Lúc Hạ Thường Hi nhận được tin nhắn của Trịnh Minh Thành, đã là 2 tháng sau.
Trong 2 tháng này, mọi thứ diễn ra một cách bình thường, êm đềm như nước lặng. Nhà họ Hạ cũng không có liên lạc với cô. Trong khi Wonderland trên sàn chứng khoán mỗi ngày lại thăng tiến một chút, giá trị thương hiệu từ đó cũng được nâng cao. Mặc dù trong công ty vẫn không có ai biết rốt cuộc Tổng giám đốc Wonderland là người như thế nào, nhưng trên dưới đều phối hợp làm việc rất tốt, chung quy lại mọi thứ trong 2 tháng qua tiến triển hầu như rất ổn định.
Duy chỉ có mối quan hệ giữa cô và Sở Lập Thành vẫn là mơ hồ không rõ.
Tiểu thư và quản gia? Mỗi buổi tối anh đều qua đêm ở nhà cô, 10 đêm thì hết 9 đêm là làm tình, 1 đêm còn lại chỉ là ôm cô vào lòng rồi ngủ, dù là như thế nào đều là không đúng quy chuẩn của một người quản gia.
Người yêu? Anh có tình cảm với cô, anh nói yêu cô, nhưng cô vẫn còn không biết bản thân có cảm xúc gì với anh, hai người cũng còn chưa có nói chuyện tình cảm với nhau.
Tình nhân? Có lẽ là vậy…
Bởi vì hai người rất hợp nhau trong chuyện chăn gối…
Sở Lập Thành dường như đang thật sự muốn khiến cô yêu anh, đối xử với cô càng thêm dịu dàng, cưng chiều. Ngay cả Chu An Na và đám Nhiếp Tiểu Nguyệt ngày thường sợ cô như sợ quỷ vẫn cả gan đem chuyện của hai người ra chọc ghẹo. Mà điều kì lạ chính là anh không còn nhắc đến Trịnh Minh Thành nữa.
Hạ Thường Hi trong lúc suy nghĩ vu vơ thầm đoán chắc có lẽ anh thấy cô không còn gặp hắn, nên đã không để tâm đến nữa?
Âm thanh thông báo tin nhắn đến kéo Hạ Thường Hi trở về thực tại. Cô cầm điện thoại lên, thoáng sững người.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Là Trịnh Minh Thành nhắn tin cho cô: “Tôi nhớ em.”
Kể từ lần đi ăn tối đó đến nay đã hơn 2 tháng hắn không có liên lạc với cô, kể cả chuyện giấy tờ hợp tác cũng là hai bên cử đại diện đàm phán, sao hôm nay lại đột nhiên nhắn tin cho cô như thế này?
Hạ Thường Hi còn chưa hết bần thần, thì điện thoại lại “ting” một cái nữa: “Em không có đi hẹn họ với người khác sau lưng tôi đó chứ?”
Tim cô lệch một nhịp, hắn có giác quan thứ 6 sao?
Điện thoại lại “ting” một lần nữa: “Bao giờ thì em có thời gian gặp tôi?”
Hạ Thường Hi vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ, điện thoại rất lâu không phát thông báo nữa, xem ra là hắn đang chờ cô trả lời tin nhắn đi? Nhưng rốt cuộc vì lí do gì tự nhiên Trịnh Minh Thành lại đi nhắn tin tìm cô chứ?
Cô bất giác nhớ đến chiếc nhẫn lần trước hắn tặng cô, trừ lúc đó ra còn lại cô không bao giờ đeo nó, vẫn luôn nằm im trong hộp nhẫn. Nếu như thật sự đi gặp hắn, không thấy nhẫn trên tay cô hắn liệu có thay đổi chủ ý không hợp tác nữa không?
Bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, thôi thì cứ lơ tin nhắn của hắn, xem như cô không nhìn thấy, dù sao thì tin nhắn bình thường cũng không nhìn được người nhận đã đọc hay chưa.
Nghĩ thế, Hạ Thường Hi để điện thoại sang một bên, tiếp tục xử lí tài liệu.
***
“Hiện tại, thị trường trang sức đá quý nổi bật nhất là Innal và Shen. Một bên là Hạ gia, một bên là Thẩm gia, cả hai đều là thương hiệu xa xỉ nhất cả nước và là một trong số ít những thương hiệu được đưa ra thị trường thế giới.” Ngụy Mặc đứng ở giữa phòng họp, hướng về phía màn hình trình bày. “Mục tiêu lớn nhất tiếp theo của công ty chúng ta chính là tiến quân vào hợp tác với thị trường trang sức đá quý, tuy nhiên, hai thương hiệu này không dễ đối phó như Trịnh Thác.”
“Tại sao lại là thị trường trang sức đá quý? Chẳng phải chúng ta đang làm rất tốt mảng thời trang sao?”
“Đáng lẽ phải đầu tư phát triển thời trang nam nữ chứ?”
Tiếng xì xào bàn tán xuất hiện, Ngụy Mặc ho khan một tiếng, nói tiếp:
“Đây là quyết định của Tổng giám đốc. Tôi biết mọi người đang hiều nhầm công ty chúng ta sẽ chuyển hướng sang lĩnh vực trang sức đá quý. Không phải, chúng ta chỉ hợp tác, tìm cơ hội để nâng cao giá trị thương mại của Wonderland. Mọi người cũng đã biết, Innal và Shen là hai thương hiệu cao cấp bậc nhất Trung Quốc, nếu như có thể dùng sản phẩm của họ để phát triển quảng bá thời trang của chúng ta, chẳng phải sẽ giống như “diều gặp phải gió, cá gặp phải nước” sao?”
Nhiếp Tiểu Nguyệt thân là trưởng bộ phận thiết kế, giơ tay hỏi: “Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ tiếp tục thiết kế bộ sưu tập mới lấy đá quý làm chủ đạo sao?”
“Đúng vậy.” Ngụy Mặc gật đầu. “Nhưng trước mắt chúng ta cần có một bước đệm gây sự chú ý với Innal và Shen, vấn đề này tôi sẽ để bộ phận kế hoạch trình bày.”
Ông trở về chỗ ngồi giữa phòng họp, sau đó trưởng bộ phận kế hoạch mang theo tài liệu bước đến phía trước, đồng thời một nhân viên của bộ phận kế hoạch phát ra tài liệu cho mọi người trong phòng theo dõi.
“Chúng tôi đã tham khảo và xem xét đường đi của các đối tác trước của Innal và Shen. Cả hai thương hiệu đều có một điểm chung đó là đánh giá rất kĩ lưỡng các sản phẩm tại cửa hàng, sau đó mới tiến đến giai đoạn đàm phán hợp tác. Như vậy trước mắt chúng ta cần cho ra mắt một loạt thiết kế cố định tại cửa hàng, phù hợp với tiêu chuẩn đá quý nhưng vẫn phải giữ ở mức độ dưới thượng lưu.”
“Nghĩa là phải trông đắt tiền nhưng không đắt tiền sao?” Ôn Tuấn Kiệt khó hiểu.
“Có thể hiểu như vậy. Yêu cầu lớn nhất chính là phải thể hiện được sự hài hòa với đá quý mà không lộ liễu, mới gây được hứng thú với họ. Đá quý của Innal và Shen đều có 3 loại chủ đạo: kim cương, topaz và sapphire. Trong tài liệu chúng tôi cung cấp có hình ảnh chi tiết của các loại đá quý mà họ thường sử dụng, bộ phận thiết kế có thể tham khảo. Bởi vì Innal đang trong giai đoạn quảng bá bộ sưu tập mới, còn Shen lại vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, thế nên thời gian của chúng ta sẽ không gấp rút như bộ sưu tập vừa rồi.”
“Khoảng thời gian nào thì chúng ta tiếp cận với họ?” Nhiếp Tiểu Nguyệt hỏi.
“Thông thường lễ Tình nhân là thời điểm quan trọng nhất để ra mắt sản phẩm trang sức đá quý do nhu cầu khách hàng, chúng ta cần phải kí được hợp đồng vào tháng 12, đó là cơ hội tốt nhất. Hiện tại chúng ta đang được đánh giá cao về màu sắc và phong cách thời trang thanh lịch, đặc biệt là đối với nữ giới, xem như mục tiêu chuyển hướng sang thời trang nam nữ đã thành công, nhiệm vụ tiếp theo đó là tạo ra ít nhất 10 mẫu thiết kế nữ trưng bày tại các cửa hàng.” Anh ta ngưng một lát, dò xét thái độ của mọi người. “Chuyện này bộ phận thiết kế có thể đảm đương chứ?”
“Có thể, nhưng chúng tôi cần hẳn một ngày để tìm cảm hứng đã.” Nhiếp Tiểu Nguyệt cười.
“Vậy thì tốt rồi. Vậy chúng tôi xin phép rời đi trước, vẫn còn một cuộc họp với bộ phận marketing.” Trưởng bộ phận kế hoạch cười nhẹ, đợi những người khác gật đầu rồi rời đi cùng Ngụy Mặc và đồng nghiệp cùng phòng.
Trong phòng họp chỉ còn lại bộ phận thiết kế, những người khác vừa đi, Hứa Hâm Kỳ liền duỗi lưng, than thở:
“Đau lưng quá đi! Vừa nghỉ ngơi không bao lâu lại có nhiệm vụ mới rồi.”
“Cô đang trách tôi cho cô quá nhiều việc sao?” Hạ Thường Hi cũng tựa lưng vào lưng ghế thả lỏng, cười nhẹ.
Nghe cô nói thế, Hứa Hâm Kỳ liền bật thẳng người dậy, lắc đầu: “Nào có đâu ạ, được cùng Hạ tổng làm việc là vinh hạnh của tôi.”
“Nghe cô nói mà không ngượng miệng kìa.” Âu Dương Mỹ Mỹ xoay xoay cây bút trên tay. “Nhưng mà Hạ tổng, chẳng phải cô là người nhà họ Hạ sao, chẳng phải chỉ cần nói một hai câu chúng ta đã có thể hợp tác với Innal rồi, chẳng cần phải rườm rà như thế này.”
Cô vừa nói xong, Nhiếp Tiểu Nguyệt ngồi bên cạnh liền đá lên bắp chân cô một cái ra hiệu, rõ ràng cô không nên nói những lời như vậy.
Hạ Thường Hi chỉ trầm ngâm một chút, sau đó lại nói: “Có gian nan mới biết trân trọng thành quả, tôi cũng không thích bị soi mói, các cô biết mà.”
Không khí trong phòng họp trở nên gượng gạo, ngoại trừ Hạ Thường Hi tất cả đều liếc mắt nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ, bản thân cô ta cũng cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ, dùng ánh mắt biểu hiện thay cho lời xin lỗi.
“Vậy… mọi người đã nghĩ ra ý tưởng gì chưa?” Lạc Thiên Tử hỏi, làm dịu đi sự gượng gạo đang bủa vây.
Mọi người cùng nhìn nhau, lắc đầu.
“Thế này đi, tôi, A Thiên và Hạ tổng đều không có sở trường trong thiết kế dạng váy. Vậy chúng ta chia ra hai đội như lần trước, các cô tập trung phác thảo bản mẫu váy đầm còn chúng tôi sẽ lo liệu những mẫu thiết kế khác. Sau đó chúng ta cùng họa màu, thế nào?” Ôn Tuấn Kiệt hỏi.
“Như thế cũng tốt. Tôi rất thích những thiết kế váy của Hứa Hâm Kỳ.” Hạ Thường Hi gật đầu tán thành.
Tổng giám đốc đã nói thế, những người còn lại cũng không có ý kiến, dù sao thì phương án mà Ôn Tuấn Kiệt đưa ra cũng rất phù hợp với khả năng mỗi người, vì vậy cả phòng đều thống nhất chia thành hai đội theo lời Ôn Tuấn Kiệt.
“Vậy mọi người tự do tìm cảm hứng đi nhé, tôi phải trở về xử lí tài liệu rồi.” Hạ Thường Hi sắp xếp giấy tờ, đứng lên muốn rời đi.
Những người còn lại đứng lên chào cô, Âu Dương Mỹ Mỹ tiện hỏi: “À Hạ tổng, hôm nay Sở đại ca phải đi kiểm tra toàn bộ chi nhánh cửa hàng, hay là chiều nay cô đi ăn tối với chúng tôi đi?”
Hạ Thường Hi nghĩ nghĩ, cuối cùng nở nụ cười nhẹ: “Được, tan làm nhớ chờ tôi.” Sau đó mở cửa rời khỏi phòng họp.
Rất nhanh mặt trời đã lên đỉnh đầu ngọn cây, sau đó bầu trời liền chuyển vàng, ráng chiều kéo xuống, dần hoà thành muộn màu xanh đậm của chiều tối.
Một ngày bận rộn kết thúc, nhân viên lần lượt rời khỏi tòa nhà, chỉ có đám Nhiếp Tiểu Nguyệt đứng ở cửa ra vào đợi Hạ Thường Hi.
Như thường lệ, Hạ Thường Hi vẫn là người tan làm trễ nhất, bọn họ đứng đợi tầm 15 phút mới thấy cô quét thẻ an ninh đi ra.
“Phiền mọi người chờ rồi. Đi thôi, hôm nay tôi mời.”
“Để Hạ tổng mời cơm nhiều quá, tôi sắp thành heo rồi.” Hứa Hâm Kỳ đùa theo.
Trong lúc mọi người khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện, còn chưa đi qua khỏi trụ sở công ty, một chiếc Bugatti Chiron màu đen sang trọng đã dừng lại trước mặt họ, đây là chiếc xe thể thao nổi tiếng chỉ có 20 chiếc trên thế giới. Trong màn đêm, chiếc xe giống như con quái thú, hòa thành một thể với đêm tối, đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người phải giật mình trước vẻ ngoài sang trọng của nó.
Cửa xe mở ra, một chiếc giày Louboutin đắt tiền đạp xuống đất, sau đó thân ảnh một người đàn ông từ trong xe bước ra. Khi hắn quay mặt nhìn về phía chỗ Hạ Thường Hi và đám Nhiếp Tiểu Nguyệt, tất cả mọi người đều không khỏi bất ngờ.
“Trịnh… Trịnh tổng…” Âu Dương Mỹ Mỹ há hốc.
Trịnh Minh Thành nở nụ cười bí hiểm nhìn về phía Hạ Thường Hi, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt vừa bất ngờ vừa gượng gạo của cô.
Mặc dù mang danh hợp tác với Trịnh Thác, nhưng bộ phận thiết kế bọn họ chưa bao giờ được gặp Trịnh Minh Thành ngoài đời, kinh ngạc đến mức quên mất chào hỏi. Chỉ có Nhiếp Tiểu Nguyệt mang theo e dè, ngập ngừng cúi đầu: “Chào Trịnh tổng…”
Trịnh Minh Thành lãnh đạm gật đầu, ánh mắt vẫn dán trên người Hạ Thường Hi, nhưng miệng lại mở lời hỏi Nhiếp Tiểu Nguyệt một câu: “Tổng giám đốc của các cô vẫn ở đây chứ?”
Nhiếp Tiểu Nguyệt khó hiểu, khẽ liếc nhìn Hạ Thường Hi, vừa mở miệng “Hạ t…” đã bị ánh mắt sắc bén của Hạ Thường Hi ngăn cản.
“À… Tổng giám đốc đã ra ngoài từ sớm rồi ạ…”
“Vậy sao?” Trịnh Minh Thành cười tà mị, cất bước đến gần chỗ bọn họ. “Tôi thật tò mò không biết Tổng giám đốc của các cô độc ác đến mức nào lại để nhân viên bận rộn đến nỗi không thể trả lời một dòng tin nhắn.”
“Chuyện này… Trịnh tổng có thể nói lại với tôi tên của nhân viên đó, tôi là trưởng bộ phận thiết kế, có thể thông báo lại với Tổng giám đốc về vấn đề này.”
“Vậy thì phiền cô nói lại với Tổng giám đốc của mình, nhân viên Hạ Thường Hi không tôn trọng đối tác, khiến công việc của tôi bị cản trở.”
Trịnh Minh Thành vừa nói xong, 5 cặp mắt còn lại liền hướng về phía Hạ Thường Hi.
Từ đầu đến cuối Hạ Thường Hi vẫn không lên tiếng, lúc này lại quay đầu nói với mọi người: “Hôm nay mọi người cứ đi ăn tối đi, giữ hóa đơn lại cho tôi.” Sau đó không nói thêm gì nữa, vô cùng tự nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ rồi đóng cửa lại.
Hành động của cô khiến những người khác không khỏi sững sờ, ngược lại Trịnh Minh Thành khẽ cong khóe môi, sải bước sang cửa còn lại ngồi vào, rất nhanh chiếc xe liền rời đi.
“Này.” Hứa Hâm Kỳ vỗ vỗ vai Nhiếp Tiểu Nguyệt. “Không phải Hạ tổng đang hẹn hò với Trịnh tổng đó chứ?”
“Làm sao tôi biết được chứ? Nhưng mà nhìn quá trình từ nãy đến giờ, xem ra Hạ tổng của chúng ta đã bị anh ta nhắm trúng rồi.”
Bọn họ nhìn theo bóng xe rời đi đến khi khuất dạng mới ngừng bàn tán.
Lúc này, bên trong xe, không khí gượng gạo bao trùm khắp không gian. Thông qua kính chiếu hậu, Hạ Thường Hi cảm nhận rõ ánh mắt lạnh băng của Trịnh Minh Thành đang hướng về mình, hắn không nói gì, chỉ vừa lái xe vừa nhìn cô.
Đến khi nhiệt độ trong xe cùng ánh mắt của hắn lạnh đến mức cô cảm thấy sởn da gà, hắn mới lên tiếng:
“Trả lời một tin nhắn rất khó sao?”
Hạ Thường Hi không nhìn hắn, chỉ cười châm biếm: “Không ngờ Trịnh tổng lại thích dùng tin nhắn chọc ghẹo tôi như vậy.”
“Em nghĩ tôi rảnh rỗi như vậy sao?” Giọng Trịnh Minh Thành trở nên trầm thấp. “Tôi chính là muốn nghiêm túc cùng em hẹn hò.”
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì.
Xe trùng hợp dừng đèn đỏ, Trịnh Minh Thành liền tháo dây an toàn, chồm người sang phía cô giam cô lại trong không gian mà hắn tạo nên. Ngón tay dài nâng cằm cô lên mơn trớn, sau đó không chần chừ khóa môi cô.
Nụ hôn của hắn mang theo hương vị thuốc lá hòa lẫn vị bạc hà mát lạnh, đầu lưỡi hắn quấn quýt với lưỡi cô, triền miên không dứt. Chỉ có bản thân hắn khi hôn cô mới phát hiện ra hắn nhớ hương vị của cô đến mức nào. Hôn đến khi cảm thấy đủ, Trịnh Minh Thành mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi Hạ Thường Hi.
“Tối nay ngoan ngoãn hẹn hò với tôi.”
Hắn cài lại dây an toàn xong đèn xanh cũng vừa bật, hắn đạp ga, xe lại tiếp tục phóng nhanh trên đường.
***
Căn hộ Soom, thuộc bất động sản Innal, là một trong những căn hộ dành cho giới thượng lưu đắt đỏ nhất ở Thiên Tân. Tòa nhà chỉ có 49 tầng, tức mỗi tầng là một căn hộ, dành riêng cho 49 người giàu có và quyền lực nhất ở đây sinh sống.
Tầng 49, trong phòng khách, người đàn ông nhẹ nhàng lướt những ngón tay thon dài trên phím đàn dương cầm. Đôi mắt nhắm nghiền, cả tâm hồn anh đều hòa vào từng khúc nhạc. Ánh đèn vàng lờ mờ hắt lên bóng lưng anh ta, trông vừa cô đơn vừa hiu hắt đến lạ thường.
Một vòng tay thanh mảnh khẽ vòng qua cổ anh, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: “Hôm nay tình yêu của em hình như có rất nhiều tâm sự.”
Tiếng đàn ngừng lại, Hạ Thiên Vũ chậm rãi mở mắt, kéo người phụ nữ phía sau đến ngồi lên đùi mình, “Hôm nay anh hơi mệt.” Sau đó anh tựa đầu vào trước ngực cô.
Người phụ nữ lại vòng tay qua cổ anh, dịu dàng vuốt mái tóc đen mượt.
“Tổng giám đốc lại phàn nàn điều gì sao?”
“Đầu năm sau anh phải tiếp nhận vị trí Phó giám đốc.”
“Đây là chuyện tốt, anh nên vui mừng mới đúng.”
“Em thừa biết anh muốn điều gì nhất mà.” Giọng nói của anh chứa đầy mệt mỏi pha chút lười biếng.
Người phụ nữ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên. “Thiên Vũ, anh là cháu trai duy nhất của Hạ gia, đây chỉ là khởi đầu thôi, trọng trách trên vai anh sẽ ngày càng nặng hơn, anh phải làm quen với nó.”
Hạ Thiên Vũ im lặng, trong đáy mắt càng hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Anh là người thừa hưởng sản nghiệp của Hạ gia tương lai, đừng nhìn em như vậy chứ.”
“Anh không cần sản nghiệp.” Anh khẽ đẩy cơ thể mềm mại trong lòng, đứng dậy tiến về phía sofa nằm xuống, tay đặt lên trán, nhắm mắt dưỡng thần.
Người phụ nữ bị anh từ chối ngược lại không hề có nửa điểm thất vọng, cô biết anh đang vô cùng mệt mỏi. Sinh ra trong gia đình hào môn, phải làm những thứ mà bản thân không hề thích, nhất là khi anh còn quá trẻ, không thể nào ngồi yên trong một căn phòng làm việc với chữ số, cô hoàn toàn cảm thông với anh điều này.
Cô nghĩ một lúc, cuối cùng lại ngồi xuống, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên phím đàn, tiếp tục khúc nhạc ban nãy anh đã dừng lại.
Trong buổi tối thanh tịnh, tiếng dương cầm vang lên sâu lắng, như xoa dịu đi những tâm hồn đã vỡ vụn, hàn gắn lại, cho mệt mỏi và áp lực bay đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT