Cố Nguyễn sửng sốt không nói nên lời, Phó Thư Nghiên liếc mắt nhìn nàng, trong lòng cảm thấy có chút an ủi, xem ra nàng vẫn có phản ứng. Cô giả vờ thản nhiên đi tới trước mặt Cố Nguyễn, nhìn nàng thấp giọng hỏi: “Có tốt hơn không?”
Cố Nguyễn nhanh chóng dời mắt nhìn chằm chằm cái ly trong tay, lại uống một ngụm nước: “Tôi… tôi không sao.”
Thấy nàng đã uống gần hết, Phó Thư Nghiên đưa tay cầm lấy ly của nàng. Rõ ràng vừa mới tắm xong, ngón tay cô có chút lạnh, khi chạm vào tay Cố Nguyễn, trái tim nàng co rút lại, bầu không khí giống như có chút không đúng.
Đặt ly nước xuống, Phó Thư Nghiên không nhúc nhích, chỉ cau mày nhìn Cố Nguyễn. Cố Nguyễn cảm thấy mình như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, vặn ngón tay mím môi hỏi cô: "Tại sao chị lại tới đây, còn... còn tắm ở đây? Chị mặc quần áo vào trước đi."
Phó Thư Nghiên rũ xuống mi mắt: "Tôi thấy em uống say, em một mình tôi không yên tâm, cho nên tôi muốn ở lại." Nói xong liền nhìn quần áo của mình: "Ở nhà tôi đều mặc như vậy, tôi cảm thấy mặc khá tốt mà?"
Cố Nguyễn không nói nên lời, cảm thấy người này cố ý, thanh âm hơi trầm xuống: "Tôi đã tỉnh rượu rồi, hiện tại rất tốt, chị có thể về trước."
"Em rất tốt?" Phó Thư Nghiên bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc có chút thống khổ, cô đi tới vài bước, thoạt nhìn có chút kích động: "Cố Nguyễn, nhưng tôi rất không tốt, một chút cũng không tốt!"
"Tôi nhìn thấy em bị người khi dễ như vậy, tôi chịu không nổi a! Tên khốn kia là ai? Ai cho hắn động tay động chân với em?" Ngực cô phập phồng lên xuống đến lợi hại, nhìn Cố Nguyễn, thấp giọng nói: "Hôm nay là như thế này, vậy mấy năm nay em như thế nào? Vậy nên... em cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc cho em được không? Hôm qua tôi nói đều là lời say, nhưng cũng là lời nói thật. Nơi nào tôi làm em khổ sở, nơi nào làm quá phận, tôi nhất định sẽ sửa, được không?"
Từ nhỏ Cố Nguyễn đã cho rằng nước mắt không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cha nàng bị tai nạn xe, mẹ nàng bị bệnh nặng, mấy năm nay nàng đã phải trải qua quá nhiều cực khổ. Đặc biệt là cha mẹ nàng đã cho nàng túi da như vậy, này cũng trở thành may mắn cùng vốn liếng, nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất của nàng.
Nàng đã từng gặp qua quá nhiều bộ mặt đạo đức giả cùng xấu xa của nam nhân, dù có an an phận phận kiếm tiền nhờ nỗ lực nhưng có một số người vẫn luôn cho rằng nàng bán đứng thân thể. Vừa khinh thường nàng, vừa nghĩ rằng nàng buông bỏ cái gọi là thanh cao có thể cho bọn họ thỏa mãn dục vọng buồn nôn. Cho nên khi đối mặt với những người đó, nước mắt sẽ chỉ khiến bọn họ thêm hưng phấn.
Cũng không phải không có người chân thành với nàng, mà là nơi sâu thẳm trong trái tim nàng lại kháng cự bọn họ bước vào, nhưng mấy câu đơn giản của Phó Thư Nghiên lại dập nát từng tầng hàng rào vây quanh nàng, ủy khuất cùng chua xót trong lòng trào dâng, bức cho hai mắt nàng ướt đẫm.
Phó Thư Nghiên thấy hai mắt nàng đỏ hoe, nước mắt đều trào ra, sững sờ trong giây lát, cô cũng đã cùng Cố Nguyễn ở bên nhau hơn hai năm, chỉ thấy nàng khóc một lần, đó chính là thời điểm cô muốn lần đầu tiên của nàng, cho dù chia tay, sau đó lại khắc khẩu mà nàng cũng chưa từng khóc, cho nên Cố Nguyễn không biết nước mắt của mình ảnh hưởng lớn đến Phó Thư Nghiên như thế nào.
Cô lại đau lòng cùng bất lực, giơ tay lau nước mắt cho Cố Nguyễn: "Em đừng khóc, trước kia là tôi không tốt, đừng khóc."
Nếu trước đó nghe thấy những lời của Phó Tư Nghiên nói là khiếp sợ, vậy hiện tại nàng thực sự tin những lời cô nói, rốt cuộc nàng không nhịn được vươn tay ra ôm lấy Phó Thư Nghiên, vùi vào trong ngực cô, không ngăn được nước mắt.
Tình cảm của nàng dành cho Phó Thư Nghiên chưa bao giờ thay đổi, mặc dù lúc đó nàng thực sự cùng đường mới đáp ứng Phó Thư Nghiên bao dưỡng mình, nhưng sau khi ở bên Phó Thư Nghiên, nàng thực sự sinh ra hảo cảm đối với nữ nhân nhìn như lạnh lùng nhưng thực ra lại cực kỳ ấm áp cùng nhiệt tình này.
Cho nên, mặc dù hôm đó nàng uống rượu, nhưng nàng rất tỉnh táo, cho nên khi Phó Thư Nghiên hỏi nàng, nàng hoàn toàn không từ chối. Chỉ là lúc đó nàng không biết Phó Thư Nghiên thực sự thích nàng, cho nên khi nàng nghĩ Phó Thư Nghiên đối xử với nàng như vậy chỉ nhằm mục đích bao dưỡng liền cảm thấy khó chịu, có lẽ lúc đó quá xúc động nên nàng mới khóc.
Phó Thư Nghiên bị nàng ôm cảm thấy vừa đau vừa vui, nhắm mắt ngửi thật sâu mùi hương quen thuộc.
Sau khi ôm hồi lâu, Cố Nguyễn bị cô nhẹ nhàng dỗ dành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại rơi vào cổ áo đang mở rộng của cô, vừa nhìn thấy thứ no đủ mê người cùng gợi cảm của cô, nàng lập tức đỏ mặt dời tầm mắt.
Phó Thư Nghiên tự nhiên nhìn thấy động tác của nàng, cúi người khẽ cười: “Sao vậy?”
Cố Nguyễn không nói, nhưng tai đã đỏ bừng.
Phó Thư Nghiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy người trong ngực quá đẹp, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó chậm rãi cúi xuống, xác định Cố Nguyễn không phản kháng mới nhẹ hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nhìn nàng.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến một inch, thậm chí có thể nhìn thấy rõ đường nét trên môi cùng những sợi lông tơ xung quanh môi của nhau, Cố Nguyễn nuốt nước bọt, nhìn môi lại lùi về, Phó Thư Nghiên liền cười nhẹ hôn lên, lần này không nề hà cẩn thận thử, mà là hôn sâu lên.
Phó Thư Nghiên hôn nàng, ôm eo Cố Nguyễn dây dưa vào phòng ngủ, Phó Thư Nghiên ôm nàng ngã xuống giường, kiên nhẫn hôn nàng, cũng không có động tác quá phận.
Cố Nguyễn cảm thấy chính mình sắp bị cô hôn đến mềm hóa, cô quá ôn nhu, một nụ hôn dệt thành lưới trói buộc toàn bộ của nàng vào trong đó.
Phó Thư Nghiên đặt tay lên hông nàng, cúi người hôn lên môi, mặt rồi đến cổ. Cho đến khi Cố Nguyễn không nhịn được câu lấy cổ cô, lẩm bẩm gọi tên cô.
Phó Thư Nghiên vẫn không vội vàng, cô có thể cảm thấy Cố Nguyễn rất kháng cự cô quá mức vội vàng, ngẫm lại cô mới hiểu được tâm tư của Cố Nguyễn, có phải nàng cảm thấy mình thích nàng, chính là thích thân thể nàng mà thôi?
Đôi mắt cô tối sầm lại, cô hôn lên chóp tai Cố Nguyễn, nhỏ giọng nói: "A Nguyễn, cởi quần áo cho chị."
Cố Nguyễn mở đôi mắt mù sương nhìn cô, cho đến khi tai bị cắn nhẹ, nàng mới vươn tay cởi cúc áo sơ mi của Phó Thư Nghiên, mới cởi được một cúc, phong cảnh trước mắt khiến ngón tay nàng đều run rẩy, căn bản yêu nghiệt này không có mặc nội y.
Run rẩy cởi bốn chiếc cúc còn lại, nàng ngượng ngùng không dám mở mắt, nhắm mắt lại rồi ghim chặt đầu.
“Cởi ra.” Giọng Phó Thư Nghiên mang theo ý cười, thấp giọng dụ hoặc nàng. Cuối cùng Cố Nguyễn lại nhắm mắt cởi áo cô xuống.
“Ngốc, chúng ta đều đã làm mấy lần rồi, sao em còn ngượng ngùng như vậy?”
Cố Nguyễn mở mắt ra, liếc nhìn vài lần rồi dời đi, đỏ mặt không lên tiếng. Kỳ thực, trong đoạn quan hệ này, nàng vẫn luôn tự ti, cảm thấy mình và Phó Thư Nghiên không cùng đẳng cấp, cho nên khi ở bên nhau nàng chưa từng chạm vào Phó Thư Nghiên, cơ bản là nằm dưới, không phải không muốn mà là không dám, cho nên vì sợ mình khác thường, căn bản nàng đều tránh nhìn Phó Thư Nghiên quá nhiều.
Mà lúc đó có một đoạn thời gian Phó Thư Nghiên rất thống khổ chính là Cố Nguyễn vẫn luôn tùy ý cô đòi lấy, lại không chịu chủ động muốn cô, còn tưởng rằng Cố Nguyễn không thích nữ nhân nên mới không hạ thủ.
Phó Thư Nghiên thấy nàng không nói gì, cũng không ép nàng, chỉ vừa hôn vừa cởi quần áo của Cố Nguyễn. Khi hai người dính sát nhau, hô hấp của Cố Nguyễn trở nên gấp gáp, nàng lại nhắm mắt. Phó Thư Nghiên bất lực, cô biết rất rõ nếu cô không áp dụng hành động phá vỡ suy nghĩ của Cố Nguyễn, vậy thì cho dù hôm nay hai người có ở bên nhau đi chăng nữa, vấn đề vẫn sẽ nảy sinh.
Cô mím môi, vươn tay nắm lấy tay Cố Nguyễn, đặt ở trên người mình rồi mang nàng không ngừng dao động. Thân thể của Cố Nguyễn đột nhiên cứng đờ, hô hấp càng thêm dồn dập.
Phó Thư Nghiên cũng rất xấu hổ, tuy nhìn qua cô giống tay tình trường già đời, bạn gái cũng không ít, nhưng chân chính yêu thật lòng cùng tiếp xúc thân mật thì chỉ có một mình Cố Nguyễn.
Bởi vì Cố Nguyễn không muốn cô, hiện tại cô vẫn còn lần đầu tiên, nghĩ đến đây liền cảm thấy bất lực, một tài xế già vẫn còn non. Mấy năm nay, có nhiều lần cáu kỉnh đến mức muốn tùy tiện tìm người để phóng túng, nhưng cô vẫn không làm được. Nhưng mà cô lại bị Lâm Thanh Hàm ủng hộ, cũng rất quyết tâm, khi hôn Cố Nguyễn cho đến khi toàn thân mềm nhũn ra, cô khẽ cắn môi nắm lấy tay Cố Nguyễn, ngồi thẳng người để cho nàng tiến vào trong thân thể mình.
Bất quá cô đã đánh giá thấp cơn đau, tức khắc cứng đờ thân thể nằm ở trên người Cố Nguyễn, thở hổn hển. Cố Nguyễn sững sờ, nàng không ngờ Phó Thư Nghiên lại đột nhiên như vậy. Ngón tay nàng rõ ràng cảm nhận được cảm giác ấm áp cùng khít chặt, nàng nhìn vẻ mặt có chút đau đớn của Phó Thư Nghiên, đầu óc là một mảnh rối loạn.
Phó Thư Nghiên hoãn một lúc lâu, nhưng Cố Nguyễn cũng không động đậy, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn của mình, thật sự không có cách nào lại không có liêm sỉ đi câu dẫn Cố Nguyễn. Vành mắt cô cũng có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm Cố Nguyễn: "Em... em thật sự không muốn..."
Cô có chút không nói nên lời, kiêu ngạo được ăn cả ngả về không trước đó là một chuyện, thật sự làm, loại kết quả này rốt cuộc làm cô chịu không nổi mà che mặt cắn răng rơi lệ.
Lúc này Cố Nguyễn mới phản ứng lại, nàng đau lòng đến lợi hại, vừa tự trách vừa đau lòng, ôm Phó Thư Nghiên vội vàng lắc đầu nói: “Thư Nghiên, chị đừng khóc, em không có ý này, làm sao em không muốn chị, là em sợ em không xứng với chị, sợ chị không thích em chạm vào. Đồ ngốc này, liều lĩnh như vậy..."
Cố Nguyễn không dám động, cũng không dám lui vì sợ cô đau, cho nên nàng chỉ biết hôn cô, an ủi người sắp hỏng mất. Nàng ôn nhu vuốt ve dỗ dành Phó Thư Nghiên một lúc lâu, cho đến khi da thịt trên thân thể Phó Thư Nghiên ửng hồng, sau đó cô mới ngừng khóc.
Đừng nhìn ngày thường Phó Thư Nghiên kiêu ngạo lạnh lùng, kỳ thực cô chính là đại khóc bao, nếu không ngại mặt mũi thì mấy năm trước đã ôm Cố Nguyễn khóc.
Cố Nguyễn hôn lên cổ cô, nghe tiếng nức nở đáng yêu của cô, nói: "Đừng khóc, là lỗi của em, còn đau không, em... em rút ra trước..."
Phó Thư Nghiên cau mày mở mắt, chân nhẹ nhàng cọ, còn mang theo giọng mũi: “Em động một chút.”
Cố Nguyễn nhìn cô, hôn cô một lúc lâu mới nhẹ nhàng động. Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Thư Nghiên cảm nhận được chủ động của Cố Nguyễn trong phương diện này. Nụ hôn của nàng không còn thụ động mà là chiếm hữu cùng vội vàng, theo nụ hôn mà dưới thân từ nhẹ sang nặng, động tác từ chậm đến nhanh.
Thần sắc Phó Thư Nghiên mê man khó nhịn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy kích thích mãnh liệt như vậy, cảm giác đau đớn ban đầu đều bị cảm giác quen thuộc xâm chiếm, không tự chủ được mà rên rỉ, có đôi khi muốn né tránh, nhưng lại tránh không được. Cô thấp thấp hừ nhẹ, thỉnh thoảng còn nức nở, thanh âm mê người đến đáng sợ, đáng sợ đến không thể nào cự tuyệt.
Nghe thấy Cố Nguyễn gọi tên mình, Phó Thư Nghiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ôn nhu vũ mị đang đong đưa trong tầm mắt, đột nhiên cảm thấy mình đã bị Lâm Thanh Hàm lừa. Cuối cùng trong đầu cảm thấy một tia sáng trắng nổ tung, cô không khỏi ngẩng đầu lên, cuộn tròn ngón chân, rơi vào cõi mộng tối tăm cùng ngọt ngào trong niềm vui sướng khôn tả.
Sau khi kết thúc, Cố Nguyễn thần sắc phức tạp ôm Phó Thư Nghiên, nhìn vết máu trên đầu ngón tay, nàng thương tiếc hôn Phó Thư Nghiên, vừa rồi có chút thô lỗ, xem lại biểu tình của Phó Thư Nghiên còn tốt, hẳn là không quá đau đớn.
Trong lòng nàng không biết phải diễn tả như thế nào, thế mà đây là lần đầu tiên của Phó Thư Nghiên, vừa rồi nàng hoàn toàn chấn kinh, sau đó là vô cùng xúc động. Nàng cho rằng... cho rằng hẳn là trước kia Phó Thư Nghiên là tay tình trường già đời, cho dù không phải lúc đó, nhưng hai người đã xa cách sáu năm, thế nhưng Phó Thư Nghiên không có ở bên ai khác.
Nàng cau mày nhìn Phó Thư Nghiên đang ngủ say, chậm rãi ngồi dậy, đi lấy nước ấm lau thân thể cho Phó Thư Nghiên. Ôm cô, Cố Nguyễn mất ngủ.
Nàng nhớ lại ký ức hai người ở bên nhau, hối hận tự trách trong mắt càng dày đặc, là nàng bệnh đa nghi quá nặng nên không nhìn ra được tình cảm của Phó Thư Nghiên dành cho mình, không cảm nhận được cảm thụ của cô.
Tiếng khóc vừa rồi của Phó Thư Nghiên cứ lởn vởn trong tâm trí nàng, thực sự khiến nàng rất đau lòng, rõ ràng rất yêu nàng, nhưng lại làm ra vẻ tổn thương nàng. Nàng nghiêng người, hôn Phó Thư Nghiên, lẩm bẩm nói thực xin lỗi.