Tập tài liệu bị đập mạnh lên bàn vang lên tiếng “bốp” rõ to. Tất cả mọi người trong phòng họp đều im thin thít, mồ hôi lạnh rơi trên trán, nín thở hồi hộp nhận lấy cơn thịnh nộ từ người đàn ông.
“Bao nhiêu mảnh đất bao nhiêu dự án đều giành được, vậy mà có mỗi miếng đất nhỏ quan trọng nhất cũng để vụt mất. Các người có còn muốn đi làm hay không?” Ở vị trí chủ họp, Hạ Quân Kiệt trên trán nổi gân xanh tức giận quát.
Người trong phòng họp không ai dám lên tiếng, trên khuôn mặt chỉ toàn là sợ hãi, duy chỉ có vị trí bên cạnh Hạ Quân Kiệt là Hạ Thiên Vũ vẫn dửng dưng xem như không có gì xảy ra.
“Người nào chịu trách nhiệm dự án lần này?” Ông ta ngồi xuống, giống như sư tử mà gầm lên.
“Tôi…” Một cánh tay run rẩy giơ lên, xem chừng như người này chỉ muốn trong phút giây này mà tàng hình biến mất.
Hạ Quân Kiệt liếc nhìn anh ta. “Tại sao lại để mất khu đất số 29?” Ông khoanh tay, giương lên khuôn cằm cương nghị.
“Thưa Tổng giám đốc… Trước buổi đấu thầu công ty chúng ta đã nắm chắc được cơ hội giành được khu đất số 29, nhưng khi buổi đấu thầu diễn ra, không biết từ đâu mà lại xuất hiện một công ty khác tham dự đấu thầu, giành được khu đất đó…”
“Công ty đó của ai?”
“Tôi… Tôi không biết… Công ty này chúng ta chưa từng đụng mặt bao giờ… Đột nhiên xuất hiện trong lần đấu thầu này…”
Hạ Quân Kiệt nhíu mày suy nghĩ, sau lại nói: “Bọn họ đưa giá thầu bao nhiêu?”
“Dạ… 8 triệu tệ…”
Xung quanh liền bắt đầu có tiếng xì xầm, giá đấu thầu mà Innal đưa ra là 5 triệu tệ, là mức giá quá cao cho một khu đất nhỏ như khu đất số 29, vậy mà còn có người dám đưa giá thầu cao hơn cả tập đoàn bọn họ.
“Khốn kiếp!” Hạ Quân Kiệt chửi rủa. “Công ty đó tên gì?”
“Dạ là công ty Chấn Phàm…”
Đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi người nơi đây, họ chưa từng nghe qua công ty bất động sản nào tên Chấn Phàm cả. Một công ty mới, mà lại có khả năng chiến thắng đấu thầu với Innal…
“Thua cả một công ty không tên không tuổi! Đúng là vô dụng!”
Đây không phải lần đầu tiên Innal thua đấu thầu. Nói cách khác, 12 năm qua, kể từ khi Hạ Quân Phàm mất, Hạ Quân Kiệt lên giữ vị trí Tổng giám đốc, số lần Innal để thua đấu thầu xuất hiện nhiều hơn trước. Tuy chỉ là thua những dự án nhỏ, không gây tổn thất cho tập đoàn, vẫn đủ sức để Innal giữ vững vị trí đầu, nhưng so với thành tích “chưa từng để thua đấu thầu” mà Hạ Quân Phàm lập ra, rõ ràng là có sự khác biệt. Những lần trước bọn họ thua bởi những tập đoàn lớn chỉ là chuyện thường, nhưng lần này để thua luôn cả một công ty thấp bé, giá cổ phiếu của Innal không sớm thì muộn cũng sẽ rớt giá.
“Tổng giám đốc, dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh sắp được đem ra đấu thầu, tôi cảm thấy tầm ảnh hưởng của dự án này lớn hơn khu đất số 29 nhiều, nhân cơ hội này chúng ta dồn toàn lực thu mua dự án này có lẽ tình thế sẽ tốt hơn?” Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
Sau khi ông ta nói xong, phòng họp vang lên rất nhiều tiếng đồng tình, chỉ chờ đợi mỗi quyết định của Hạ Quân Kiệt. Ông suy ngẫm, đúng là dự án Phượng Hoàng Đỏ thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều nhà đầu tư tham gia dự án đấu thầu. Nếu ông tiếp tục phạm sai lầm, hai lần liên tiếp vụt mất chiến thắng, uy tín và quyền lực của ông chắc chắn sẽ lung lay.
Tầm mắt ông lia đến vị trí gần bên cạnh, vẻ mặt lạnh băng điềm tĩnh của con trai, ánh mắt ông lóe lên tia sáng, quay đầu nói:
“Dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh đúng là một dự án rất quan trọng, tiếp theo chúng ta phải bằng mọi cách lấy được dự án này. Vậy nên, lần này Phó giám đốc sẽ là người trực tiếp quản lý dự án đấu thầu của tập đoàn chúng ta.”
Sắc mặt Hạ Thiên Vũ liền có chuyển biến, hai mắt mở to nhìn ba mình, vừa định nói thì đã có người khác xen ngang:
“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy Phó giám đốc không nên tiếp nhận dự án lần này, cậu ấy tuổi còn trẻ, chưa từng nhận được dự án lớn quan trọng nào, e là khả năng chiến thắng sẽ không cao.”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc. Phó giám đốc chỉ vừa nhậm chức cách đây không lâu, chúng ta không nên đè nén áp lực lên người cậu ấy nhiều như vậy.”
Rất nhiều người bày tỏ thái độ không đồng ý với quyết định của Hạ Quân Kiệt. Tuy nhiên việc này không có gì lạ, Hạ Thiên Vũ chưa bao giờ yêu thích chuyện kinh doanh thương trường này, vậy nên đối với công việc cũng không có mấy hứng thú. Anh chỉ làm công việc liên quan đến nội bộ tập đoàn, ngay cả tiếp nhận những dự án nhỏ không quan trọng cũng có thể để thua, vậy nên chuyện giao một dự án lớn như lần này cho anh là một bước đi sai lầm.
“Tổng giám đốc, tôi không muốn nhận dự án lần này.” Hạ Thiên Vũ đứng dậy, hướng về phía Hạ Quân Kiệt, nói.
“Lí do.”
“Ngài còn cần lí do sao? Tôi không thích hợp với loại chuyện mua bán này, công việc của tôi là xử lí nội bộ, những chuyện như thế này nên để người có kinh nghiệm đảm nhận. Trách nhiệm này quá lớn, tôi không thể gánh vác nổi.”
“Vậy cậu ngồi lên ghế Phó giám đốc làm bù nhìn sao?”
“Tôi có thể nhường lại cho người khác.” Lời nói của anh khiến cả phòng họp bất ngờ, một khoảng không gian chết lặng.
Có thể thấy nét mặt Hạ Quân Kiệt đã đông cứng, đanh lại một cách đáng sợ. Ông đập tay lên bàn, quát: “Hỗn láo! Cậu đem vị trí Phó giám đốc ra làm trò đùa sao? Muốn ngồi thì ngồi, không muốn nữa thì vứt đi có phải không?”
“Ngay từ đầu tôi đã không hề muốn đảm nhận vị trí này.”
Tính cách ương bướng của Hạ Thiên Vũ lại bộc phát, nhất quyết muốn thanh minh rõ ràng chuyện này. Nhưng đổi lại, chỉ càng khiến tình thế thêm căng thẳng.
“Dự án lần này cậu phải tiếp nhận. Nếu cậu không làm được, tập đoàn Innal tổn thất như thế nào đều là do sự vô trách nhiệm của cậu mà ra.” Nói đoạn, ông lại quay sang phía khác. “Ai ở đây muốn kháng lại quyết định của tôi, có thể rời công ty ngay lập tức.”
Ông quét mắt nhìn cả phòng họp, tất cả mọi người đều im thin thít, run sợ trước màn tranh cãi nảy lửa của hai người, không một ai dám ho he động đậy.
“Tan họp.”
***
Hoàng hôn buông xuống, đỏ rực khắp bầu trời, xuyên qua cửa sổ lớn chiếu lên căn phòng, in bóng thân ảnh cao to của người đàn ông xuống nền đất.
Anh ta một tay nghe điện thoại, tay còn lại đút vào túi quần, tư thế tao nhã vừa ngắm cảnh đường phố vừa nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Tiếp theo ông ta sẽ hướng tới dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh. Nhưng lão già này rất khôn ngoan, sợ bản thân lại thất bại, nên đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Thiên Vũ, ép anh ta phải tham gia dự án đấu thầu tiếp theo.”
“Hạ Thiên Vũ tham gia đấu thầu Phượng Hoàng Đỏ sao?” Sở Lập Thành nhíu mày hoài nghi.
“Đúng vậy, anh ta không có kinh nghiệm trong chuyện mua bán, anh cứ yên tâm từ từ mà nuốt trọn dự án lần này.”
Vấn đề không phải chuyện thắng thua, mà là Hạ Thiên Vũ không nằm trong kế hoạch của anh, sợ là nếu anh ta có mệnh hệ gì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Các cổ đông và nhân viên cấp cao của Innal đều không phản đối sao?”
“Bọn họ có phản đối, nhưng Hạ Quân Kiệt nhất quyết muốn để anh ta xử lí chuyện này. Ai cũng thấy được anh ta không có khả năng, không lẽ lão già này muốn một lần đặt cược sao?”
“Không phải đặt cược.” Sở Lập Thành trầm ngâm. “Hoặc là ông ta thật sự ngu ngốc, hoặc là ông ta chắc chắn rằng Hạ Thiên Vũ hoàn toàn có khả năng giảnh phần thắng.”
“Ý anh là…” Người bên kia nghi hoặc. “Không lẽ Hạ Quân Kiệt đang có âm mưu tính toán gì khác sao?”
“Rất có thể. Nhưng trước mắt cậu cứ theo dõi sát sao nội tình bên đó, nếu có điều gì bất thường thì báo cho tôi.”
Người kia “dạ” một tiếng, sau đó cuộc gọi kết thúc.
Sở Lập Thành cúp máy xong, xoay người giở tập tài liệu dày cộm trên bàn, ngón tay rà soát từng chữ trên trang giấy, đến khi đọc được gì đó, mi tâm liền nhìu lại. Anh xoay người, nhấn điện thoại gọi cho trợ lí, chưa đầy một phút, đã có người bắt máy, anh nói:
“Ken, dự án Phượng Hoàng Đỏ ở Bắc Kinh Shen cũng có cổ phần trong đó, cậu cho người theo dõi nhất cử nhất động của họ rồi báo ngay cho tôi.” Anh nói xong liền cúp máy.
Không ngờ Shen cũng có cổ phần trong Phượng Hoàng Đỏ, thảo nào Hạ Quân Kiệt lại tự tin giao trách nhiệm lần này cho Hạ Thiên Vũ, cơ bản là đã nắm chắc chắn khả năng đấu thầu thành công.
Bên ngoài Hạ gia và Thẩm gia “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng thật ra từ mấy năm nay Hạ Quân Kiệt âm thầm đổ không ít tiền vào Shen, chủ yếu để giữ vững chiếc ghế của ông ta. Mà đúng hơn, chính là ông ta từ 12 năm trước đã bắt tay với Thẩm Thụy, đẩy em trai mình vào đường cùng để có được ngày hôm nay, chỉ là chứng cứ vẫn còn chưa tra ra được, nếu không mọi thù oán đã sớm kết thúc.
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Lập Thành lại nghĩ đến đêm đông 12 năm trước, anh cùng với một đứa bé còn chưa hiểu sự đời chật vật trong đám cháy, la khóc bên cạnh người đàn ông sắp lâm chung. Anh nhớ đến khuôn mặt mệt mỏi, đau đớn, nhưng lại không hề có nửa điểm oán trách ấy, đó là hình ảnh mà cả đời anh không bao giờ quên được…
Sở Lập Thành ngồi xuống ghế da, nhìn đến tấm ảnh nhỏ được lồng khung trên bàn. Trong ảnh là Hạ Quân Phàm, Lâm Tử Vân khi còn trẻ, Hạ Thường Hi lúc nhỏ và anh khi còn mười mấy tuổi. Bốn con người trong một tấm ảnh đều trông thật hạnh phúc. Đặc biệt là nụ cười ngây thơ của cô bé trong đó, thật vô tư, thật hồn nhiên. Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ tìm lại được nụ cười ấy cho tiểu thư của anh.
***
Gần một tuần trôi qua, Hạ Thường Hi sống ở Phồn Hoa vẫn chưa quen thuộc, nhưng vẫn không có cách nào rời khỏi đó được. Hằng ngày Trịnh Minh Thành và cô mỗi người một hướng đi làm, đến tối một mình cô ngồi ăn tối trong bếp, một mình cô nằm trên chiếc giường lớn, cứ thế không thay đổi.
Sống cùng nhà với hắn cô mới biết, Trịnh Minh Thành luôn về nhà rất trễ, lúc cô ngủ say cũng không hay biết hắn về từ lúc nào, chỉ biết sáng dậy liền nhìn thấy hắn yên lặng ôm cô mà ngủ, có khi hắn còn dậy trước cả cô, vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt xanh thẳm đó nhìn chằm chằm vào cơ thể cô đến mức ám ảnh.
Điều kì lạ nhất chính là, Trịnh Minh Thành vẫn không hề chạm vào cô.
Trừ lần trước dùng miệng khẩu giao cho hắn, hai người họ đã gần một tháng không có làm tình rồi. Cô thậm chí còn nghi ngờ hắn đã ra ngoài tìm phụ nữ khác, lén lút ngửi thử quần áo đêm hôm trước của hắn, ngoại trừ hương nước hoa hắn thường dùng thì chẳng còn mùi gì khác.
Cuối cùng, Hạ Thường Hi vẫn là không có thời gian để tâm đến chuyện đó, Wonderland chuẩn bị ra mắt chuỗi sản phẩm tại các cửa hàng, công việc bề bộn, trăm công nghìn việc còn đang cần cô xử lí, hoàn toàn chẳng có thời gian rãnh rỗi đi quản người khác. Nhưng có một người luôn khiến cô phải để ý, Sở Lập Thành.
Gặp mặt anh ở công ty, anh vẫn luôn giữ thái độ như ngày thường đối mặt với cô. Không lẽ anh thật sự không để ý chuyện cô sống chung với Trịnh Minh Thành sao? Hạ Thường Hi tự hỏi, nhưng cô biết đáp án là có. Bởi vì đôi khi đám Nhiếp Tiểu Nguyệt vô tình nhắc đến tên hắn, cư nhiên sắc mặt anh sẽ trở nên cứng nhắc, khó gần.
Duy chỉ có khi đối diện với cô anh mới lột bỏ vẻ ngoài băng lãnh đó mà chiều chuộng cô. Ở công ty, hai người thậm chí còn lén lén lút lút hôn môi, cảm giác khi đó rất kì lạ, có chút kích thích cũng có chút sợ hãi bị người khác nhìn thấy. Nhưng anh cũng giống như Trịnh Minh Thành, “thanh tâm quả dục” không chạm vào cô.
Có lẽ cô nên nhân cơ hội hai người đàn ông đó "tu tâm" mà anh tĩnh tịnh dưỡng, để cơ thể nghỉ ngơi một chút.
Ngày dài cứ thế trôi qua, chuyện gì tới cũng phải tới, chỉ còn một ngày nữa, tiệc đính hôn của Hạ Thiên Hoa và Lục Minh Viễn sẽ diễn ra.
Buổi tiệc tổ chức ở biệt thự Hạ gia, vậy nên tối thứ Bảy, thân là cháu gái của Hạ Hầu Quân, Hạ Thường Hi bắt buộc phải ngủ lại một đêm, sáng hôm sau cùng người nhà họ Hạ chuẩn bị tiệc lễ.
Đó cũng là ngày giỗ của mẹ cô…
Hạ Thường Hi không còn cách nào khác, chỉ có thể mang hoa đến viếng mộ mẹ trước một ngày vào sáng thứ Bảy.
Sáng sớm tinh mơ, cô dậy sớm hơn ngày thường. Mở mắt, khẽ dịch chuyển cánh tay để trên người ra, muốn xuống giường, lại bị người bên cạnh kéo lại ôm thật chặt. Người này đúng là rất nhạy bén.
“Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi…” Trịnh Minh Thành dùng giọng điệu còn ngáy ngủ nói.
“Hôm nay tôi có việc gấp.” Cô đẩy tay hắn, hắn lại càng siết chặt.
“Ngày nào cũng có việc gấp, em có thể bận rộn hơn tôi sao?” Hắn có vẻ như đã tỉnh hơn lúc nãy, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, bàn tay như mọi lần lại không yên phận mà chui vào váy ngủ xoa nắn bầu ngực mềm mại.
Nhìn bộ dạng dính người này của hắn, Hạ Thường Hi không khỏi cảm thấy bất lực, khó chịu nói:
“Minh Thành, buông tôi ra nào, hôm nay tôi có hẹn với một người rất quan trọng.”
Cô vừa nói dứt câu, Trịnh Minh Thành liền mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Ai?” Hắn hỏi ngắn gọn.
“Mẹ tôi.”
Trịnh Minh Thành có hơi nghệch ra nhìn cô, phản ứng bất ngờ đối với câu trả lời này. Thấy hắn không nói gì, cô lại nói tiếp:
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
“Vậy nằm thêm chút nữa đi, lát nữa tôi cùng em đi thăm bà ấy.” Hắn lại tiếp tục siết chặt vòng tay.
“Minh Thành, tôi đến thăm bà ấy xong còn phải đi làm nữa, anh mau buông ra, tôi đi làm muộn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, anh biết không?” Cô cau có đẩy ngực hắn.
“Thật là.” Trịnh Minh Thành không trêu cô nữa, thả lỏng tay để cô đi.
Trước khi cô xuống giường, hắn còn ác ý tốc váy ngủ ngắn cũn cỡn của cô, nhận lại của cô một cái lườm mắt, sau đó hả hê cười nhìn cô hậm hực bước vào nhà vệ sinh.
Hạ Thường Hi rửa mặt, làm vệ sinh không lâu, sau đó tắm rửa một lúc, quấn khăn tắm trước ngực ra ngoài, mở tủ quần áo lấy đồ.
Ngắm nhìn bóng lưng trắng muốt bị che phủ bởi khăn tắm khiến Trịnh Minh Thành nằm trên giường thích thú. Chỉ cần bây giờ khăn tắm bung ra, rơi xuống, cơ thể ngọc ngà của cô nhất định sẽ bị phơi bày trước mắt hắn.
Nhưng ước nguyện của hắn không thể thành sự thật, Hạ Thường Hi quấn khăn tắm rất kĩ, cử động tay chân lựa chọn quần áo .ột lúc mà vẫn chưa bung ra. Đến khi lấy được đồ, Hạ Thường Hi muốn quay vào phòng thay đồ bên cạnh thì bị hắn gọi lại.
“Thay trước mặt tôi.”
Cô xoay người khó hiểu nhìn hắn, đổi lại hắn chỉ cười cười châm chọc.
“Nếu không thay đồ trước mặt tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ khóa cổng lại, không cho em ra ngoài.”
Hạ Thường Hi há hốc, cạn lời nhìn hắn. Nhìn đến một lúc, mới thỏa hiệp cởi khăn tắm ra, nét mặt đỏ như gất thay quần áo.
Nhìn thân thể tuyệt đẹp không một mảnh vải của cô, bụng dưới của hắn bắt đầu sôi sục, dục vọng nóng rẫy trỗi dậy. Yết hầu hắn chuyển động, kiềm chế thú tính đang bộc phát trong người lại.
Trịnh Minh Thành chỉ muốn trêu cô một chút, thuận tiện ngắm nhìn trực tiếp vẻ đẹp hoàn mĩ của cô, nhưng hắn hối hận rồi, thà nhìn thấy cô nửa kín nửa hở, còn hơn nhìn thấy mọi thứ trực tiếp mà lại không làm được gì như bây giờ.
Hạ Thường Hi thấy người trên giường nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đục ngầu không hề che giấu dục vọng, thao tác mặc quần áo càng nhanh chóng hơn. Cuối cùng, cô cũng mặc xong một thân Tây trang màu đen bí ẩn, bước đến bàn trang điểm chỉnh chu lại tóc tai, mặt mày.
Mọi thứ hoàn chỉnh xong xuôi, Hạ Thường Hi mới tiến lại phía giường lớn, nơi hắn đang ngả ngớn nằm lên. Cô cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt qua, rất nhanh liền rời đi khiến hắn cảm giác lưu luyến.
“Tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cô xoay người mở cửa phòng rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Trịnh Minh Thành mới cảm thấy tự buồn cười bản thân mà nhếch nhẹ khóe môi. Chẳng phải hắn mới là người ra lệnh sao? Sao lại có cảm giác bản thân là con mèo nhỏ thích làm nũng với cô như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT