường Hi nở nụ cười quyến rũ. “Nhưng không sao, tôi chưa từng nói sẽ cấm anh gặp gỡ phụ nữ, dù sao thì trước khi tiếp cận anh tôi cũng đã biết anh là một người đàn ông đào hoa. Hơn nữa, lúc đến Phồn Hoa lần đầu, nhìn thấy Mộc Tiểu Liên, tôi cũng đã đoán được cô ấy là con thỏ nhỏ anh nuôi nấng ở nhà rồi.”

Hạ Thường Hi không nói với hắn rằng, lúc phát hiện ra chuyện này, cô đã bất ngờ đến mức sợ hãi. Bởi vì cô luôn đinh ninh Trịnh Minh Thành không qua lại với người khác, chưa bao giờ cô nghe thấy mùi vị xa lạ nào, khiến cô nhiều lúc phải thay đổi suy nghĩ về con người của hắn, nhưng đúng là “giang sơ dễ đổi, bản tính khó dời", sao cô lại nghĩ rằng người như hắn sẽ vì cô mà thay đổi chứ?

“Tiểu Hi, anh và Mộc Tiểu Liên chỉ giải tỏa sở thích tình dục, anh chưa từng cho phép cô ta đi xa hơn, trước khi có em và sau đó cũng vậy.” Trịnh Minh Thành nốc cạn ly rượu, cay đắng nuốt xuống. “Không lẽ em muốn anh giải tỏa nó lên người em?”

“Sở thích tình dục của hai người tôi không hiểu được, nên tôi cũng không dám đứng ra giải tỏa cho anh, đương nhiên Mộc Tiểu Liên sẽ là lựa chọn hàng đầu của anh rồi.” Hạ Thường Hi đưa tay lấy một loại kem dưỡng khác xoa lên tay. “Anh đừng lo, mối quan hệ của chúng ta ngay từ đầu cũng chỉ là một trò chơi, chuyện anh có người khác tôi sẽ không can thiệp vào, tôi vẫn sẽ yên vị ở bên cạnh làm bạn gái của anh, đơn giản vì tôi không muốn để Wonderland mất đi một nhà đầu tư tiềm năng như vậy.”

“Em ở bên cạnh anh đến bây giờ, cũng chỉ vì công việc sao? Không vì bất cứ tình cảm nào khác?” Trịnh Minh Thành rót thêm rượu, nhíu mày.

Hạ Thường Hi dưỡng da xong, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt hắn, quyến rũ vuốt ve khuôn mặt cương nghị đẹp đẽ, không trả lời câu hỏi của hắn, mà lại nói: “Nếu bị anh vứt bỏ, Tổng giám đốc sẽ đuổi việc tôi đấy.”

“Hạ Thường Hi, cho dù em không cấm anh đi tìm người khác thì em cũng không có quyền ở sau lưng anh qua lại với thằng đàn ông nào ngoài anh.”

Trịnh Minh Thành nghe từ miệng cô nhắc đến người lạ trong khi đang nói chuyện với hắn liền tức sôi người.

Chết tiệt! Cô lại nhân lúc này hợp thức hóa mối quan hệ với người khác sao? Hắn tuyệt đối không cho phép.

“Trịnh thiếu, không có người làm bậy, chỉ có kẻ nghĩ bậy.” Hạ Thường Hi cong môi cười với hắn, hắn rất thích nụ cười quyến rũ này của cô, nhưng hôm nay trong mắt hắn nó đã trở nên mỉa mai kì lạ. “Anh nên đi tắm đi, nếu tắm trễ thì sẽ dễ bệnh lắm đó.”

Hạ Thường Hi nói xong liền quay gót đi sang bên cạnh, mở tủ quần áo lấy váy ngủ rồi vào phòng tắm thay ra.

Cô cố ý chọn bộ váy khiêu gợi nhất, toàn bộ từ trên xuống đều là vải xuyên thấu màu đen, thấy rõ được cả hai bầu ngực no tròn cùng quần nhỏ tam giác bên trong. Lả lướt bước ra, đùa giỡn đi ngang qua mắt hắn rồi cong người trèo lên giường nằm xuống.

Đương nhiên sức quyến rũ của cô như bom tấn đối với Trịnh Minh Thành, hắn nuốt nước bọt, tay siết chặt, cắn răng nhịn xuống, đứng dậy vào phòng tắm đóng sập cửa lại.

Khi hắn tắm xong trở ra, quả nhiên người trên giường đã sớm yên giấc.

Trịnh Minh Thành sấy tóc và thay đồ ngủ không lâu, cũng lên giường nằm bên cạnh Hạ Thường Hi.

Hắn nhìn dáng vẻ cô ngủ say, tầm mắt từ từ hạ xuống, rơi vào đôi gò bồng đào hiện rõ dưới lớp vải xuyên thấu mỏng manh, phập phồng theo nhịp hô hấp của cô, sau đó tầm nhìn lại kéo xuống thêm một chút, chuẩn xác dừng lại ngay mông cô đang tạo thành một đường cong quyến rũ hướng về phía hạ bộ của hắn.

Nếu là bình thường, Trịnh Minh Thành sẽ mặc kệ cô vừa tăng ca, lật người cô lại để giải quyết dục vọng.

Nhưng hôm nay hắn và cô vừa xảy ra tranh cãi, hắn một phần giảm đi hứng thú, một phần chỉ  muốn im lặng nhìn cô ngủ say.

“Lúc ba và mẹ anh vừa li hôn, anh vì nhớ mẹ nên đã tìm đến phòng ngủ của ba lúc nửa đêm.” Trịnh Minh Thành đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch. “Đó là lần đầu anh biết đến tình dục nam nữ là như thế nào. Ba của anh ở cùng một người đàn bà, anh không nhớ rõ khuôn mặt của bà ta, chỉ nhớ rằng bà ta bị trói chặt tứ chi trên giường, giống như con thú săn bị đem ra làm tiêu bản. Sau đó, ba anh phát hiện, kéo anh vào phòng…”

Hơi thở của Hạ Thường Hi vô cùng đều đặn, cô đã ngủ say, chỉ có Trịnh Minh Thành tự nhìn cô, tự trò chuyện với chính mình.

“Ba của anh… lão già đó đưa cho anh một cái máy rung, cầm tay anh ấn nó vào chỗ đó của bà ta. Bà ta thét rất to, nhưng không có bất cứ ai chạy đến kiểm tra cả, bà ta càng hét to, lão già nhà anh lại cười càng lớn. Ông ta hỏi anh, nghe có thích hay không? Em biết không, lúc đó bàn tay của anh dính đầy chất dịch dơ bẩn của người đàn bà đó, anh muốn chạy khỏi nơi đó, nhưng ông ta không những giữ anh lại, còn ép anh dùng miệng phục vụ cho bà ta…”

Mi tâm của Trịnh Minh Thành bất giác cau lại, hắn muốn quên, nhưng lại không quên được đoạn hồi ức đáng kinh tởm đó.

“Từ đêm đó, anh không còn muốn đến gần ba anh một chút nào nữa. Nhưng lúc anh 17 tuổi, lần đầu đưa bạn gái về nhà, ông ta đã nói anh để cô ấy ngủ lại một đêm.” Hắn cười khẩy. “Anh đúng là ngây thơ, không nghĩ ngợi gì mà làm theo… Đêm đó, ông ta ở ngay trong phòng của anh cưỡng hiếp bạn gái của con mình, không chỉ một lần, mà tất cả những người bên cạnh anh sau đó đều bị ông ta nhục mạ.” Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thế nên dục vọng của anh dần trở nên thay đổi… Anh muốn nghe tiếng phụ nữ thét lên vì đau đớn, anh muốn bóp nát cơ thể mỏng manh của họ, vì anh luôn nghĩ rằng, bọn họ dù không lợi dụng anh, thì rồi cũng sẽ phản bội anh. Rất nhiều người vì không chịu được sở thích tình dục của anh nên đã chủ động rút lui, cho đến khi 4 năm trước anh gặp Mộc Tiểu Liên ở cô nhi viện, cô ta rất nghe lời, nên anh đã đưa cô ta về đây. Sau đó, bọn anh trở thành công cụ giải tỏa tình dục của nhau, nhưng có ông trời chứng giám, anh chưa từng làm tình với cô ta."

Ánh mắt Trịnh Minh Thành sâu không thấy đáy, bất ngờ thu lại cái lạnh lẽo, hóa thành nhu tình nhìn Hạ Thường Hi, đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu bên hõm cổ cô hít sâu lấy mùi hương êm dịu.

“Tiểu Hi, em là ngoại lệ của cuộc đời anh. Anh không muốn tổn thương em, không muốn để mất em, em là người duy nhất khiến anh nổi lên ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, muốn độc chiếm em làm của riêng anh.” Hắn càng nói, vòng tay càng siết chặt. “Thế nên, chỉ cần em đồng ý ở cạnh anh, gả cho anh, anh tình nguyện thay đổi bản thân, thay đổi thứ dục vọng kì quái này. Tiểu Hi, anh yêu em, yêu em hơn bất cứ ai khác trên đời này…”

Đôi môi mỏng của Trịnh Minh Thành miết lên da thịt Hạ Thường Hi, vòng tay siết lấy như sợ cô tan biến đi mất, một lúc sau, giọng nói của hắn lại thì thầm vang lên: “Đừng rời xa anh…”

Hắn thủ thỉ nói xong lời này, cũng đã dần mệt mỏi thiếp đi.

Không gian tối mịch, vắng lặng nhưng không lạnh lẽo. Hơi ấm từ hai cơ thể truyền cho nhau, giống như cặp tình nhân thắm thiết trong khúc nhạc của Chopin.

Hạ Thường Hi nằm áp lưng trong lòng hắn, từ từ mở mắt ra, ánh mắt sâu xa khó tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play