Khi Lâm Thanh Hàm lái xe rời đi, Khúc Mặc Thương liền gọi tới. Sau khi giảm tốc độ xe, Lâm Thanh Hàm bật bluetooth lên, khi thanh âm của Khúc Mặc Thương vang lên thì lạnh nhạt tối tăm trên mặt liền lui xuống sạch sẽ: “Mặc Thương.”
Khúc Mặc Thương đợi rất lâu vẫn không thấy nàng gọi, có chút lo lắng. Suy nghĩ xong liền chủ động gọi qua: "Hiện tại em còn ở nhà không? Thế nào, bọn họ có khi dễ em không? Khi nào có thể trở về?"
Cảm nhận được lo lắng giữa lời nói của cô, sắc mặt Lâm Thanh Hàm ôn nhu lên: "Em không có việc gì, đang trên đường trở về. Vừa rồi chỉ lo dỗi lão thái thái quên gọi điện cho chị, thực xin lỗi a."
Khúc Mặc Thương nghe hiểu bật cười: "Không tồi a, lão thái thái cũng dám dỗi, không có chịu ủy khuất phải không?"
Lâm Thanh Hàm cau mày, giọng nói có chút trầm thấp: "Có chút ủy khuất, chị dỗ em sao?"
Nói xong tựa hồ bên kia dừng lại, sau đó một tiếng cười thấp nhu ngọt ngào truyền đến: "Ừm, được, vậy em mau trở về đi."
Lâm Thanh Hàm không nhịn được cười, nghĩ lại đến buổi tối nấu cơm cho cô, mở miệng nói: "Buổi tối em nấu lẩu cá cho chị, được không?"
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: “Được, chị cũng muốn ăn đậu hủ.”
Lâm Thanh Hàm nhướng mày: “Hừ, em không thích ăn đậu hủ cùng với cá.”
“Cá là cá, đậu hủ là đậu hủ, sao có thể nói nhập là một được.”
Hai người lại ấu trĩ nháo lên, Lâm Thanh Hàm về nhà đã gần sáu giờ. Khúc Mặc Thương tranh thủ thời gian nấu cơm, xử lý hết mớ rau buổi chiều cô mua, sau đó đợi Lâm Thanh Hàm trở về nấu đồ ăn.
Khi ăn cơm, Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô dừng đũa nói: "Ba của em phát hiện em thân với chị như vậy, ông ta không hỏi em cái gì sao?"
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: "Ông ta vẫn cho rằng Cảnh Thái và Thiên Thịnh như nước với lửa, chị tiếp cận em là có mục đích, cho nên kêu em tránh xa chị một chút, nhưng có thể thế nào? Bọn họ có thể uy hiếp em bất quá là vị trí tổng giám đốc Cảnh Thái cùng quyền thừa kế, nhưng những thứ đó đối với em không tính là cái gì, chị không cần lo lắng."
Nói xong, Lâm Thanh Hàm đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng nếu em hai bàn tay trắng, chị đừng ghét bỏ em, em sẽ tiếp tục nỗ lực. Gần nhất Trần Quảng Mạc đã cho em xem báo cáo của công ty, mặc dù hiện tại vẫn chỉ là doanh nghiệp loại trung, nhưng khi đặt tinh lực đều đặt ở nơi đó, khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều."
Khúc Mặc Thương sửng sốt một chút: “Nói ngốc gì đó, làm sao em có thể hai bàn tay trắng, không phải có chị sao?”
Lâm Thanh Hàm nhìn nàng, trong đôi mắt đen giống như có một tia sáng, nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, sau đó nàng thăm dò khóe môi của Khúc Mặc Thương, hôn cô.
Khúc Mặc Thương phản ứng lại, sờ sờ môi, gắp một miếng cá cho Lâm Thanh Hàm, khẽ cười nói: “Đậu hủ ngon hơn cá.”
Tai Lâm Thanh Hàm hơi đỏ lên, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bất biến, nói, "Không đừng đắn."
Khúc Mặc Thương mở to mắt: "Chị chính là không đứng đắn như vậy, nếu em hôn chị, kia chẳng phải là chơi lưu manh sao?"
Tới buổi tối, Lâm Thanh Hàm mím môi, ngón tay nắm chặt khăn trải giường mơ mơ màng màng nhìn người đang nằm ở trên người nàng, hô hấp nặng nề đến mức không nhịn được nỉ non. Đến cuối cùng nàng thật sự không nhịn được ôm chặt Khúc Mặc Thương, nhắm mắt để mặc cô lăn lộn, thanh âm trong miệng đứt quãng xen lẫn tiếng rên rỉ trầm ấm: "Chị... ưm, chị nói ... ai chơi... ân, lưu manh.”
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn thần sắc mê ly của nàng, khó có thể che giấu nhiệt ý trong mắt, hôn lên tai nàng nỉ non nói: “Em cũng có thể chơi, Thanh Hàm, chị rất nhớ em." Mấy ngày ở thôn Phi Hồ Lĩnh, đừng nói hai người quá nhiều thân mật, mà hôn môi cũng rất ít. Hiện tại trở về, hai người trêu chọc lẫn nhau, cuối cùng cùng nhau triền miên.
Khúc Mặc Thương chưa bao giờ cảm thấy mình là người phóng túng, lúc trước cùng Mạnh Gia Hòa ở bên nhau, nhiều lần Mạnh Gia Hòa muốn ở lại qua đêm, nhưng Khúc Mặc Thương không bao giờ để hắn ở lại. Khi đó, đừng nói đến việc tiến xa hơn một bước, ngay cả tiếp xúc tứ chi cũng chỉ có nắm tay. Thời điểm đó, Xa Giai Di cũng nói có lẽ cô là người lãnh đạm, khi 28 tuổi cũng chưa từng ngủ chung giường với ai.
Nhưng khi gặp Lâm Thanh Hàm, cô mới phát hiện ra bản chất đáng khinh của mình, đó là lý do tại sao trước đây cô luôn nói mình đáng khinh, cô đã sống hai đời người, không động tâm tư quá nhiều với người khác lại có suy nghĩ bậy bạ với Lâm Thanh Hàm. Nhưng từ khi bị Lâm Thanh Hàm câu dẫn mà đi một bước kia, đến bây giờ cô cảm thấy có chút sắc..., vừa bị trêu chọc đã không nhịn được mà khi dễ nàng, rồi lại gắt gao quấn lấy nàng.
Nhưng kỳ thực Lâm Thanh Hàm thầm nghĩ, hiện tại người chôn ở trên người nàng không ngừng tác loạn, nàng chỉ có thể xụi lơ tùy ý cô châm lửa, cuối cùng có một mảnh xán lạn trước mặt mới hoàn toàn mềm nhũn.
Ôm lấy Lâm Thanh Hàm vẫn còn thở dốc, Khúc Mặc Thương đưa tay lên vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, đem người run rẩy ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa eo nàng.
Xương quai xanh có chút tê rần, Khúc Mặc Thương hừ một tiếng, cảm thấy lực cắn của nàng lại buông lỏng, cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt không nói lời nào, Khúc Mặc Thương bật cười: "Ngày mai để em lật lại được không? Đừng tức giận.”
Eo Lâm Thanh Hàm rất mềm, thấp giọng hừ một tiếng, nhưng vừa mới được yêu xong, giọng nói của nàng có chút khàn khàn vũ mị, tiếng hừ nhẹ này còn mềm hơn làm nũng. Nghe vậy, Khúc Mặc Thương không nhịn được mà ôm hôn nàng. Cô nhìn xuống người yêu đang sắp ngủ, đột nhiên nhớ đến Lâm Thanh Hàm đời trước ngồi trong quán cà phê, còn có ánh mắt lạnh nhạt cùng sắc bén trong giấc mơ.
Ôn nhu sủng nịch trong mắt lại biến thành đau lòng cùng may mắn. Sau khi trọng sinh, cô cảm thấy may mắn cùng hạnh phúc nhất chính là gặp được Lâm Thanh Hàm. Cô xuất hiện ở bên người nàng ở thời điểm nàng thống khổ nhất, làm Lâm tổng vốn lạnh nhạt khôn khéo lại lớn lên thành bộ dáng ôn nhu cùng đáng yêu mà nàng nên có. Bộ dạng như vậy của Lâm Thanh Hàm quả thật khiến người ta cảm thấy kính sợ cùng sùng bái, nhưng hiện tại Lâm Thanh Hàm lại càng khiến cô mê muội.
Sau khi giúp Lâm Thanh Hàm lau người cùng mặc nội y, Khúc Mặc Thương không hề cảm thấy buồn ngủ, Lâm Thanh Hàm đã ngả bài với Lâm Yên, cũng đã tỏ rõ thái độ với Khổng gia, chỉ kém chính là làm ba mẹ cô chấp nhận đoạn tình cảm này, nhưng đây là điểm khó nhất.
Nếu chỉ là cảm tình giữa hai người, Khúc Mặc Thương sẽ không lo trước lo sau, cô có thể xử lý tất cả mọi chuyện, nhưng lúc này cô đã mang thân phận tổng tài của Thiên Thịnh, hơn nữa Lâm Thanh Hàm cũng là tổng giám đốc của Cảnh Thái, nếu không xử lý tốt chuyện này, bị người có tâm cơ lợi dụng, sẽ tạo thành xáo trộn công ty ảnh hưởng trực tiếp đến giá trị thị trường của hai nhà.
Nếu muốn trưởng thành và được công nhận thì cô phải chứng minh thực lực của mình, nhưng hiện tại điều này đã trở thành gánh nặng cho cô. Cô cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, khẽ thở dài, tuy Lâm Thanh Hàm mới 23 tuổi nhưng nàng vẫn muốn sớm ổn định cuộc sống một chút, nếu có thể vượt qua khúc mắc của ba mẹ, Thanh Hàm nhất định sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hàm chuẩn bị đi làm, Khúc Mặc Thương định về nhà trước, tiễn Lâm Thanh Hàm rời đi, Khúc Mặc Thương định rời đi thì có tin nhắn điện thoại reo lên, một tin nhắn WeChat hiện lên, đó là Tiết Thanh Sơn gửi đến. “Không ổn rồi, hai người sắp gặp phiền toái.”
Trái tim Khúc Mặc Thương lệch một nhịp, vừa định mở ra, đột nhiên id người gọi trên màn hình hiện lên, là Khúc Thinh. Cô không có thời gian đọc tin nhắn mà chỉ trả lời điện thoại: “Ba.”
“Con đang ở đâu?” Giọng của Khúc Thịnh rất trầm, Khúc Mặc Thương có thể nghe thấy ông đang cố gắng kìm nén cảm xúc, trong lòng dự cảm bất thường càng thêm rõ ràng, cô khẽ hít một hơi thật sâu đè nén suy đoán trong lòng, bình tĩnh nói: “Con đã về Yến Kinh rồi.”
Bên kia điện thoại chỉ có tiếng hô hấp nặng nề của Khúc Thinh, một lúc sau giọng ông mới tăng âm thanh: “Con ở trong nhà Lâm Thanh Hàm phải không? Con cùng với con bé ở bên nhau phải không?”
Ngón tay Khúc Mặc Thương từ từ siết chặt: “Ba, con trở về ngay, có một số việc chúng ta gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn."
Sắc mặt Khúc Thịnh rất khó coi, nhẫn nhịn hồi lâu cũng không có bộc phát ra. Ông vốn là bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh ông càng tức giận cùng đau lòng, nhìn hình ảnh mờ nhạt trên điện thoại, còn có hai người nhìn nhau thân mật cùng hạnh phúc, làm đầu óc của Khúc Thịnh như hướng huyết.
“Lý Lãng, bức ảnh này từ đâu mà có?” Thanh âm của ông lạnh đến đáng sợ, tuy cả người đều phát khẩn không kìm được cảm xúc, nhưng ông biết rất rõ đối phương tuyệt đối không phải người tốt với Khúc Mặc Thương, hơn nữa mấy thứ này không thể thành nhược điểm rơi vào tay người khác.
"Khúc tổng, đã có người tìm, nguồn thông tin đã được xác định, nhưng đối phương tương đối thông minh, dùng hộp thư trong quán net đăng ký tạm thời, bên này còn không tìm thấy ai."
Khúc Thịnh vừa tức giận vừa lo lắng, lại nhìn đến tin nhắn Khúc Mặc Thương gửi đến: “Cơ quan thám tử Mạc Tư, Vạn Thông.” Sau đó là địa chỉ và số điện thoại cụ thể.
Sau khi chia tin nhắn cho Lý Lãng, Khúc Thịnh trầm giọng nói: "Không cần biết cậu dùng cách gì, tìm Vạn Thông cho ta, ta sẽ an bài người chuyển khoản, ổn định hắn ta trước."
"Được, Khúc tổng."
Cúp điện thoại, Khúc Thịnh nhìn tin tức của Khúc Mặc Thương gửi đến, trong lòng có chút nguôi giận nhưng vẫn ảo nảo. Nhìn cô nhanh chóng chia tin nhắn như vậy, tư thế chắc chắn sẽ xử lý được hắn lại khiến Khúc Thịnh tức giận, đứa con gái hỗn trướng bất hiếu này!
Khi nhìn thấy bức ảnh, ông có chút khó hiểu, nhưng ngay sau đó đột nhiên ông hiểu ra, khó trách Khúc Mặc Thương luôn thân thiết với Lâm Thanh Hàm như vậy. Lần trước Lâm Thanh Hàm bị ép đính hôn, người khó về ăn Tết lại đột nhiên về nước, chẳng những không nói cho người trong nhà biết mà còn lẻn đến nhà Lâm Thanh Hàm, còn cầu ông giúp đỡ Lâm Thanh Hàm vượt qua khó khăn.
Càng nghĩ Khúc Thịnh càng thấy khó chịu cùng tức giận. Tức giận là vì cô bí mật sống với Lâm Thanh Hàm mà không nói cho họ biết, điều không thể chấp nhận hơn là con gái ông lại thích nữ nhân. Ngồi trong phòng khách, ông không biết có nên nói với Tiêu Vân Anh hay không, một mình ngồi buồn đầu hút thuốc.
Dì Hoàng thấy ông vội vàng về nhà, sau đó sắc mặt âm trầm vẫn luôn nhíu mày hút thuốc, có chút lo lắng: "Sao vậy? Công ty xảy ra chuyện sao?"
Khúc Thịnh lắc đầu: "Dì Hoàng, người lên lầu nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa Mặc Thương về con có chuyện muốn nói với con bé."
"Mặc Thương trở về?" Dì Hoàng có chút kỳ quái, vừa dứt lời, thanh âm của xe liền truyền tới. Khúc Mặc Thương đậu xe xong, nhìn cửa hít một hơi rồi chậm rãi đi vào.
“Ba, dì Hoàng.” Nhìn thấy tàn thuốc chất thành đống trong gạt tàn, Khúc Mặc Thương cau mày: “Ba, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Khúc Thịnh vô thức dập tắt tàn thuốc, nhưng khi nghĩ đến chuyện đó, mặc lập tức tối sầm: "Dì Hoàng, người về phòng trước đi."
Dì Hoàng hiếm khi thấy giữa Khúc Thịnh và Khúc Mặc Thương có bầu không khí như vậy, đó gần như là điềm báo hai cha con cãi nhau. Bà do dự không biết nên nói gì, nhưng Khúc Mặc Thương lại nói: “Dì Hoàng, không sao đâu, là con làm ba tức giận, dì về phòng đi.”
Sau khi dì Hoàng đi rồi, Khúc Thịnh đứng dậy, ông nhìn con gái trước mặt làm ông tự hào, cho rằng cô lệch lạc yêu một nữ nhân, thậm chí... ông cảm thấy hận sắt không thành thép.
Ông ném điện thoại lên bàn trà trước mặt, gây ra tiếng vang lớn, lập tức khiến bầu không khí của phòng khách như đông cứng lại. Khúc Mặc Thương đưa tay cầm lên, nhìn bức ảnh cả hai cùng nhau đi ăn trên con phố nhỏ, còn nắm tay nhau đi dạo. Cái ái muội nhất có lẽ là bức ảnh cả hai cùng ngồi trong xe ghé vào nhau, thoạt nhìn không rất rõ ràng.
Nhưng hai người giống như hôn môi. Bất quá Khúc Mặc Thương cau mày nghĩ lại, cô và Lâm Thanh Hàm không ngốc, mặc dù hai người sẽ có vài hành động thân mật trong xe, nhưng thường ở những nơi ít người. Người chụp lén này thực sự rất biết cách đón gió, bất quá cũng đánh bậy đánh bạ. Cô yêu cầu Tiết Thanh Sơn bám trụ người kia, hẳn là ba cô có thể cho người xử lý tốt.
“Sao không nói lời nào, Khúc Mặc Thương, nói cho ta biết, hai người chỉ chơi đùa, không nghiêm túc đúng không?” Khúc Thịnh vẫn không chịu tin con mình là người đồng tính.
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng có chút nặng trĩu, mặc dù cô đã đoán trước được khó khăn của chuyện này, nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim mình vô cùng hoảng loạn khi đối mặt với dáng vẻ này của Khúc Thịnh.
Khúc Mặc Thương nhìn ông, nhẹ giọng nói: "Ba, con biết ba rất khó chịu, có lẽ còn rất tức giận cùng không hiểu. Nhưng con vẫn không có cách nào dùng từ chơi đùa đi hình dung con vẫn luôn nỗ lực giữ gìn tình cảm của mình."
Khúc Thịnh cảm giác như bị sét đánh, ông vẫn luôn duy trì tia hy vọng cuối cùng, nhưng Khúc Mặc Thương rất giống ông, ông cũng rất hiểu tính cách của nàng, này nhìn như là một câu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại hoàn toàn đánh nát chờ mong của ông. Trong nháy mắt cơ hồ ông mất đi lý trí, giơ tay tát Khúc Mặc Thương.
Một tiếng thanh thúy vang lên, Khúc Mặc Thương bị tát đến đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt bên trái có chút tê dại, đầu óc ong ong.
"Làm sao vậy? A, sao con có thể động thủ với Tiểu Thương a!" Dì Hoàng vẫn luôn lo lắng không yên, khi nghe thấy thanh âm này, bà liền đi ra nhìn xuống, lập tức cuống quít chạy xuống.
Khúc Thinh cũng hoảng sợ, ông vừa mới hồ đồ, một cái tát làm tay cũng có chút tê dại. Mặt từ xanh chuyển sang đỏ, tay chân cũng không biết để ở nơi nào, định bước tới xem nhưng dì Hoàng đã chạy tới kiểm tra Khúc Mặc Thương, ngay lập tức giậm chân: "Con... làm cha sao có thể hạ tay tàn nhẫn như vậy? Không thể hảo hảo nói chuyện sao?"
Khúc Mặc Thương hoãn nửa ngày, khuôn mặt bên trái tê dại hiện tại đã biến thành nóng rát, trong miệng nồng nặc mùi máu, có lẽ là đã đánh trúng răng. Bất quá mặc dù rất đau, nhưng cô lại bình tĩnh đến không ngờ.