Đưa bánh đã cắt cho Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương tự mình ăn một miếng nhỏ, nhìn Lâm Thanh Hàm vừa ăn vừa híp mắt: “Ăn ngon không?”
Lâm Thanh Hàm gật đầu, sau đó lại múc một muỗng cho Khúc Mặc Thương ăn: “Rất ngọt.”
Vị của Tiramisu vào miệng rất mềm mang theo chút đắng, sau lại có chút hương vị rất ngọt.
Hai người ăn hai miếng nhỏ, Khúc Mặc Thương sợ ăn quá muộn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày nên không cho Lâm Thanh Hàm ăn nhiều, lúc này Lâm Thanh Hàm mới cất bánh vào tủ lạnh.
Trên mặt không thể che giấu được vui vẻ, Khúc Mặc Thương đưa tay ôm nàng, thấp giọng hỏi nàng: “Hôm nay em có ăn mì trường thọ không?”
Lâm Thanh Hàm dừng một chút: “Ừm, có ăn.”
Khúc Mặc Thương thăm dò ở tai nàng cắn một cái: “Nói dối.” Thấy nàng co rúm lại, Khúc Mặc Thương ôn thanh nói: “Đêm nay quá muộn, ngày mai trở về chị sẽ bù cho em, ừm, đưa em đến nhà hàng Michelin trên đường Trường Hán ăn cơm, được không?"
Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn cô: "Không cần, chị ở bên ngoài lâu như vậy, đều là ăn ở khách sạn, ngày mai em sẽ ở nhà nấu cơm. Hơn nữa hẳn là chị rất mệt, chúng ta sẽ ăn ở nhà."
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc, lại nhíu mày: "Vậy sinh nhật em cũng không mang em đi ăn cơm." Lâm Thanh Hàm đã quen tiết kiệm, cho dù đã rất giàu có, nàng cũng ít khi ăn uống ở nơi xa hoa, mặc dù không phải là không thể, nhưng trong ngày sinh nhật của nàng, Khúc Mặc Thương luôn cảm thấy phải có nghi thức.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, hôn lên môi cô: “Vậy trưa mai bù đi?”
Vẻ mặt đứng đắn, nhưng động tác lại ái muội, Khúc Mặc Thương nhìn nàng, thấp giọng nở nụ cười: “Luôn nghiêm túc nói lời muộn tao như vậy.”
Lâm Thanh Hàm giơ tay nhìn đồng hồ, cởi cúc áo ngoài cho Khúc Mặc Thương: “Muộn rồi, chị đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Nghĩ đến Khúc Mặc Thương vội vàng trở về trước khi trời sáng, Lâm Thanh Hàm nhíu mày: “Kỳ thực, chỉ cần chị nói qua điện thoại là được rồi, ngày mai phải quay lại, chạy đi chạy lại như vậy quá mệt mỏi, thân thể chị sẽ chịu không nổi."
Mặc dù thoạt nhìn Khúc Mặc Thương trông thoải mái vui sướng, nhưng nàng lại gần hơn nhìn vào mắt cô đều là mệt mỏi, Lâm Thanh Hàm rất đau lòng.
Khúc Mặc Thương híp mắt cười, phối hợp với động tác cởi áo của Lâm Thanh Hàm: "Không sao, em quan trọng hơn. Ngày mai ký hợp đồng xong chị liền trở về, hẳn là có thể thư giãn nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại.”
Lâm Thanh Hàm không nói gì, chuẩn bị đi tắm thay quần áo, Khúc Mặc Thương cởi cúc áo sơ mi, nhìn người đang bận rộn, cảm thấy rất thoải mái. Kỳ thực thỉnh thoảng nghĩ đến Lâm tổng ở thương trường đời trước, cô luôn cảm thấy có chút không chân thật, người thanh lãnh cao ngạo như vậy hiện tại lại trở thành người yêu của mình, còn ôn nhu săn sóc như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng.
Sau khi tắm xong, Lâm Thanh Hàm thúc giục Khúc Mặc Thương nghỉ ngơi, hai người đang nằm trên giường, Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương không lên tiếng. Bị nàng nhìn hồi lâu, Khúc Mặc Thương quay đầu lại cười với nàng: “Có phải cảm thấy chị đặc biệt mê người không?”
Lâm Thanh Hàm liếc nhìn cô, làm cho Khúc Mặc Thương có chút buồn cười, nàng ngồi dậy nghiêng người qua trêu chọc nàng: “Tối nay có muốn chợp mắt một lát không?”
Khi nhắc đến chuyện này, Lâm Thanh Hàm nhớ tới đêm trước khi đi công tác, nàng bị người này lăn qua lộn lại, cuối cùng ngủ thiếp đi, mím môi khẽ hừ một tiếng: “Trước đó chị còn nợ em, hôm nay sinh nhật em không phải chị nên bồi thường sao?”
Khúc Mặc Thương cười khẽ, nhẹ hôn lên khóe môi nàng: “Được a, đương nhiên em muốn làm gì cũng được.”
Lâm Thanh Hàm nuốt nước bọt, ngẩng đầu trực tiếp hôn lên Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương nhắm mắt cùng nàng hôn môi, hai người hôn đến triền miên.
Lâm Thanh Hàm chịu đựng xúc động trong lòng, không có làm chuyện quá phận, thành thật mà nói, hiện tại tâm tình của nàng không cảm thấy an tâm vì Khúc Mặc Thương trở về mừng sinh nhật nàng, có trời mới biết nàng muốn cô đến nhường nào, nhưng Khúc Mặc Thương quá mệt mỏi, không thể lo cảm xúc của mình mà lăn lộn cô.
Hôn một lúc, lý trí Lâm Thanh Hàm nhắc nhở mình rời đi, nhìn Khúc Mặc Thương thấp thở dốc: “Ngủ đi.”
Khúc Mặc Thương chớp chớp mắt: “Thật không muốn, bỏ qua đêm nay về sau chị sẽ không nhận."
Lâm Thanh Hàm thật sự tức giận đến bật cười, cắn cô một cái: "Tưởng bở, chị nghĩ em luyến tiếc làm chị mệt đúng không? Khi nào chị trở về, em cũng cho chị nếm thử tư vị kia.”
Khúc Mặc Thương trợn tròn mắt, xoay người đè nàng xuống. “Thật không muốn, vậy có thể chị đây sẽ không buông tha em.”
Lâm Thanh Hàm đẩy cô: “Hồ nháo, ngày mai 5 giờ chị phải đi, hôm nay không được."
Đương nhiên Khúc Mặc Thương đang nói đùa, lại quấn lấy nàng: "Chị đây chỉ sờ bụng thôi."
"Chị thật là, không được lộn xộn... ưm…” Khúc Mặc Thương hôn nàng, sờ bụng nhỏ cô yêu thích nhất, cho đến khi mắt Lâm Thanh Hàm trở nên ướt át, sau đó ôm nàng ngủ thiếp đi, để lại cho Lâm Thanh Hàm tâm tình nhộn nhạo mà mất ngủ.
Lâm Thanh Hàm bị cô dán lên bụng, cúi đầu cắn chóp mũi đến môi cô, "Đáng khinh."
Rốt cuộc chỉ luyến tiếc cắn một cái, nhìn cô ngủ đến không có phản ứng, nàng lại cúi đầu nhẹ nhàng mổ môi cô, cuối cùng vui vẻ nép vào trong ngực cô. Được chôn trong ngực của Khúc Mặc Thương, lắng nghe nhịp tim có quy luật của cô, sinh nhật này đối với nàng rất khó quên.
Ngày hôm sau mới hơn 5 giờ, Lâm Thanh Hàm đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, đồng hồ báo thức chỉ kêu hai lần mới bị nhấn, nhưng Lâm Thanh Hàm nhớ ra Khúc Mặc Thương sẽ bắt máy bay, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Khúc Mặc Thương cúi xuống nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Sao lại đặt đồng hồ báo thức, em ngủ đi, chị đi trước.”
Lâm Thanh Hàm lập tức mở mắt: “Em cũng dậy."
Khúc Mặc Thương cau mày: "Em dậy sớm làm gì, hôm nay còn phải đi làm."
Lâm Thanh Hàm làm sao có thể đồng ý? Cuối cùng Khúc Mặc Thương bất lực để nàng dậy, chỉ là cô cự tuyệt Lâm Thanh Hàm muốn đưa cô đến sân bay, cuối cùng tự cô lái xe đến đó. Sau khi tiễn Khúc Mặc Thương ra cửa, cơn buồn ngủ của Lâm Thanh Hàm cũng tiêu tán rất nhiều, nàng chỉ đơn giản là đứng dậy chuẩn bị cho những việc hôm nay cần phải xử lý.
Khúc Mặc Thương lên máy bay lúc 6 giờ, vội vã đuổi thời gian, cuối cùng cũng đến cao ốc Thiên Hòa ký hợp đồng. Nhìn thấy Khúc Mặc Thương gấp gáp như vậy, Trương Tiêu Quân có chút kỳ quái: "Khúc tổng, chuyện gì vậy? Gấp gáp như vậy, mấy ngày nay chị đã rất mệt mỏi, tôi sợ thân thể ngài chịu không nổi."
Khúc Mặc Thương cười: "Ừm, thực sự rất gấp, nhưng đã trở về giải quyết mọi chuyện. Hôm nay cũng mệt rồi, sau khi ký hợp đồng có thể nghỉ ngơi, không cần lo lắng.”
Bởi vì trước đó tiêu hao quá nhiều tinh lực, mọi thứ nên chuẩn bị thỏa đáng, cho nên Diêu Hành rất sảng khoái đồng ý ký hợp đồng. Khi hai bên thu hồi hợp đồng, Khúc Mặc Thương hơi cúi người bắt tay Diêu Hành và Diêu Nhạc, đối phương luôn cao ngạo lạnh lùng lại mang thần sắc nhu hòa, thậm chí còn cười với Khúc Mặc Thương: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Sau khi đơn giản hàn huyên với Diêu Nhạc về kế hoạch hợp tác tiếp theo, Khúc Mặc Thương đưa tay lên nhìn đồng hồ, Diêu Nhuế nhướng mày nói, "Có việc?"
Khúc Mặc Thương nhàn nhạt cười: "Thực xin lỗi, bởi vì hôm qua ký hợp đồng nên tôi đã quên sinh nhật của người yêu, em ấy tức giận, tôi đáp ứng hôm nay trở về sớm một chút nấu mì trường thọ cho em ấy."
Diêu Nhạc có chút kinh ngạc: “Cô có người yêu rồi?”
Khúc Mặc Thương khẽ cười: “Rất kỳ quái sao?”
Diêu Nhạc lắc đầu: “Chỉ là có chút tò mò người yêu cô có bản lĩnh gì làm cô yêu hắn, lại còn nguyện ý hống hắn, thành thật mà nói, có đại nam nhân dính người như vậy sao?"
Khúc Mặc Thương bật cười: "Đúng vây, rất dính người." Khúc Mặc Thương không giải thích Lâm Thanh Hàm là nữ nhân.
Nghe xong lời cô nói, Diêu Nhạc bật cười: "Vốn dĩ tôi muốn cùng cô ăn cơm trưa, nếu cô muốn bồi người yêu, vậy lần sau đi."
Sau khi tạm biệt Diêu Nhạc, Khúc Mặc Thương lại vội vàng trở lại Yến Kinh, trên đường nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Hàm: "Không được vội trở về, ở bên kia ăn uống nghỉ ngơi xong lại trở về, gọi điện thoại cho em, em đi đón chị về nhà."
Khúc Mặc Thương bật cười, gọi điện thoại qua. Mà bên kia, nguyên nhân Lâm Thanh Hàm nổi trận lôi đình vì sai sót trong khâu xét duyệt của bên tài vụ khi kê khai tài trợ dự án của Chu Bác Thao.
Hồ sơ dự án của Chu Bác Thao hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn xét duyệt, cuối cùng hai trăm vạn tiền vốn đã mất hết do đầu tư của Chu Bác Thao không thành công, nói trắng ra thì đây là một sai lầm lớn của công ty.
Trưởng phòng tài vụ Chu Bác Thao sẽ phải trả giá lớn. Lâm Thanh Hàm gọi tất cả bộ trưởng tài vụ và giám đốc đến văn phòng, sắc mặt nàng lạnh lẽo, khí tức trên người cực kỳ thấp, khi nhìn chằm chằm vào hai nam nhân trung niên, nàng không nói một lời, khiến hai người gần như cảm thấy đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
“Nói cho tôi, tại sao lại phê duyệt.” Lâm Thanh Hàm ném quyển sách dự án đến trước mặt hai người, ngữ khí không hề nghiêm khắc, thậm chí chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng hai người đều sắp toát mồ hôi lạnh.
"Xin lỗi Lâm tổng, là chúng tôi sai lầm, lần đầu tiên giám đốc Chu giao bản báo cáo cho chúng tôi không phải là l bản này, sau khi xem xong chúng tôi cũng đã đánh giá và phân tích thị trường, tất cả các thủ tục đã hoàn tất theo quy định rồi chúng tôi mới thêm vốn. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng mới phát hiện ra giám đốc Chu đã lén thay đổi kế hoạch, chúng tôi thực sự không nghĩ tới, lúc đó cũng có Chu lão thái thái, cho nên..." bọn họ nói nửa chừng thì ngừng, nhưng Lâm Thanh Hàm đã rõ ràng.
Nàng cười lạnh một tiếng, cau mày nói: "Cho nên trách nhiệm đều ở trên người của Chu giám đốc và Chu chủ tịch, không liên quan đến các người đúng không?"
"Lâm tổng, không phải..."
"Vậy không cần nhắc đến chuyện khác, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân khách quan, quy trình duyệt quỹ luôn nghiêm khắc cùng thận trọng, đây là lần đầu tiên gặp sai lầm như vậy, cho nên tôi muốn biết nguyên nhân thực sự là cái gì. Hơn nữa công ty tổn thất 200 vạn, tôi cảm thấy ban giám sát sẽ không muốn nghe lý do này.“
"Đúng đúng.” Bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vươn tay lau trán, vừa lúc điện thoại của Lâm Thanh Hàm vang lên. Hai người chỉ thấy Lâm Thanh Hàm lạnh lùng liếc nhìn điện thoại, khí tràng muốn mệnh đột nhiên dịu đi, nàng nhướng mi nhẹ nói: "Buổi chiều gửi mail tổng hợp phản ánh cho tôi, ăn cơm đi."
Khi hai người như trút được gánh nặng đi ra khỏi văn phòng, Lâm Thanh Hàm nhẹ giọng trả lời điện thoại: "Mặc Thương, ký hợp đồng thuận lợi không?"
"Ừm, thuận lợi, hiện tại muốn trở về."
“Chị quá mệt mỏi rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi.” Lâm Thanh Hàm kiên trì nói.
"Ở đây chị ngủ không ngon, phải trở về mới có thể nghỉ ngơi tốt. Em ngoan ngoãn đi làm không cần đón chị đâu, chị chờ em buổi tối trở về, được không?"
Lâm Thanh Hàm miễn cưỡng đồng ý, sau đó cúp điện thoại, nghĩ đến hành vi của Chu Bác Thao, nàng có chút đau đầu. Chu lão thái thái quá thiên vị Chu gia, nếu lần này có điều tra nghiêm ngặt, Chu Bá Thao nhất định sẽ không thể ở lại Cảnh Thái, đến lúc đó sẽ rất náo loạn.
Nhắm mắt lại, nàng im lặng một lúc rồi nhắn cho Tôn Nhã: "Bảo Trần Quảng Mạc gửi báo cáo công ty cho tôi. Mặc khác, tôi đã xem xét dự án đầu tư mà trước đó cậu ta đã đề cập, thực sự không tồi, nhưng vốn đầu tư rất lớn, kêu cậu ta dành chút thời gian, chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ."
Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chữ viết của Chu lão thái thái trong đó, nàng thi triển quyền cước ở Cảnh Thái, hơn nữa hai người đã bên nhau hơn một năm, không thể trì hoãn nữa. Lúc 11 giờ 30, Khúc Mặc Thương đã từ sân bay trở về, cô đáp ứng nấu mì trường thọ cho Lâm Thanh Hàm.