Sân trường, Hạ Thường Hi khoác áo đội mũ tốt nghiệp, trên tay cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp đã được cuộn tròn đẹp đẽ nhìn mọi người xung quanh. Ai cũng có phụ huynh đi cùng, ai cũng đều cười thật tươi cùng bạn bè, thầy cô và ba mẹ chụp ảnh kỉ niệm. Duy chỉ có cô là đứng lẻ loi như xác chết không hồn.
"Tiểu thư."
Là Sở Lập Thành. Hạ Thường Hi xoay người lại, liền nhìn thấy một bó hoa hướng dương thật to trước mắt mình. Cô đưa tay nhận lấy, rồi ngẩng đầu nhìn Sở Lập Thành.
"Tiểu Thành..." Giọng nói của Hạ Thường Hi vô cùng nhỏ.
"Hôm nay là ngày tốt nghiệp của tiểu thư, tôi đương nhiên phải tới rồi." Sở Lập Thành đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều.
Hạ Thường Hi lại đưa mắt nhìn Sở Lập Thành, cô chợt nhận ra anh Tiểu Thành của cô trông rất khác.
Lúc trước anh trông như một cậu anh trai nhỏ kế nhà, luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay ấm áp ôm cô. Nhưng hôm nay, mái tóc đen chải ngược, áo vest chỉnh tề cùng dáng người cao lớn làm anh có chút không giống như cậu anh trai nhỏ. Mà giống như... một người đàn ông?
Bỗng chốc trước mắt Hạ Thường Hi không phải Sở Lập Thành nữa. Cũng là bộ vest đó, nhưng khuôn mặt trở nên thâm trầm, ôn hòa, là Hạ Quân Phàm, ông đang mỉm cười thật tươi nhìn cô, bàn tay thô to khẽ đặt lên má cô. "Con gái."
Hạ Thường Hi không dám tin vào mắt mình nữa, ba đã trở về rồi sao?
"Phàm."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, Hạ Quân Phàm không xoay người nhìn lại, Hạ Thường Hi đưa mắt về phía sau ông. Là một người phụ nữ trung niên đang vẫy tay cười thật tươi, trên tay bà cũng là một bó hoa hướng dương đang hướng về phía hai người. Là mẹ sao?
"Tiểu thư?"
Hạ Thường Hi giật mình hoàng hồn, nhìn thấy vẻ mặt có hơi lo lắng của Sở Lập Thành, cô biết mình vừa gặp ảo giác. Phải rồi, cô làm sao còn có thể gặp lại ba mẹ kia chứ?
"Tiểu thư không sao chứ?" Sở Lập Thành nhìn thấy cô ngẩng người một lúc lâu liền hỏi.
"Không sao." Hạ Thường Hi đưa tay sờ trán. "Tôi chợt thấy nhớ ba mẹ."
Không khí có chút ngưng trệ. Sở Lập Thành đặt tay lên vai Hạ Thường Hi.
"Ông chủ và phu nhân nhìn thấy tiểu thư lớn lên bình an nhất định sẽ vui."
Hạ Thường Hi khẽ gật đầu. Sở Lập Thành thấy thế cũng yên tâm, anh chợt nảy ra ý tưởng: "Tiểu thư có muốn đến thăm ông chủ và phu nhân không? Tiểu thư vào trong thay trang phục rồi tôi sẽ đưa tiểu thư đến đó."
Đáy mắt Hạ Thường Hi sáng lên, "được" một tiếng rồi ôm bó hoa chạy vào bên trong tòa hội trường.
Hạ Thường Hi thay đồ không lâu, chỉ vài phút đã xong. Cô mặc áo sơ mi đơn giản với quần jeans, tay ôm bó hoa muốn rời khỏi phòng thay đồ.
Tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa thì cửa đã bị người bên ngoài đẩy vào. Hạ Thường Hi theo đà liền ngã về phía sau, bó hoa xinh đẹp cũng lập tức rơi xuống đất.
Một đám nữ sinh bước vào, tầm khoảng 5 - 6 người. Cô gái tóc vàng hoe dẫn đầu trên mặt đầy son phấn, nở nụ cười giễu cợt:
"Ây da... Tôi không biết bên trong có người, xin lỗi cậu nhé."
Hạ Thường Hi đau đớn đứng dậy, muốn nhặt bó hoa lên thì nữ sinh kia đã nhanh tay hơn chụp lấy. Móng tay nhọn hoắc được sơn lòe loẹt ngắt từng cánh hoa.
"Hướng dương à? Thật quê mùa."
"Các cô muốn gì?" Hạ Thường Hi lạnh nhạt hỏi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người này.
Một cô gái tóc nâu phía sau to giọng nói:
"Chúng tôi nghe nói cô Hạ Thường Hi đây muốn tranh giành vị hôn phu của Thiên Hoa tiểu thư, nên muốn đến gặp cô xác nhận một chút."
Hóa ra là lâu la của Hạ Thiên Hoa. Hạ Thường Hi cười lạnh một tiếng:
"Tôi không tranh giành bất cứ thứ gì với cô ta cả, phiền các cô tránh đường."
Nói xong, Hạ Thường Hi tiến lên phía trước muốn xông ra khỏi phòng thay đồ, cổ áo liền bị ai đó kéo ngược lại. Đám nữ sinh vây quanh cô, trên mặt chỉ toàn sát khí.
"Hiện tại không tranh giành, chắc gì tương lai cũng thế?" Nữ sinh tóc vàng vỗ vỗ lên mặt Hạ Thường Hi.
Mà Hạ Thường Hi chỉ cảm thấy khó thở, hàng chục mùi hương nước hoa trộn lẫn vào nhau nồng nặc đến mức khó ngửi đều xông vào mũi cô, cô không kiềm được mà nhíu mày.
"Phải đấy." Một nữ sinh nào đó lên tiếng. "Làm sao chắc chắn được cô sẽ không tranh giành vị hôn phu của người khác? Phải để chúng tôi giáo huấn cô một chút mới được."
Nữ sinh kia vừa dứt lời, bó hoa hướng dương liền đập vào khuôn mặt Hạ Thường Hi, sau đó tóc cô bị giật ngược về phía sau, Hạ Thường Hi theo đà ngã xuống, nằm sõng soài trên mặt sàn lạnh ngắt.
Cô gái tóc vàng tiến đến đạp lên bụng Hạ Thường Hi, cố ý đè mạnh gót giày, Hạ Thường Hi đau đớn kêu lên thảm thiết. Nhìn thấy cô như vậy, cô ta cười càng tươi, cúi người bóp lấy khuôn mặt Hạ Thường Hi, móng tay dài như muốn đâm sâu vào da thịt trắng nõn.
"Khuôn mặt xinh đẹp này nhất định là để dụ dỗ đàn ông, vậy trước mắt chúng tôi sẽ trang điểm lại cho cô nhé."
Sau đó trong phòng thay đồ diễn ra một cảnh tượng thảm thiết. Hạ Thường Hi nằm dưới sàn nhà, mặc cho đám nữ sinh thay nhau dùng gót giày nhọn hoắc đá đạp lên người, còn có từng đợt đau rát trên cơ thể bị móng tay cào rách. Hạ Thường Hi cảm nhận rõ đôi mắt mình sưng to, khóe miệng có một dòng chảy ấm nóng chảy xuống.
Một trận đau đớn từ khắp cơ thể một lượt kéo đến làm cô thật sự cảm giác như sắp chết đến nơi, đôi mắt nặng trĩu muốn khép lại, lại bị đau đớn ập tới làm bừng tỉnh, tiếp tục hứng chịu từng cú đấm, cái đạp của đám người kia.
Những nữ sinh đó hành hạ Hạ Thường Hi đến gần 1 tiếng đồng hồ, đến khi mặt trời lên đỉnh ngọn cây thì Sở Lập Thành nhận được điện thoại của Hạ Thường Hi.
"Tiểu thư?"
"Tiểu Thành..." Giọng Hạ Thường Hi ngắt quãng, như con mèo nhỏ đang bị thương.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Hạ Thường Hi cuộn người lại, cố gắng hết sức nói thật rõ vào điện thoại: "Mang giúp tôi... một bộ quần áo... đến phòng thay đồ nữ..."
Nói xong thì liền cúp điện thoại. Sở Lập Thành nghe xong sững sờ một lúc, não chưa kịp thời xử lí được thông tin vừa nhận được. Vài phút sau mới nhanh chân chạy đến tiệm quần áo gần nhất.
Sở Lập Thành cầm túi đồ đến phòng thay đồ nữ thì đã là nửa giờ đồng hồ sau, vừa xông vào phòng liền nhìn thấy Hạ Thường Hi nằm cuộn mình trên sàn. Quần áo xộc xệch, cánh tay đều bầm tím, khóe môi xinh đẹp còn đang rỉ máu. Sở Lập Thành không tin vào mắt mình phải chứng kiến khung cảnh này.
Anh bước nhanh chân đến bên cạnh Hạ Thường Hi ngồi xổm xuống ôm lấy cô vào lòng.
Hạ Thường Hi không nói gì, chỉ tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc trước mắt, như một chú chim nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm.
***
"Hầu hết đều là vết thương ở ngoài da, một số chỗ có dấu hiệu bị rách nhẹ, đều không quá nghiêm trọng. Nhưng mà vùng bụng thì có một chút vấn đề." Sở Tử Văn xoa xoa mi tâm, lông mày hơi nhăn lại, tiếp tục nói. "Vùng bụng bị va chạm trực tiếp từ bên ngoài nhiều lần, lực va chạm đều rất mạnh nên nội tạng bên trong xuất hiện triệu chứng bị vỡ, có thể dẫn đến chấn thương vỡ nội tạng, chị khuyên hai đứa nên làm thủ tục nhập viện, nên ở lại tiếp tục theo dõi."
"Em có thể nhận thuốc xuất viện được không?" Hạ Thường Hi mặt không biến sắc, giọng điệu điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Có thể. Nhưng nếu làm vậy khả năng phục hồi của nội tạng sẽ rất chậm."
"Tiểu thư, hay là ở lại theo dõi vài ngày đã?" Sở Lập Thành đứng bên cạnh vô cùng lo lắng.
Hạ Thường Hi giơ tay, tỏ ý bản thân không sao, sau đó vẫn kiên định nói: "Chị cứ kê đơn thuốc cho em."
Sở Tử Văn viết một đơn thuốc dài cho Sở Lập Thành đi nhận thuốc, sau đó lại dặn dò em trai một số vấn đề về tình trạng của Hạ Thường Hi mới thôi. Cầm túi thuốc trong tay để vào xe, Sở Lập Thành vẫn cảm giác không an tâm, dường như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.
"Tiểu thư, cô thực sự không sao chứ?" Sở Lập Thành vừa khởi động xe vừa nói.
"Tôi không sao. Tới nghĩa trang thôi."
Mặt trời bắt đầu xuống bóng, tia nắng vàng chiếu lên cửa xe hắt lên khuôn mặt cương nghị đầy lo lắng của Sở Lập Thành.
"Rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này, tiểu thư biết không?"
"Hạ Thiên Hoa." Hạ Thường Hi nhắm mắt, nói ra cái tên đã khiến cô thương tích đầy mình.
Sở Lập Thành nghe đến tên Hạ Thiên Hoa cũng không bất ngờ, nhưng sắc mặt liền chuyển sang bất mãn. "Cô ta lại muốn như thế nào nữa đây?"
"Cái đó chỉ có cô ta mới hiểu rõ. Chỉ là..." Hạ Thường Hi chậm rãi mở mắt. "Ngày hôm nay cô ta dám động vào mẹ tôi, thì tương lai của cô ta tôi không muốn của phải nhúng tay vào."
Giọng nói lạnh lẽo khiến người khác phải phát run. Đây không giống như Hạ Thường Hi của mọi ngày. Mặc dù kể từ sau khi đến ở biệt thự Hạ gia Hạ Thường Hi đã lạnh lùng hơn trước, nhưng thái độ và lời nói chưa bao giờ lãnh khốc như bây giờ, bên trong ánh mắt của cô còn có... thù hận. Bộ dạng này của Hạ Thường Hi khiến Sở Lập Thành cũng phải ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT