Lâm Hải Đường vừa bước vào bếp thì nhìn thấy Dương Việt Minh đang vừa cúi gầm mặt ăn cháo, vừa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trên tay. Bà liền bước đến giật lấy điện thoại của ông để sang một bên. Dương Việt Minh vừa ngẩng mặt cau có, thì đã bị bà giành nói trước:

“Em đã nói bao nhiêu lần rằng không được vừa ăn vừa làm việc khác rồi? Anh cũng có còn trẻ trung gì đâu, sức khỏe làm sao mà được như thời còn thanh niên hả?”

“Vợ à, anh còn khỏe hay không không lẽ em không biết sao?” Dương Việt Minh cười ma mãnh, tay mon men muốn lấy lại điện thoại.

Lâm Hải Đường giấu bàn tay đang cầm điện thoại ra sau lưng, tay còn lại đưa ra vuốt tóc ông trìu mến: “Em biết, nên em mới nói anh không còn như thời thanh niên đấy chồng à.”

Dương Việt Minh tự biết bản thân không còn cơ hội được cầm điện thoại nữa, đành miễn cường cười trừ, sau đó lại cắm mặt vào bát cháo.

Lâm Hải Đường đi vòng qua sau lưng ông rót cho ông một ly nước, vừa đi vừa nói: “Em nghe anh hai nói buổi trưa anh không ăn gì à?”

“Buổi trưa anh có cuộc họp quan trọng nên mới phải bỏ bữa.” Ông nhận ly nước từ tay bà, uống một ngụm rồi lại nói tiếp: “Anh thật sự nể anh vợ, công việc bận tối mặt như vậy mà vẫn có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, người ngoài nhìn vào ai cũng nói anh già hơn anh ấy."

“Anh là đang tự thừa nhận bản thân không còn phong độ đấy chồng.” Lâm Hải Đường kéo ghế ngồi bên cạnh ông, nhìn ông đầy tình cảm. “Mặc dù đúng là chồng rất hoàn hảo, nhưng nếu so với anh hai của em thì anh đương nhiên vẫn phải chịu thua thôi. Ở Trung Quốc những người như anh hai hình như được gọi là “người đàn ông độc thân hoàng kim” gì đấy.”

“Còn không phải do anh vợ đã li hôn sao? Nếu anh không có vợ thì anh cũng sẽ được danh hiệu đấy thôi.”

Dương Việt Minh nói đến đây, liền nhận ra mình vừa lỡ lời, cả ánh mắt của ông và Lâm Hải Đường đều cứng đờ, sự gượng gạo liền xuất hiện giữa hai người. Ông hắng giọng, nói lí nhí: “Anh xin lỗi.”

Lâm Hải Đường mím môi, hạ tầm mắt mang theo một chút chạnh lòng, bà thở dài, nói: “Hôm nay nhà chúng ta có khách đấy.”

“Là ai?”

“Con gái của Tiểu Vân.”

Bà vừa dứt lời, Dương Việt Minh liền ho sặc sụa, ông ho mấy hồi liên tiếp mới ngừng được, cầm lấy ly nước uống một hơi rồi trố mắt quay sang nhìn bà.

“Em nói ai đến cơ?”

“Con gái của Tiểu Vân. Là Lâm Tử Vân em gái của em đấy.” Bà nhấn mạnh.

“Lạy Chúa. Em đang đùa đúng không?”

“Chuyện này có thể đem ra đùa sao? Còn nữa, con bé ấy nói Tiểu Vân đã mất rồi.”

“Ôi trời…” Dương Việt Minh cảm thán. “Đúng là trên đời không thể đoán được chuyện gì. Tiểu Vân mất, rồi lại còn có cả một đứa con gái tìm đến đây sao?” Ông nghĩ ngợi gì đó, rồi lại hỏi: “Anh vợ đã gặp con bé chưa?”

“Vẫn chưa.” Lâm Hải Đường day day mi tâm. “Em đang không biết phải xử lí tình huống này như thế nào đây, tối nay con bé sẽ dùng cơm với chúng ta đấy.”

“Này, có lẽ nào… đứa nhỏ đó là con của anh vợ không?”

“Anh bị điên à?” Lâm Hải Đường đánh vào vai Dương Việt Minh, vừa nhăn nhó nhìn ông xuýt xoa vừa nói: “Chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.”



“Vợ à, em đừng ngây thơ như vậy. Anh biết chuyện đó rất hoang đường, nhưng mà em nghĩ xem, anh vợ và em dâu lúc đó sống riêng bên ngoài, xảy ra chuyện gì tất cả chúng ta đều có thể đoán được.”

“Nhưng nếu anh hai biết Tiểu Vân mang thai sẽ không để em ấy một mình rời đi như vậy.”

“Em nghĩ nếu Tiểu Vân mang thai em ấy sẽ nói cho anh vợ biết sao? Hồi đó lúc còn ở trường anh từng thấy Tiểu Vân đứng một góc nhìn anh vợ được nhiều nữ sinh khác vây quanh, rõ ràng em ấy là kiểu người sống im lặng, giống như không muốn người khác biết đến sự tồn tại của mình. Một người sống thầm lặng như em ấy nếu gặp chuyện cũng sẽ tự mình chịu đựng chứ không muốn nói người khác biết.”

Lâm Hải Đường bần thần suy nghĩ về lời giải thích của Dương Việt Minh. Lời ông nói không phải không có lí, nhưng bà không muốn nghĩ tới giả thuyết đó. Nghĩ đến càng làm cho bà cảm thấy như nghẹt thở.

“Thôi được rồi vợ à, anh nghĩ việc bây giờ em cần làm là trở về phòng nằm nghỉ một chút đi, suy nghĩ nhiều quá sẽ làm em mệt mỏi đấy.”

“Được rồi…” Lâm Hải Đường lại thở dài, đứng dậy. “Vậy em lên trước, anh ăn xong cũng tranh thủ về phòng nghỉ ngơi đấy.”

Dương Việt Minh đưa tay xoa lưng của bà, cười dịu dàng: “Anh biết rồi.” Sau đó bàn tay lại giơ ra muốn chụp lấy điện thoại trong tay Lâm Tử Vân.

Nhưng ông không qua được cửa ải của vợ, bà đứng dậy rời đi, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại của ông rồi mang theo luôn lên lầu

Lâm Hải Đường đã bước lên cầu thang, nhưng trong đầu vẫn luôn xoay đi xoay lại lời giải thích của chồng, lòng bà lại càng nặng trĩu, gần như sắp không kiềm được mà rơi nước mắt.

***

Thời điểm có người gõ cửa phòng khách, Hạ Thường Hi vẫn còn chưa tỉnh dậy. Sở Lập Thành để cô gối đầu lên đùi mình trên sofa, tay vẫn còn cầm máy tính bảng xử lí công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng lại không để đánh thức cô dậy.

Cửa phòng bật mở, Sở Lập Thành giật mình ngoái đầu nhìn liền gặp ngay ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Hải Đường. Bà đưa tay che miệng, lắp bắp: “Ôi trời…”

“Xin lỗi phu nhân…” Sở Lập Thành cũng không khỏi lúng túng, anh muốn nhích người đứng dậy nhưng cô gái nhỏ vẫn còn say ngủ, anh không nỡ.

“Không sao không sao…” Lâm Hải Đường giơ tay cản anh đứng dậy, tiến đến ngồi đối diện, dùng ánh mắt dò xét hỏi: “Con bé ngủ bao lâu rồi?”

Sở Lập Thành hắng giọng, cảm giác tình thế này có chút kì quái: “Cũng không lâu lắm, cô ấy lạ chỗ nên không ngủ được…”

“Cậu chắc hẳn rất được tin tưởng nhỉ?” Lâm Hải Đường đột nhiên hỏi, nhìn chằm chằm vào bàn tay để hờ trên bờ vai nhỏ.

“Ý phu nhân là…?”

Bà mỉm cười kì lạ, không nhanh không chậm nói: “Sở Lập Thành đúng không? Nhìn cách Tiểu Hi dựa dẫm vào cậu, tôi nghĩ chắn hẳn con bé rất tin tưởng cậu.”

“Tôi là người chăm sóc cô ấy từ nhỏ, thưa phu nhân.”

“Ý cậu là quản gia riêng sao?”

Sở Lập Thành không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa tay vuốt mái tóc của Hạ Thường Hi.



Động tác tràn ngập sự cưng chiều này của anh lọt hết vào mắt của Lâm Hải Đường, bà có hơi nhíu mày, cảm thán nhẹ:

“Hành động của cậu không giống một quản gia cho lắm. Quản gia thường không đụng chạm tay chân với người mà mình phục vụ.”

Thoáng chốc, đáy mắt Sở Lập Thành chuyển lạnh. Câu nói quen thuộc này dường như anh đã từng nghe qua, hay đúng hơn chưa bao giờ anh quên mất nó. Trong đầu anh lại bắt đầu văng vẳng lời nói ngày hôm đó của Sở Mạc Tự: “Một quản gia sẽ không bao giờ đụng chạm tay chân với tiểu thư của mình.”

Qủa nhiên, thân phận này chưa bao giờ ngừng đeo bám anh. Cho dù anh có tránh né như thế nào, trong mắt người khác anh vĩnh viễn cũng không thể có tư cách nắm tay người con gái mình yêu.

“Tôi nghĩ Tiểu Hi không có ý kiến gì về chuyện này, thì cũng không có gì bất tiện cả.” Anh cong môi mỉm cười cứng nhắc, giọng nói có phần khó chịu.

Lâm Hải Đường càng nhìn anh, càng cảm thấy anh không hề dễ gần như bà đã nghĩ, ngược lại còn lạnh lùng và mang nhiều toan tính hơn rất nhiều. Từ ánh mắt, biểu cảm đến lời nói của anh, tất cả thoạt đầu có vẻ rất bình thường, nhưng thực chất luôn mang theo một loại hàn khí đáng sợ.

“Cậu… thích con bé sao?” Bà ngập ngừng hỏi.

Sở Lập Thành cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định: “Cô ấy thuộc về tôi.”

“Người mà cậu yêu có thể đem ra để sở hữu sao?” Lâm Hải Đường nhíu mày. “Cho dù cậu có thể chiếm lấy… bất cứ thứ gì... nhưng tình cảm của con bé cậu mãi mãi cũng không thể định đoạt.”

“Tôi biết.” Anh nhếch miệng cười nhạt nhẽo. “Chuyện mà phu nhân nói tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nhưng sớm thôi, cô ấy sẽ nguyện ý đi cùng tôi.”

Tình cảm chân thật của anh dường như vừa bị Lâm Hải Đường nhìn thấu, bà im lặng một hồi lâu, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay của anh luôn vỗ về như đang ru Hạ Thường Hi ngủ. Mãi một lúc sau, bà mới hít sâu chuyển chủ đề:

“Chúng ta nói chuyện khác đi, tình cảm của người trẻ các cậu tôi không thể hiểu được nữa rồi.” Bà nghĩ ngợi, sau đó hỏi: “Vừa nãy tôi có tìm về vụ hỏa hoạn của Hạ gia…”

Bà nói lấp lửng, chưa hết câu liền nhận ngay ánh nhìn lạnh băng của Sở Lập Thành.

“…chắc hẳn Tiểu Hi phải trải qua rất nhiều thứ. Trông con bé rất mạnh mẽ.”

Những gì mà Hạ Thường Hi trải qua quả thực không hề nhỏ nhặt, từ việc mất đi ba mẹ, đến việc bị gia đình ghẻ lạnh, bị hạ nhục, rồi cả việc gồng mình lập công ty, ở tuổi của cô không mấy ai lại trải qua ngần ấy việc. Mà từ đầu đến cuối Sở Lập Thành đều tự mình chứng kiến, vì vậy nỗi đau của cô chỉ anh mới có thể hiểu được.

Cũng chỉ có Sở Lập Thành mới biết thực chất Hạ Thường Hi không mạnh mẽ như cách mà cô thể hiện. Cô cuối cùng cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cần một người để an ủi và tựa vào.

“Hai người tìm được đến đây, vậy có lẽ đã biết được nhiều chuyện khác…” Lâm Hải Đường thấy anh không trả lời, lại nhàn nhạt nói tiếp.

“Tôi hiểu Lâm phu nhân muốn tìm hiểu về chúng tôi, và cả lí do vì sao chúng tôi lại đến đây.” Sở Lập Thành không hề kiêng nể. “Nhưng đây là chuyện riêng của Tiểu Hi và gia đình, vậy nên có lẽ phu nhân tốt hơn hãy đợi cô ấy tỉnh giấc, sau đó mọi câu hỏi của phu nhân liền có thể được giải đáp.”

Lâm Hải Đương đơ người ra, bà bất ngờ với cách mà anh trả lời, là hàm ý muốn từ chối trả lời câu hỏi của bà, nhưng nghe qua lại vô cùng lịch sự, đồng thời lại sắc bén làm người khác không thể phản pháo được. Bà cong môi mỉm cười, hạ tầm mắt lắc đầu, cười chê chính bản thân mình.

“Xem ra tôi quá tọc mạch rồi, không ngờ bên cạnh Tiểu Hi lại có một người nhạy bén như cậu.” Nói đoạn, bà đứng dậy. “Khoảng 1 tiếng nữa bữa tối sẽ sẵn sàng, cậu canh giờ gọi con bé dậy nhé.”

Sau đó bà tiến về phía cửa, trước khi bước ra ngoài như sực nhớ ra điều gì đó, bà quay đầu nhìn Sở Lập Thành đầy ẩn ý: “Chuẩn bị kĩ một chút, bữa tối hôm nay… khá phức tạp.”

Nói xong, bà vặn tay nắm cửa rời đi, trả lại yên tĩnh cho căn phòng rộng lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play