Ánh mắt của người đàn ông đối diện giống như lưỡi dao sắc bén cắm chặt trên người Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành, vết sẹo dài trên khuôn mặt anh ta trở nên đáng sợ, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
“Anh biết Hạ tiên sinh, đúng không?” Sở Lập Thành trầm giọng hỏi.
Người đàn ông đứng dậy, động tác nhanh thoăn thoắt rút ra một khẩu súng từ nơi nào đó, chĩa nòng súng vào Sở Lập Thành. Hai người không ngờ người này lại có súng trong người, lập tức đứng dậy theo.
“Hai người muốn gì?”
“Anh buông súng trước đã…” Hạ Thường Hi mềm mỏng nói.
“Hai người là do Thẩm Thụy phái đến, đúng không?” Anh ta không quan tâm lời cô nói, lạnh lẽo truy vấn.
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành sững người một lát, quay đầu nhìn nhau.
“Này… Tôi là Hạ Thường Hi.”
Người đàn ông nghe đến tên cô, khuôn mặt đầy hàn khí liền biến đổi, anh ta mang vẻ mặt bất ngờ quay đầu nhìn cô, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Nhân lúc anh ta lơ đãng, Sở Lập Thành tiến đến muốn đẩy khẩu súng đi, nhưng thân thủ của người này vô cùng nhạy bén, anh ta lách người, chưa đến một giây đã tránh được động tác của Sở Lập Thành. Sau khi đứng thẳng người lại, khẩu súng của anh ta lại tiếp tục chĩa về phía hai người.
“Cô nói dối, Hạ Thường Hi đã chết rồi.”
“Tôi thật sự là Hạ Thường Hi, con gái của Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân.” Cô nhíu mày, cật lực đính chính.
Sở Lập Thành không hề sợ hãi nòng súng của người đàn ông kia, sắc mặt không biến đổi đứng trước mặt anh ta. “Phong.”
Chỉ vỏn vẹn một chữ duy nhất, đáy mắt của người đàn ông liền thay đổi. Anh ta sững sốt nhìn Sở Lập Thành, nhìn đến mức như muốn xuyên thủng khuôn mặt anh, cuối cùng mới nói ba tiếng giải đáp hoài nghi: “Sở Lập Thành?”
“Cậu tin chúng tôi rồi chứ?”
Người đàn ông kia hạ khẩu súng xuống, quay đầu nhìn Hạ Thường Hi. “Tiểu thư…?”
Phong hoàn toàn không còn nghi ngờ thân phận của hai người này nữa, ngoại trừ Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân, chỉ có một người mới biết tên anh, chính là Sở Lập Thành. Vậy người con gái này, cô ta đích thị là Hạ Thường Hi rồi…
“Anh cất súng trước đã, rồi chúng ta hẵng nói chuyện.” Hạ Thường Hi liếc nhìn khẩu súng trên tay anh ta, dù đã từng cầm qua súng thật, nhưng sinh mạng con người tuyệt đối không thể đem ra đùa được.
Phong giấu súng vào trong người, khẽ cúi đầu kính cẩn. “Tôi xin lỗi, là tôi quá kích động.”
Sở Lập Thành kéo ghế cho Hạ Thường Hi, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh đồng thời ra hiệu ánh mắt bảo Phong ngồi xuống. Cả ba người trở về cục diện ban đầu, chỉ là không khí mặc dù không căng thẳng như vừa rồi nhưng lại trở nên trầm xuống so với lúc nãy.
“Đáng lẽ lúc vừa đến đây cậu nên gọi tên tôi.” Phong nhíu mày nhìn Sở Lập Thành.
“Với tính khí của cậu thì cho dù có làm như vậy cậu cũng sẽ lại rút súng ra chĩa vào chúng tôi thôi.” Anh cầm ly nước lên uống. “Lúc nãy cậu hỏi bọn tôi có phải là người của Thẩm Thụy không là ý gì?”
“Trước đây Thẩm Thụy từng cho người đến giết tôi.”
Lời của Phong nói ra nhẹ nhàng giống như một câu chuyện đời thường, Sở Lập Thành không thay đổi biểu cảm, nhưng Hạ Thường Hi lại không khỏi bất ngờ.
“Làm thế nào ông ta lại biết anh?”
“Tôi không biết. Nhưng nếu tra ra được chỗ của tôi thì người này không hề đơn giản.” Nói đoạn, Phong quay sang nhìn Hạ Thường Hi. “Tiểu thư, cô biết Thẩm Thụy là người phóng hỏa năm đó chứ?”
Hạ Thường Hi gật đầu: “Tôi biết. Đó là lí do tôi đến đây tìm anh.”
Dường như Phong không mấy ngạc nhiên về điều này, ánh mắt chỉ hơi biến động một chút, hầu như không hề thay đổi. Tầm mắt anh hạ xuống, thầm đoán được vài phần ý nghĩ của cô.
“Năm đó mọi thứ ở Hoa Sơn đều cháy rụi, chỉ có két sắt của ba tôi là biến mất, tôi nghĩ anh biết nó ở đâu.”
“Tiểu thư, tôi nghĩ có những thứ cô không nên tìm hiểu thì tốt hơn.” Anh lãnh đạm nhìn cô, mặc dù gọi cô hai tiếng “tiểu thư”, nhưng ngữ điệu của Phong không hề nể nang cô chút nào.
Hạ Thường Hi hoàn toàn không nghĩ Phong sẽ trả lời cô như thế này, ánh mắt bất ngờ nhìn sang Sở Lập Thành.
“Phong, đây là chủ của cậu.” Sở Lập Thành nhắc nhở.
“Tôi phục vụ cho Hạ tiên sinh.” Phong thờ ơ đáp. “Ngoài Hạ tiên sinh, tôi sẽ không nghe lời ai cả.”
Cả Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đều khó hiểu nhìn Phong, ngược lại anh ta chỉ điềm nhiên uống nước, không hề đặt hai người vào mắt.
“Phong, phiền anh giao tài liệu mật của ba tôi ra cho tôi.” Hạ Thường Hi lạnh giọng, khí thế uy nghiêm đột nhiên tỏa ra từ người cô.
Sự thay đổi bất chợt của cô khiến Phong chú ý, anh ta liếc mắt nhìn cô, không còn là cô gái thanh lịch như lúc nãy, bây giờ cô hoàn toàn giống hệt một tiểu thư đang ra lệnh cho anh. Mà dáng điệu này, rất giống với Hạ Quân Phàm ngày xưa.
Anh nhìn cô, suy nghĩ rất lâu, đến vài phút sau mới vô cảm nhả ra vài chữ: “Hiện tại nó không có ở đây.”
“Vậy ngày mai hãy mang nó đến cho tôi.” Hạ Thường Hi nhanh chóng tiếp lời, đưa danh thiếp công ty cho anh. “Đến chỗ này, tôi sẽ chờ.” Cách nói chuyện của cô cho thấy cô rất chắc chắn việc anh sẽ đến.
Phong nhìn danh thiếp, nâng mắt nhìn cô. “Đây là công ty của cô?”
Hạ Thường Hi không trả lời, chỉ nói: “Tôi sẽ lật đổ Thẩm Thụy và Innal, vì vậy anh là người mà tôi rất cần đến. Nếu như anh thật sự coi trọng ba tôi như vậy, hy vọng anh sẽ hiểu ý tứ của tôi.”
Cô nói xong liền đứng dậy, quay người bước ra khỏi cửa hàng. Sở Lập Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, hai tay đút vào túi quần.
“Khí chất không tồi.” Phong cảm thán.
“Tài liệu đó chẳng phải chỉ là về thân thế của cô ấy và Hạ phu nhân thôi sao? Sao lại giấu đi?” Sở Lập Thành hỏi.
“Tài liệu mật đương nhiên sẽ chứa bí mật, ngày mai cậu sẽ hiểu.”
“Cậu toàn thích nói những lời kì lạ, không hề thay đổi chút nào.”
“Tôi sẽ xem đó là một lời khen.” Phong nhếch môi cười, ngón tay kẹp lấy tấm danh thiếp. “Tôi có nên đồng ý không?”
“12 năm rồi, nhưng thân thủ của cậu cũng còn tốt lắm, để cậu ở bên cạnh cô ấy tôi sẽ yên tâm hơn là những người khác.”
“Không sợ tôi ở bên cạnh tiểu thư của cậu sẽ cướp cô ấy đi sao?”
“Không cần giả vờ, tôi biết cậu hứng thú với tôi hơn.” Sở Lập Thành tiến đến vỗ vai Phong, sau đó xoay người. “Tôi đi đây, ngày mai nhớ đến sớm.”
Bóng lưng thẳng tắp của Sở Lập Thành biến mất khỏi cửa hàng, bên trong chỉ còn lại một mình Phong. Anh quan sát tấm danh thiếp trên tay, khuôn mặt lạnh lẽo rơi vào trầm tư.
***
Rạng sáng hôm sau, Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành trở về Thiên Tân, chỉ ngủ được một chút liền phải đi làm.
Bởi vì Wonderland đang trong giai đoạn quảng bá sản phẩm mới, vì vậy cả công ty rất nhiều việc, Hạ Thường Hi ngay cả giờ nghỉ trưa cũng làm việc, cả ngày chỉ cắm đầu vào sổ sách.
Mãi đến gần chiều, Sở Lập Thành mới vào phòng làm việc của Hạ Thường Hi quan sát sức khỏe của cô một chút, không nằm ngoài dự đoán, Hạ Thường Hi ăn uống thất thường lại ngủ không đủ giấc nên sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Anh pha nước đường cho cô uống, sau đó để cô nằm trên đùi mình nghỉ ngơi ở sofa.
“Anh nghĩ xem Phong có đến không?” Hạ Thường Hi quay mặt vào bụng anh, chơi đùa với đuôi cà vạt màu xám.
“Em nghĩ thế nào?” Sở Lập Thành cưng chiều nhìn cô, đầu ngón tay thon dài vén lọn tóc rơi trước mặt cô ra sau tai.
Cô hỏi anh một câu, anh lại hỏi ngược lại, Hạ Thường Hi cau mày, không nhường nhịn mà hỏi tiếp: “Vậy anh nói xem anh ta là người như thế nào?”
“Phong sao? Con người đó rất khó hiểu, ngay cả tôi cũng không hiểu hết được cậu ấy.”
“Kể tôi nghe về anh ta đi.” Hạ Thường Hi mở đôi mắt to hứng thú nhìn anh.
Sở Lập Thành nhìn dáng vẻ của cô không khỏi buồn cười, ai lại nghĩ một tiểu thư như cô bây giờ lại nằm trên đùi một người đàn ông bày ra dáng vẻ trẻ con muốn nghe kể chuyện như thế này?
Anh nén cảm giác muốn cười, hắng giọng:
“Phong nhỏ hơn tôi 1 tuổi, lúc tôi đến ở biệt thự Hoa Sơn thì cậu ấy đã ở đó rồi. Phong là trẻ mồ côi, Hạ tiên sinh đưa cậu ta về cùng tôi làm người hầu ở đó, Nhưng mà dần dần đến lúc chúng tôi lên lớp 2, cậu ta không hứng thú với chuyện tính toán, học hành mà chỉ thích học võ, thích lao động chân tay, nên Hạ tiên sinh cho cậu ta học rất ít, thay vào đó dành thời gian cho cậu ta luyện võ.”
“Vậy từ lúc nào thì anh ta trở thành vệ sĩ cho ba tôi?”
“Hình như là khoảng năm cậu ta 12 tuổi. Gọi cậu ấy là vệ sĩ riêng là vậy, nhưng công việc của cậu ta chỉ là quan sát Hạ tiên sinh từ trong bóng tối. Phong học võ từ bé, lúc đó cậu ta nhỏ như vậy, nên mọi hành động của cậu ta rất nhanh, kể cả vệ sĩ lớn cũng không theo kịp tốc độ của cậu ấy.”
“Thảo nào lúc hỏa hoạn xảy ra, anh ta lại có thể nhanh chóng thoát thân như vậy.” Hạ Thường Hi trầm trồ. “Còn tính cách của anh ta thì sao?”
“Phong là kiểu người kiệm lời, bản tính lại quá phòng thủ, nên rất khó để tiếp xúc với cậu ta. Nhưng mà cậu ấy lại đặc biệt thích hoa, nên chỉ cần nhắc đến hoa, liền có thể cạy được miệng thằng nhóc lầm lì đó.”
“Nghe có vẻ như anh rất hiểu Phong?” Hạ Thường Hi vuốt ve khuôn cằm của anh.
Sở Lập Thành cúi đầu nhìn cô, nhếch miệng: “Em ghen sao?”
“Làm sao ghen được bằng Sở tiên sinh đối với Trịnh Minh Thành?” Cô mỉm cười khiêu khích.
Quả nhiên, ánh mắt Sở Lập Thành liền tối đi hẳn, anh nâng người cô dậy, để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay khóa chặt vòng eo nhỏ của cô.
“Hình như em rất thích nhắc đến Trịnh Minh Thành trước mặt tôi.” Sở Lập Thành nhíu mày. “Lần trước ở Hạ gia, chúng ta vẫn còn chưa nói đến chuyện hắn ta gặp em.”
“Thành, anh có biết chỉ có anh mới quan tâm tôi nhiều như vậy không?” Hạ Thường Hi đột nhiên nói ra câu nói không liên quan.
“Vậy em có biết tôi chỉ quan tâm một mình em không?” Anh vuốt ve một bên gò má cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
Hai người mắt đối mắt, sau đó như có một lực hút vô hình, kéo hai đôi môi chạm vào nhau. Nụ hôn chứa đầy tình cảm, không có lấy một chút dục vọng đen tối nào, chỉ có mỗi sự chân thành trong đó.
Căn phòng chìm trong im lặng, bóng dáng hai người ôm lấy nhau in trên nền đất một cách triên miên. Lúc này, cửa đột ngột mở ra, Hạ Thường Hi theo quán tính tách ra khỏi Sở Lập Thành, nhưng cơ thể vẫn tựa vào lòng anh không nhúc nhích.
Phong đứng nhìn khung cảnh lãng mạn không hề chớp mắt, còn Chu An Na ở phía sau không khỏi bất ngờ, thoáng chốc trên mặt liền phiếm hồng.
“Tôi xin lỗi, Hạ tổng. Phong tiên sinh đi quá nhanh, tôi không kịp cản ngài ấy.” Chu An Na vội giải thích.
“Không sao, cô ra ngoài đi.” Hạ Thường Hi ngại ngùng sửa sang lại quần áo, từ trên đùi Sở Lập Thành ngồi sang một bên cạnh anh.
Phong cầm tập tài liệu bước đến ngồi xuống sofa đối diện hai người, ánh mắt lấp lóe ý cười. “Làm phiền việc tốt của hai người rồi.”
Sở Lập Thành rót cho anh ta một ly trà, liếc nhìn anh ta cảnh cáo.
“Tôi mừng vì anh tới.” Hạ Thường Hi lấy lại khí thế thường ngày, lãnh đạm nói.
“Tôi tới vì Hạ tiên sinh.” Phong đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô. “Tôi đồng ý với yêu cầu của cô và Lập Thành, tôi sẽ làm vệ sĩ riêng cho cô.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Thường Hi khẽ mỉm cười.
"Không cần cảm ơn." Phong nói. "Hai người chắc tốn không ít công sức vào nơi này."
"Cậu nhìn ra được là tốt." Sở Lập Thành lạnh lùng liếc mắt.
Hạ Thường Hi cầm lấy tài liệu, mở ra. Bên trong đúng là tài liệu về mẹ và chính bản thân cô, cô muốn đọc thật kĩ, Phong lại bất ngờ nói: “Cô chắc chắn muốn xem tập tài liệu này chứ?”
Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đồng thời khó hiểu nhìn anh.
“Thông tin trong tập tài liệu này, không mấy dễ chịu đâu.” Phong ngả người ra đằng sau, vắt chéo chân.
Cô nhìn anh ta, xong lại nhìn Sở Lập Thành, nhưng ngay cả anh cũng không hiểu lời Phong nói, cô đành cúi đầu đọc từng chữ trên giấy. Sở Lập Thành ở bên cạnh cô cũng nhìn theo.
Chỉ qua gần năm phút, ánh mắt Hạ Thường Hi bất chợt run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT