Ngoại ô Nottingham, nước Anh.

Taxi dừng lại trước cổng sắt màu trắng sang trọng, tài xế quay đầu dùng tiếng Anh nói với hai người khách ở băng ghế phía sau: "Tới đây thôi, xe khách không được vào, hai người chịu khó đi bộ nhé."

Sở Lập Thành gật đầu, đưa cho tài xế vài tờ tiền, cũng không lấy tiền thối mà đã mở cửa cùng với Hạ Thường Hi bước ra ngoài.

Bảo vệ nhìn thấy hai người liền tiến tới. Người châu Âu vốn dĩ đã cao lớn hơn người châu Á, nhưng Sở Lập Thành nhờ chiều cao vượt trội của mình mà không bị lép vế trước người đàn ông kia. Anh ta dùng ánh mắt dò xét hai người, không nhanh không chậm hỏi: "Hai người tìm ai?"

"Chúng tôi muốn gặp nhà họ Lâm, nghe nói họ đang sống ở đây?" Tiếng Anh của Sở Lập Thành vô cùng lưu loát, bình tĩnh trả lời bảo vệ.

"Nhà họ Lâm? Ý anh là sao?" Bảo vệ không hiểu cách nói của người Trung Quốc, vẻ mặt hiện lên khó hiểu.

Sở Lập Thành suy nghĩ vài giây, sau đó hỏi một câu hỏi khác: "Anh biết hệ thống trang trại Liinjar chứ?"

"À, tôi biết rồi. Hai người muốn tìm gia đình của ông Lin* đúng không?"

(*) Họ "Lâm (林)" theo Bính âm được viết là "Lín", cách viết và cách đọc quốc tế là "Lin".

"Phải, anh có thể đưa tôi đến biệt thự của họ chứ?"

"Được, nhưng biệt thự của ông Lin cách ở đây khá xa, vậy nên hai người sẽ đi cùng tôi, hơn nữa để đảm bảo an toàn cho gia đình ông ấy tôi sẽ đi theo giám sát hai người, chúng tôi buộc phải xác nhận hai người không làm hại đến gia đình ông Lin."

Bảo vệ mở cửa xe điện để hai người ngồi vào, đưa ra tờ giấy yêu cầu hai người điền thông tin cần thiết vào, sau đó khởi động xe chạy đi.

"Hai người là người Trung Quốc đúng không?" Bảo vệ nhìn Sở Lập Thành và Hạ Thường Hi qua gương chiếu hậu, hỏi.

"Phải." Anh khẽ gật đầu.

"Đây là lần đầu tiên có người Trung Quốc đến tìm gia đình ông Lin đấy, ông ấy cũng là người Trung Quốc, nhưng người đến thăm họ chỉ toàn là người Anh." Bảo vệ nhiệt tình nói, sau đó đảo mắt qua hình bóng nhỏ nhắn phía sau. "Bạn gái anh ổn không? Tôi thấy cô ấy có vẻ mệt."

"Không sao." Sở Lập Thành vô thức mỉm cười. "Nhiệt độ ở đây khá thấp nên cô ấy vẫn chưa quen."

"Sắp tới rồi, hai người chịu khó một chút nhé."

Sở Lập Thành khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Thường Hi vỗ nhẹ, anh biết cô hiện giờ trong lòng đang vô cùng lo lắng.

Xe chạy thêm tầm 3 phút thì dừng lại trước một cánh cổng khác, bảo vệ nhấn chuông thay hai người, rất nhanh đã có một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cổng.

"Annie, có hai người đến tìm gia đình ông Lâm." Bảo vệ nhích sang một bên để người phụ nữ kia nhìn thấy anh và cô ở phía sau.

Người tên Annie nhìn lướt sơ qua hai người lạ mặt, ánh mắt lại bất ngờ dừng lại trên khuôn mặt Hạ Thường Hi, bà nheo mắt nghĩ mình vừa nhìn nhầm, trên mặt hiện ra một chút hoảng hốt, sau đó trưng ra nụ cười gượng cứng ngắc: "Được rồi, anh không cần vào đâu, tôi biết họ."

Bảo vệ mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người trở lại xe lái đi.

"Mời cô cậu vào." Bà lách người qua một bên để chừa một khoảng trống, chẳng cần hỏi tên hai người đã mời vào trong.

Thiết kế bên trong biệt thự vô cùng xa hoa quyền quý, so với biệt thự Hạ gia rộng rãi thì biệt thự này mang đậm nét cổ điển của quý tộc Anh nhiều hơn. Người phụ nữ tên Annie đưa hai người đến phòng khách bảo phiền đợi một chút rồi xoay người đi lấy nước.

Hạ Thường Hi ngó quanh một vòng, màu trắng chủ đạo nhưng kiểu cách ấm cúng làm cô mơ hồ nhớ lại hình dáng của biệt thự Hoa Sơn. Cạnh bộ bàn ghế sofa đặt một lò sưởi đang cháy bập bùng, tầm mắt cô lơ đễnh lướt qua một hàng khung hình được đặt trên lò, chậm rãi bước tới.

Hầu hết đều là ảnh gia đình, khác với Hạ gia, trong ảnh thật sự có rất nhiều người, đây mới giống như một đại gia đình thực thụ.

Hạ Thường Hi không biết mặt những người này, chỉ đến khi nhìn thấy một khung ảnh nhỏ nằm khuất ở phía sau, cô mới bần thần đưa tay cầm lấy khung ảnh.

Đó là ảnh của mẹ cô lúc còn trẻ, đang cưỡi ngựa một mình trên đồng cỏ xanh. Bức ảnh này đã cũ, dù được lồng vào khung cẩn thận nhưng màu sắc cũng đã không còn nguyên vẹn nữa. Tuy vậy, nụ cười nhẹ trên môi của người con gái trong ảnh vẫn khiến người nhìn rung động. Mẹ cô tay cầm cương ngựa, trong lòng còn ôm một bó hoa như vừa được hái, trên mái tóc dài cũng có một bông hoa nhỏ được cài lên.

Cô nhìn kĩ, bó hoa trong lòng và đóa hoa trên mái tóc mẹ cô chính là hoa dạ lan hương.

"Em không sao chứ?" Sở Lập Thành thấy cô bần thân một lúc, từ phía sau vuốt nhẹ bờ vai cứng nhắc của cô.

"Không sao..." Hạ Thường Hi khẽ lắc đầu, đặt khung ảnh về chỗ cũ.

Ở đây nhiều hình như vậy, hình của mẹ cô lại chỉ có một tấm...

"Xin chào...?"

Một giọng nói điềm đạm như bông tuyết buổi sớm vang lên thu hút hai người đồng loạt quay đầu lại.

Đó là một người phụ nữ trung niên có vẻ cùng thời với Lệ Phương. Mặc dù đang ở nhà nhưng bà ta vẫn mặc trên người chiếc vài dài taynịt eo màu nâu đồng. Dù thiết kế nhìn có đơn giản, nhưng Hạ Thường Hi vừa nhìn đã nhận ra đó là tác phẩm của Burberry trị giá hơn 12 ngàn tệ. Bà ta xõa tóc xoăn đuôi ngắn đến vai, ra dáng vẻ của một vị phu nhân quyền quý.

"Chào bà, chúng tôi từ Thiên Tân đến đây." Sở Lập Thành tiến đến khẽ cúi người chào hỏi.

"Thiên Tân?" Bà ấy nhíu mày ngạc nhiên, sau đó dùng tiếng Trung nói tiếp: "Hóa ra là người Trung Quốc, hai người mau ngồi xuống đi, là đồng hương cả."

Sở Lập Thành và Hạ Thường Hi khom người ngồi xuống, để cho người phụ nữ giúp việc lúc nãy rót trà.

"Người giúp việc nói với tôi rằng hai người đến tìm Lâm gia, không biết là có chuyện gì?"

Hạ Thường Hi vẫn luôn nhìn khuôn mặt phúc hậu của người phụ nữ này, trầm mặc từ nãy đến giờ, cô cuối cùng cũng lên tiếng: "Xin lỗi... Bà có phải là Lâm Hải Đường, con gái thứ hai của Lâm gia không?"

Ánh mắt người phụ nữ dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, giống như cảm thấy cô rất quen mắt, sau đó khẽ cong môi hỏi lại: "Phải, cô là..."

"Tôi tên là Hạ Thường Hi." Hạ Thường Hi mím môi trả lời, giới thiệu luôn cả Sở Lập Thành. "Đây là Sở Lập Thành."

Lâm Hải Đường đưa tay cầm lấy tách trà để trước mặt cô, sau đó cũng để cho Sở Lập Thành một tách, lời nói của bà vô cùng dịu dàng,vừa lãnh đạm vừa thân mật:

"Vậy Hạ tiểu thư và Sở tiên sinh, tôi vẫn chưa biết được hai người đến đây vì chuyện gì, nhưng nếu là chuyện làm ăn với Liinjar thì thứ lỗi cho tôi không tiện tiếp."

Hạ Thường Hi hít sâu, cẩn trọng nói: "Tôi muốn tìm em gái của bà, Lâm Tử Vân."



Đôi mắt điềm nhiên của Lâm Hải Đường thoáng chốc đông lại, nét buồn bã xẹt qua trong giây lát, bà chớp mắt, bình tĩnh nói: "Cô ở Trung Quốc có lẽ không biết, nhưng đáng tiếc là Lâm gia đã không còn chấp nhận Tử Vân nữa, em gái tôi đã rời khỏi đây lâu lắm rồi."

"Bà có biết bà ấy đã đi đâu không?"

"Tôi không rõ, Tử Vân khi rời đi liên lạc cũng bị cắt đứt, chắc là đã đến vùng ngoại ô nào đó mà sống rồi." Lâm Hải Đường nhìn sang chỗ khác, đưa tách trên lên ngửi qua. "Cô hỏi tung tích của Lâm Tử Vân làm gì?"

Hạ Thường Hi im lặng không trả lời, suy nghĩ gì đó rồi lại lấy từ trong túi xách một tấm ảnh nhỏ đặt lên bàn. "Đây là bà ấy đúng không?"

Lâm Hải Đường tay vẫn cầm tách trà, nghiêng đầu nhìn theo hướng ngón tay của cô đang điểm trên khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh. Trong nháy mắt, sắc mặt bà liền thay đổi, mi tâm nhíu lại, đôi môi run rẩy vì hoảng hốt xen lẫn bất ngờ.

"Cô..." Bà nói không thành câu. "Cô lấy tấm ảnh này ở đâu?"

"Người đàn ông này là Lâm Dục, đúng không?" Hạ Thường Hi tiếp tục hỏi, dường như là đang chất vấn. Không sai, cô đang đưa cho bà ta một trong những bức hình của mẹ và Lâm Dục trong quyển nhật kí.

Nghe đến đây, Lâm Hải Đường đặt tách trà xuống bàn đứng bật dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cô. "Cô... Cô đã biết được những gì rồi?"

"Lâm phu nhân, xin bà hãy bình tĩnh, chúng tôi không hề có ý xấu." Sở Lập Thành đứng dậy theo, đưa tay làm động tác kiếm chế tâm trạng của Lâm Hải Đường.

Đợi cho bà ngồi xuống, anh mới ngồi xuống theo, cẩn trọng nói: "Bà có thể nhìn thử Thường Hi một chút không?"

"Cái gì?" Lâm Hải Đường khuôn mặt đầy nghi vấn nhìn Sở Lập Thành, nhưng đổi lại anh chỉ nhìn bà bằng ánh mắt bí ẩn.

Bà chuyển hướng nhìn sang Hạ Thường Hi một lần nữa. Đối với bà, khuôn mặt cô thật sự rất xinh đẹp, mũi thanh cao, môi nhỏ xinh xắn, ngũ quan và đường nét hài hòa giống như bức chân dung được họa sĩ vẽ nên. Bà đặc biệt chú ý đến đôi mắt nâu đen đang điềm đạm nhìn bà, ánh mắt rất có thần, sâu như đại dương vừa quyến rũ vừa bí ẩn. Nhưng nhìn như thế nào, bà vẫn cảm thấy vẻ mặt người con gái này như mang rất nhiều tâm sự, làm cho người ta cảm thấy cô rất mong manh, muốn ôm vào lòng.

Lâm Hải Đường đã gặp qua rất nhiều người, ngay cả hoa hậu thế giới bà cũng đã từng tiếp xúc qua, nhưng vẻ đẹp của Hạ Thường Hi vô tình lại rất đặc biệt, nhìn cô, bà chợt cảm thấy rất quen thuộc...

"Cô..." Bà nhíu mày, cố nhớ lại dáng vẻ trong kí ức.

Rồi bỗng nhiên, bà mở to mắt, cái tên từ lâu bà đã không nhắc nhiều bỗng dưng hiện lên phóng to cực đại trong đầu. Bà đưa tay, ngón tay run rẩy cầm lấy tấm hình trên bàn đưa lên trước mặt. Bà nhìn lại lần nữa khuôn mặt của Lâm Tử Vân lúc trẻ, sau đó nhìn sang Hạ Thường Hi phía đối diện. Bà liên tục nhìn người trong ảnh rồi lại nhìn sang cô, cuối cùng bà đã hiểu ra vấn đề, đôi môi hé mở nhưng không thốt nên lời, vô thức buông tay, tấm hình rơi xuống bàn như chiếc lá rụng khỏi cành cây.

"Lâm phu nhân, chắc bà đã biết vì sao tôi đến đây." Hạ Thường Hi bình tĩnh nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lâm Hải Đường, chậm rãi mở miệng.

"Không lẽ, cô là..." Bà lắc đầu như không tin được những gì mình vừa mới ngộ ra, hai tay siết chặt lấy làn váy. "...là con gái của Tiểu Vân?"

Làm sao Hạ Thường Hi lại không biết bà ta sẽ có điệu bộ như vậy?

Một người em gái mất tích gần hai thập kỉ, đột nhiên có một đứa trẻ tìm đến tự xưng là con gái, là ai thì cũng sẽ phải hốt hoảng như bà hiện giờ.

"Lâm phu nhân, à không, thưa dì, con chính là con gái của Lâm Tử Vân, người đã biệt tăm biệt tích suốt gần 20 năm qua."

"Nếu... Nếu cô thật sự là con gái của Tiểu Vân... vậy... ba của cô là ai?"

"Là Hạ Quân Phàm, cố Tổng giám đốc của tập đoàn Innal." Cô nhẹ nhàng tiếp lời bà.

"Tập đoàn Innal..." Bà lẩm bẩm. "Là tập đoàn của nhà họ Hạ nổi tiếng trong giới bất động sản đó sao?"

"Phải." Cô gật đầu.

"Lạy Chúa..." Lâm Hải Đường đưa tay lên trán thở dài. "Không ngờ lúc đó con bé lại trở về Trung Quốc, lại còn có thể kết hôn với người nhà họ Hạ..."

"Ai kết hôn với người nhà họ Hạ?"

Giọng nói trầm thấp của đàn ông đột nhiên vang lên, cả ba người lập tức quay đầu nhìn, Lâm Hải Đường nhanh chóng đứng dậy. "Ba, chú Tuấn, dì Nguyệt."

Lâm Ngạo Thuấn chống gậy đi phía trước, bên cạnh là Lâm Gia Tuấn và Bạch Nguyệt, cùng hiếu kì nhìn hai người lạ mặt.

"Hải Đường, ai vậy con?" Bạch Nguyệt níu khuỷu tay Lâm Gia Tuấn cùng ông ngồi xuống trên ghế Lâm Hải Đường vừa ngồi, ánh mắt vẫn liên tục xem xét một nam một nữ đối diện.

"Đây là Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành, bọn họ từ Thiên Tân đến đây ạ..." Lâm Hải Đường vẫn đứng nguyên một chỗ chưa dám ngồi xuống.

Cô và anh cùng đứng dậy cúi gập người chào lễ phép, cẩn thận nhìn biểu cảm của những người lớn.

"Lúc nãy con nói cái gì mà kết hôn với người nhà họ Hạ đấy?" Lâm Ngạo Thuấn vừa chống gậy vừa để người làm giúp đỡ ngồi xuống chiếc ghế đơn ở vị trí lớn nhất, dường như còn chẳng thèm quan tâm đến hai người lạ xuất hiện trong nhà.

"À... Không có gì cả, chắc là ba nghe nhầm rồi." Lâm Hải Đường gượng gạo thoái thác, không dám nhìn thẳng ông.

Dựa vào cách xưng hô nãy giờ, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành cũng mơ hồ đoán đợc người đang ngồi ở vị trí lớn nhất là Lâm Ngạo Thuấn - chủ nhân hiện tại của Lâm gia, còn hai người còn lại có lẽ là anh em của ông ta.

"Lâm lão gia." Hạ Thường Hi không biết vì sao đột nhiên lại dũng cảm gọi Lâm Ngạo Thuấấn. "Con là Hạ Thường Hi."

Lâm Ngạo Thuấn nhìn cô, biểu cảm trên khuôn mặt già nua không có gì đặc biệt, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng chỉ dựa vào dáng ngồi và nét mặt đã tỏa ra một lại khí thế ngút trời làm người khác phải khiếp sợ.

"Con là con gái của Lâm Tử Vân." Hạ Thường Hi tiếp tục nói.

Lời nói của cô lần này giống như một quả bom không khói quăng ra làm cả ba người lớn đồng loạt ngớ người. Bọn họ giống như đứng hình mất mấy giây, nhất là Lâm Ngạo Thuấn, ông nheo mắt nhìn người con gái trẻ đứng trước mặt, sau đó thu ánh mắt lại, hắng giọng:

"Quản gia An."

Annie ở đằng sau ông đến bên cạnh cúi người chờ ông nói tiếp.

"Cô là người cho những người này vào biệt thự đúng không?"

"Lão gia..." Annie thay đổi sắc mặt, giọng nói có phần gấp rút. "Tôi biết là không được tự ý cho ngời lạ vào biệt thự, nhưng lúc tôi nhìn thấy cô gái này... tôi cảm thấy cô ấy rất giống..." "Hàm hồ."

Lâm Ngạo Thuấn xen ngang lời nói của bà: "Ta không quen biết ai tên là Lâm Tử Vân cả, mở cửa cho hai người này về đi."

"Khoan đã anh rể..." Bạch Nguyệt lên tiếng can ngăn. "Anh thử nhìn xem, cô gái này đúng là rất giống cháu gái của chúng ta."

Bên cạnh bà, Lâm Gia Tuấn cuối người nhặt tấm hình dưới đất lên, đôi mắt xẹt ngang qua một tia bất ngờ. "Anh hai, nhìn này..."

Lâm Ngạo Thuấn cầm lấy tấm ảnh từ tay em trai, trừng to mắt, sau đó ngước nhìn Hạ Thường Hi. "Làm sao cô có được thứ này?"



"Nó nằm trong nhật kí của mẹ con." Cô thành thật trả lời.

Ông nheo mắt như muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng vì tuổi già, dù mắt tốt như hình ảnh của cô trong mắt ông vẫn có chút mờ ảo, rồi trở lại thành một dáng vẻ khác, làm ông không tự chủ được mà thốt lên: "Tử Vân..."

Hai chữ ngắn gọn thoát ra từ miệng ông làm tất cả những người còn lại bất ngờ. Rồi dường như ông đã nhận ra tình hình hiện tại, lạnh lùng quay mặt đi.

Annie hiểu ý ông, khom người đỡ ông dậy.

Trước khi rời đi, ông bỏ lại phía sau một câu: "Khuôn mặt của cô đúng là rất giống người mà ta quen, giống đến mức làm ta cảm thấy kinh tởm." Sau đó ông cầm tấm ảnh trong tay chống gậy trở về phòng.

Một lời nói của ông, làm tất cả những người còn lại phải gượng gạo. Hạ Thường Hi trưng ra khuôn mặt không thể thốt nên lời, bất lực nhìn bóng dáng ông khập khiễng bước đi.

Còn lại năm người ở lại, Lâm Gia Tuấn trở thành người nắm vai trò lớn nhất trong cuộc, mở miệng xoa dịu bầu không khí: "Thôi được rồi đừng đứng hết cả vậy, ngồi xuống đi."

Lâm Hải Đường thoát khỏi áp chế của Lâm Ngạo Thuấn liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người ngồi xuống bên ghế chỗ Hạ Thường Hi. Nhưng cô vẫn thất thần đứng ở đó hướng về phía ông ta vừa đi.

Nhìn thấy cô như vậy, Sở Lập Thành đành thất lễ trước mặt ba người kia ôm lấy vai cô vỗ về, kéo cô ngồi xuống, anh dùng âm lượng vừa đủ để cô nghe nói nhỏ bên tai: "Đừng nghĩ nhiều, ông ta cũng không phải người chúng ta cần gặp."

Sống nhiều năm như vậy, thật ra cô đã quen với việc bị người khác mắng chửi, buông lời khó nghe. Nhưng không hiểu vì sao khi nghe thấy Lâm Ngạo Thuấn khinh bỉ mình, cô lại vô tình cảm thấy hụt hẫng kì lạ.

"Con tên là Hạ Thường Hi?" Lâm Gia Tuấn nhướng mày nhìn cô, so với anh trai của mình thì trông ông rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều.

Hạ Thường Hi hoàn hồn, im lặng gật đầu.

"Được." Ông mỉm cười. "Chắc là con vừa bị dọa sợ rồi, bây giờ bình tĩnh trả lời thành thật những gì ta hỏi nhé?"

"Đừng sợ, đây là em trai của ông ngoại, ông cậu của con, Lâm Gia Tuấn." Lâm Hải Đường ở bên cạnh nắm lấy tay cô, dịu dàng nói. "Còn đây là vợ của ông cậu con, tên Bạch Nguyệt."

"Hiện tại khoan nói chúng ta có thật là ông cậu và dì mợ của con không đã, trước hết nói chúng ta nghe, làm sao mà con lại khẳng định mình là con gái của Tử Vân?" Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Lập Thành xoay người lấy ra một túi tài liệu mỏng, lấy từ đó ra một tờ giấy đưa cho bà. "Đây là giấy khai sinh của Thường Hi."

Bạch Nguyệt cầm lấy tờ giấy, sau đó cùng đọc với Lâm Gia Tuấn.

Tờ giấy khai sinh có đầy đủ tên cơ quan công chứng và quốc hiệu, hoàn toàn không có giấu vết gì của việc làm giả. Giấy khai sinh này được làm cho người tên là Hạ Thường Hi, sau phần thông tin là thông tin của cha và mẹ, tên cha đúng là Hạ Quân Phàm, còn tên mẹ, đích thị là Lâm Tử Vân.

"Giấy khai sinh khi làm phải có giấy tờ tùy thân của người mẹ, khi đó chúng ta giữ hết giấy tờ quan trọng của Tử Vân, làm sao mà con bé có thể đi làm giấy khai sinh cho con được?"

"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ..." Sở Lập Thành chưa nói hết câu, Lâm Hải Đường đã chen ngang: "Thật ra... lúc đó anh hai nhờ con lẻn vào phòng của dì lấy lại hộ chiếu của Tiểu Vân, có lẽ nhờ vậy nên Tiểu Vân mới về nước được..."

"Ra là con." Bạch Nguyệt ném ánh nhìn bất mãn về phía bà. "Ta lại tưởng do mình hậu đậu... Vậy chuyện em con rời khỏi Anh, con cũng biết sao?"

"Không, chuyện này con thật sự không hay biết gì cả."

"Được rồi, biết hay không thì cũng thế thôi." Lâm Gia Tuấn lên tiếng can ngăn hai người phụ nữ. "Bây giờ ta có thể tin con là cháu gái của Lâm gia, nhưng còn có một vấn đề." Ông ngừng lại vài giây. "Ta muốn gặp Tử Vân, không phải là muốn gặp, mà ta muốn con đưa Tử Vân đến trước mặt ta, như vậy ta mới có thể hoàn toàn tin con được."

"Thưa ngài." Sở Lập Thành thay Hạ Thường Hi trả lời. "Chuyện này có lẽ sẽ rất khó chấp nhận, nhưng sự thật là phu nhân đã mất cách đây 15 năm rồi."

"Mất?" Cả ba người đồng thanh kêu lên.

Khuôn mặt họ đều tái mét, vẻ mặt hiện lên biểu cảm không dám tin vào sự thật mới phát ra từ miệng Sở Lập Thành. Người hoảng hốt nhất không ai khác chính là Lâm Hải Đường, bà há hốc mồm phải giơ tay che miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu sự sợ hãi vừa bộc phát của bà.

"Tại sao... Con bé ra đi như thế nào?" Lâm Gia Tuấn cau mày đau lòng.

"Phu nhân mắc bệnh bạch cầu, vì không qua khỏi nên đã..." Sở Lập Thành nói đến đây thì im lặng, dùng ánh mắt để biểu đạt toàn bộ ý nghĩ còn lại.

"Lạy Chúa..." Bạch Nguyệt không khỏi thất thần.

"Trước kia bà ngoại của con cũng mắc bệnh bạch cầu mà mất..." Lâm Hải Đường xót xa nắm lấy tay Hạ Thường Hi đang để trên đùi. "Con đang sống với ba sao?"

Cô hơi cong khóe môi gượng gạo, khẽ lắc đầu: "Ba con cũng đã mất trong một vụ hỏa hoạn rồi. Con hiện tại sống ở Hạ gia."

Ánh mắt Lâm Gia Tuấn vẫn bình tĩnh như trước nhưng đúng là đã rung động đi không ít, Bạch Nguyệt ở bên cạnh cũng không khỏi xót xa nhìn cô, chỉ vừa mới gặp cách đây ít phút, mà bây giờ bọn họ lại thực sự cảm thấy cô là người một nhà cả rồi.

"Thật ra hôm nay con đến đây một phần là để đến tìm lại gia đình của mẹ con, một phần là..." Hạ Thường Hi ngưng trệ. "... con muốn được gặp chú hai của con."

Sắc mặt Lâm Hải Đường lập tức biển đổi, có phần đông cứng. Bà mang vẻ sợ hãi rõ rệt nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô run rẩy.

"Ý con là anh trai ta? Lâm Dục...?"

"Vâng." Cô quay sang kiên định gật đầu không cần nghĩ ngợi.

"Chuyện này..." "Hiện tại khoan nói đến chuyện gặp gỡ đã." Lâm Gia Tuấn xen ngang lời Bạch Nguyệt, tay để trên đùi hơi cuộn lại thành đấm.

Ông cẩn trọng quan sát biểu tình trên khuôn mặt Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành, sau đó ôn tồn nói tiếp: "Hai con đi đường xa chắc đã mệt rồi, ta sắp xếp phòng cho hai con nghỉ ngơi tạm nhé, thời tiết đang lạnh, sưởi ấm một chút rồi dùng cơm chiều với chúng ta."

"Ông cậu, con muốn được gặp chú của con." Hạ Thường Hi không hề nể nang lặp lại lời nói của mình.

"Tiểu Hi à..." Ông thay đổi cách xưng hô thân mật. "Bây giờ chú của con cũng không có ở nhà, nên trước mắt nghỉ ngơi đi đã rồi ta hẳn tính tiếp."

"Ông cậu con nói đúng đó, đường đến đây cũng không dễ dàng gì, các con nên nghỉ ngơi cho lại sức." Bạch Nguyệt ân cần nói thêm.

Nhìn thấy cô vẫn còn lưỡng lự, Lâm Hải Đường liền ôm nhẹ vai cô đứng dậy, cố ý dẫn đường. "Ta đưa con đến phòng khách nhé."

Hạ Thường Hi không còn cách từ chối, đành để yên mặc cho bà kéo đi, Sở lập thành phía sau gập người cung kính chào rồi cũng nối bước đi theo.

Ba người họ đi rồi, Bạch Nguyệt mới lột bỏ sự chống đỡ, hoảng hốt quay sang nhìn Lâm Gia Tuấn: "Chúa ơi... ông có nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt của con bé lúc vừa không? Nó giống hệt như Lâm Dục!"

"Bà đừng nói bậy." Ông cau mày. "Nó là con gái của Tử Vân, có nét giống là chuyện bình thường. Nhưng mà... Không biết nó đã biết được những gì rồi mà lại một mực muốn gặp Lâm Dục."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play