Mặc dù gần đây Lâm Thanh Hàm đều có thể về nhà đúng giờ, nhưng kỳ thực trong ngày có rất nhiều việc cần phải mang về nhà làm. Mà tối nay Khúc Mặc Thương muốn trực tiếp ở lại đây, cho nên nàng không muốn tích góp công việc đến buổi tối.
Ban ngày nàng bận rộn cả ngày, buổi chiều kiểm tra thời gian gửi tin nhắn cho Khúc Mặc Thương: "Em chuẩn bị tan tầm, bao lâu nữa chị mới có thể về ăn cơm?"
Khúc Mặc Thương đang đọc bản kế hoạch hợp tác của tập đoàn Thiên Hòa, cô đã thay đổi rất nhiều điều khoản trong đó, khi nhận được tin nhắn từ Lâm Thanh Hàm, cô không nhịn được cười, đây là gấp không chờ nổi sao? Không muốn phụ tâm ý của Lâm Thanh Hàm, cũng không muốn nàng ở nhà chờ, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chị còn nửa giờ, sẽ về ngay.”
Lâm Thanh Hàm được trả lời, lại hỏi cô: “Buổi tối chị muốn ăn gì, em đi mua, chờ chị trở về liền có thể ăn cơm.”
“Em làm việc cả ngày rồi, đừng làm, quá mệt mỏi.” Khúc Mặc Thương sợ nàng vất vả.
“Em không mệt, buổi tối em sẽ hầm canh, xào cà chua trứng, còn có củ thái sợi, thịt xào rau được không?”
Nghe đến tên một chuỗi đồ ăn, mặt mày Khúc Mặc Thương đều là ý cười. Lý Lãng tới lấy văn kiện nhìn thấy ý cười nhu thuận của Khúc Mặc Thương, hắn có chút tò mò hỏi: "Sao lại cười vui vẻ như vậy? Có tin tốt sao?"
Khúc Mặc Thương câu khóe môi cười khẽ: "Không có, vừa có tiệc lớn, cảm thấy rất vui."
Lý Lãng có chút tò mò: "Tiệc lớn?"
Khúc Mặc Thương chỉ cười: "Có người đang chờ tôi, hôm nay tôi đi trước, thư ký Lý cũng về sớm một chút."
Lý Lãng nhìn tâm tình cô đang rất tốt, cũng cười nói: "Đi đi." Nhìn cô rời đi, Lý Lãng cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó tự cười, "Chẳng lẽ Khúc tổng đang yêu đương?"
Lâm Thanh Hàm chuẩn bị trở về, vừa rời khỏi công ty thì một chiếc Porsche màu xanh lam dừng trước mặt nàng, Phó Thư Nghiên hạ cửa sổ xuống nhìn Lâm Thanh Hàm: "Tiểu Lâm tổng, có thể bớt chút thời gian uống rượu với tôi không, thuận tiện thỉnh giáo làm thế nào... làm thế nào theo đuổi bạn gái."
Khóe môi Lâm Thanh Hàm giật giật, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lãnh đạm: "Thực xin lỗi, hiện tại tôi không cần theo đuổi bạn gái, tôi muốn đi bồi bạn gái."
Phó Thư Nghiên: ...
Cô oán hận cắn răng: "Em có thể đừng ân ân ái ái trước mặt tôi được không, tôi biết em có bạn gái, nhưng có thể chiếu cố tâm tình cẩu độc thân của tôi hay không?"
Lâm Thanh Hàm không cho là đúng, chỉ đáp lại cô: “Chị trực tiếp đến chỗ cô ấy còn tốt hơn tìm tôi nhiều.”
Phó Thư Nghiên cúi đầu: “Nhưng tôi không biết nói thế nào, tôi vẫn luôn sợ ..."
Lâm Thanh Hàm cúi đầu suy nghĩ một chút: "Nếu như lúc tỉnh táo không nói được, có lẽ có thể giả vờ hồ đồ."
Phó Thư Nghiên sửng sốt một chút: "Ý em là mượn rượu nói ra?"
Lâm Thanh Hàm chỉ liếc cô một cái rồi nhẹ xua tay: "Chị tự quyết định đi, tôi phải về nấu cơm cho Mặc Thương."
"Em không thể đi uống rượu với tôi sao?" Phó Thư Nghiên có chút bất đắc dĩ.
Lâm Thanh Hàm dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô: "Xin lỗi, dạ dày tôi không tốt, vị kia nhà tôi không cho tôi uống rượu. Chị muốn uống thì tốt nhất đừng đến nơi lung tung rối loạn, không an toàn.”
Nói xong, Lâm Thanh Hàm trực tiếp đi tới bãi đậu xe, lái xe trở lại nói thêm. Phó Thư Nghiên nhìn chiếc xe màu trắng đi qua, dựa vào xe thở dài.
Sau khi an tĩnh một lúc lâu, cô lái xe rời khỏi Cảnh Thái.
Bên kia Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương một trước một sau trở về nhà, Lâm Thanh Hàm ra ngoài mua rau thì vừa lúc gặp Khúc Mặc Thương trở về.
“Không phải nói còn nửa giờ nữa, sao chị về sớm vậy?”
Khúc Mặc Thương nhìn qua cửa sổ xe thấy Lâm Thanh Hàm tựa hồ muốn ra ngoài, câu môi cười: “Em báo tên nhiều đồ ăn như vậy, câu đến chị thèm ăn, cho nên nhịn không được về trước." Nói xong cô đạp chân ga lái xe vào ga ra, sau đó quay đầu nói với Lâm Thanh Hàm, "Chờ chị, chị đi với em."
Hai người đang trên đường đến chợ rau, Lâm Thanh Hàm nghĩ tới Phó Thư Nghiên liền nói với Khúc Mặc Thương. Sau khi nghe Lâm Thanh Hàm kể lại câu chuyện, Khúc Mặc Thương không nhịn được nở nụ cười: “Em thật sự thu chị ấy 20 vạn?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Em vội vàng về nhà nên chưa kịp thu.”
Khúc Mặc Thương thấy trong mắt nàng có ẩn chứa tiểu tâm tư, không nhịn được cười: “Chị biết rồi, là bởi vì chị nên em không thu được.”
Hai người đi cạnh nhau chọn nguyên liệu và nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị, thường xuyên khẽ cười, chọc đến những khách hàng đi ngang qua đều lặng lẽ nhìn hai người.
Nghĩ đến Phó Thư Nghiên và Cố Nguyễn, Khúc Mặc Thương thở dài: "Vẫn hy vọng hai người Phó Thư Nghiên có thể hòa giải, dù sao thì sáu năm nay vẫn chưa quên được nhau, khẳng định là cảm tình rất tốt."
Mà bên kia Phó Thư Nghiên ngồi trong nhà một mình, mua một đống bia và hai chai rượu vang đỏ. Tửu lượng của cô rất tốt, buồn đầu uống vài lon bia mà không thấy say, cuối cùng uống một chai rượu đỏ mới thấy hơi men.
Nương theo men say cô xem những bức ảnh lưu trong điện thoại, chất lượng của những bức ảnh đó hơi thấp, cô gái trong bức ảnh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng quay đầu nhìn vào máy ảnh, lộ vẻ vũ mị còn có chút ngượng ngùng, muốn quay mặt đi lại bị cô chụp lén.
Trong ảnh, Cố Nguyễn chỉ mới mười tám tuổi, còn là sinh viên năm nhất, còn có chút non nớt, theo yêu cầu của Phó Thư Nghiên, nàng đã thay trang phục quy củ, bắt đầu trang điểm nhẹ, lộ ra vũ mị cùng xinh đẹp của mình.
Khi đó Phó Thư Nghiên vẫn còn là một tiểu thư giàu có, mặc dù đang nổi danh trong lĩnh vực thiết kế nhưng cô không hoàn toàn cống hiến hết mình, cô chỉ sống một cuộc sống vô ưu vô lo ở trường đại học. Cô hơn Cố Nguyễn hai tuổi, khi đó cô đến quán bar uống rượu cùng một nhóm bạn, gặp Cố Nguyễn đang làm việc bán thời gian trong quán bar, lần đầu tiên cô bị cô gái hát nghiêm túc hát trên sân khấu thu hút.
Từ đó về sau cô đều đến quán bar để nghe nàng hát, cho đến một ngày có một nhóm người gây rối trong quán, Cố Nguyễn bị người cưỡng bách lôi kéo đi uống rượu, suýt nữa bị người phi lễ. Phó Thư Nghiên tìm người giải vây cho nàng, cuối cùng biết được Cố Nguyễn là học muội của mình. Sở dĩ đến quán bar hát là để kiếm tiền đóng học phí, khi Cố Nguyễn đang học đại học, cha nàng qua đời trong một vụ tai nạn xe vì lái xe trong lúc say, lại còn đâm chết một đôi mẹ con, năm đó Cố gia mất trụ cột gia đình còn gánh thêm nợ nần.
Gia đình nạn nhân yêu cầu bọn họ bồi thường tổn thất, mà nàng còn phải học đại học, Cố mẹ trong nhà còn bị bệnh viêm khớp phong thấp căn bản không làm được việc nặng, còn phải uống thuốc dưỡng bệnh, cho nên Cố Nguyễn thiếu tiền đến muốn mệnh.
Sau khi Phó Thư Nghiên giúp nàng sau liền biết nàng nợ rất nhiều tiền. Sau vài lần tiếp xúc, Phó Thư Nghiên lại một lần uống say, nói với Cố Nguyễn một câu mà đời này cô cảm thấy may mắn nhất cũng là hối hận nhất: “Tôi bao dưỡng em.”
Phó Thư Nghiên đã sớm biết mình thích nữ nhân, chỉ là chưa từng chân chính động tâm với một người, nhưng Cố Nguyễn lại cho cô lần đầu sinh ra loại động tâm đó, nghĩ thế liền giải quyết những chuyện không xong của nàng.
Lúc đó Cố Nguyễn rất hoảng sợ, rời đi tại chỗ, vài ngày sau nàng lại xuất hiện trước mặt Phó Thư Nghiên, đáp ứng yêu cầu của cô. Chuyện này cũng khiến Phó Thư Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng Cố Nguyễn ở bên cô chỉ vì áp lực tài chính, cho nên ôn nhu cùng săn sóc của Cố Nguyễn dành cho cô sau này khiến cô cảm thấy đều dựa trên mối quan hệ tình tiền.
Sau nửa năm bao dưỡng Cố Nguyễn, Phó Thư Nghiên đã trả hết nợ cho nàng, đồng thời còn giúp mẹ nàng tìm bác sĩ. Sau bảy tháng hai người ở bên nhau, Phó Thư Nghiên muốn lần đầu tiên của Cố Nguyễn.
Tối hôm đó hai người đều uống một chút rượu, Phó Thư Nghiên nhìn gương mặt ửng hồng của Cố Nguyễn, trong lòng không ngăn được dục vọng. Đến bây giờ cô vẫn nhớ lúc đó Cố Nguyễn rất căng thẳng, luôn quay đầu không nhìn cô. Nhưng lúc đó, nước mắt cùng tiếng nấc nghẹn ngào của nàng khiến Phó Thư Nghiên cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, dưới an bài của Phó Thư Nghiên, Cố Nguyễn bắt đầu tiếp xúc với giới giải trí, nàng xinh đẹp, tuy sống trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng tính tình cũng không phải dạng nhỏ nhen. Khi đó, nàng đảm nhận một bộ phim cổ trang, trong đó nàng đóng vai phản diện, bộ phim này lập tức trở nên nổi tiếng và đi vào tầm mắt của công chúng.
Kỳ thực, trong hai năm đầu ở bên nhau, sự nghiệp của Cố Nguyễn rất vững vàng, tuy không gây được tiếng vang lớn nhưng tài vận vẫn luôn tốt. Thậm chí cũng rất ôn nhu săn sóc Phó Thư Nghiên, mặc dù hai người không nói gì nhưng vẫn mặc định ở bên nhau.
Nhưng Phó Thư Nghiên xưa nay đều tiêu sái, cho dù ở bên Cố Nguyễn, cô cũng thường xuyên đi chơi với một số bạn bè, trong đó còn có một người thích cô ở sau lưng ngáng chân, để ở trong mắt Cố Nguyễn, tựa hồ Phó Thư Nghiên chỉ coi nàng là một món phụ kiện. Sau khi Cố Nguyễn có tiền tiết kiệm, nàng bắt đầu đơn phương trả nợ cho Phó Thư Nghiên.
Chuyện này rơi vào mắt Phó Thư Nghiên thì đây là muốn cùng cô phân rõ giới hạn, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được. Hai người ở bên nhau vì nguyên nhân sai lầm, hiểu lầm ngày càng sâu, cuối cùng sau vài lần bộc phát, hai người hoàn toàn chia tay, cũng liền có một màn trong phòng thay đồ.
Mọi thứ trong quá khứ xẹt qua tâm trí Phó Thư Nghiên, hai mắt cô đỏ bừng, uống cạn chai rượu đỏ, lẩm bẩm nói: "Tôi đã nói sẽ không ra ngoài lêu lổng với bọn họ nữa, đám người Hứa Diệp khinh thường em, chơi xấu sau lưng, tôi cũng từng nháo với bọn họ, em cũng không nhìn thấy. Cố Nguyễn, rốt cuộc là em thật sự giận tôi, hay là thật sự không yêu tôi."
Cô tỉ mỉ nhớ lại ký ức trong đầu, khi cô bị bệnh, Cố Nguyễn không làm gì cả, đẩy công việc trở về chăm sóc cô. Mỗi buổi sáng nàng đều làm bữa sáng đa dạng, khi hai người trải qua vài lần triền miên, nàng ôm cô gọi tên cô, khi cả hai nghỉ ngơi, nàng xem kịch bản, còn cô vẽ bản vẽ, ấm áp đến làm người muốn khóc.
Quá nhiều ký ức trong quá khứ tràn ngập trong tâm trí, Phó Thư Nghiên không nhịn được mà cầm lấy chìa khóa và điện thoại hơi loạng choạng ra khỏi cửa. Cô mơ hồ bắt taxi, báo địa điểm theo địa chỉ trong trí nhớ, Phó Thư Nghiên đến thẳng căn hộ nơi Cố Nguyễn từng ở.
Cô đã nhiều năm không tới đây, lúc này cô không cần biết Cố Nguyễn có còn ở đây hay không, chỉ dựa vào cảm xúc đi đến cửa phòng mà cô đã từng ở nhiều lần.
Đứng ở cửa, cô sờ túi định mở cửa, nhưng lục khắp các túi mà không tìm thấy chìa khóa, bởi vì sau khi hai người chia tay không lâu, cô đã trả lại chìa khóa cho Cố Nguyễn.
Phó Thư Nghiên không tìm thấy chìa khóa cảm thấy vô cùng khổ sở, cô ngồi xổm ở cửa vùi đầu che mặt, nước mắt chảy dài. Cô rất ít khi say, bởi vì uống say cô liền không thể khống chế được cảm xúc của mình, tựa như không có tiền đồ như bây giờ.
Cô không biết mình đã ngồi xổm bao lâu, cuối cùng chỉ cảm thấy chóng mặt cùng hai chân tê dại không thể cử động, nhưng đèn trong hành lang vẫn bật sáng. Lúc này tất cả cư dân xung quanh đều trở về, không ai để ý có một người đang ngồi xổm ở đằng kia, mãi đến khi Cố Nguyễn trở về, nhìn thấy người ngồi xổm ở cửa, lập tức sững sờ.
Nàng đứng đó nhìn một hồi lâu, sau đó mới không xác định gọi một tiếng: “Phó Thư Nghiên?”
Nghe có người gọi mình, Phó Thư Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mât sưng đỏ nhìn Cố Nguyễn, nước mắt lại tuôn rơi. Cố Nguyễn chưa từng nhìn thấy Phó Thư Nghiên khóc, cho dù khi hai người cãi nhau gay gắt nhất cô cũng chưa từng khóc, khi hai người chia tay càng không có. Những giọt nước mắt đột nhiên của cô khiến trái tim Cố Nguyễn đau đớn một phen.
"Chị... chị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Nguyễn tới gần lo lắng hỏi cô, nhưng nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Vừa định nói thì Phó Thư Nghiên cố gắng đứng dậy lại trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất.
Tiếng đầu gối chạm đất quá mức kinh người, sắc mặt Cố Nguyễn thay đổi, vội vàng ôm chầm lấy cô, con ma men đau lợi hại ôm chầm lấy Cố Nguyễn khóc đến nước mắt giàn giụa.
"A Nguyễn, tôi... tôi không mở cửa được, chìa khóa của tôi... chìa khóa mất rồi, tôi không vào được. Tôi không tìm được chìa khóa em đưa cho tôi, không tìm thấy."
Trái tim Cố Nguyễn như bị người nắm, đau đến khiến mũi nàng lên men, tay khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, nàng mới run giọng nói: "Tôi... tôi mở cửa cho chị. Chị mau đứng lên đi, hẳn là đầu gối bị ngã bầm rồi."
Phó Thư Nghiên vùi vào trong ngực nàng, nghẹn ngào lầm bầm: "Chân tê, đau."
Dạ dày Phó Thư Nghiên không tốt, hơn nữa tửu lượng lại không tồi. Cố Nguyễn chưa từng thấy cô uống thành như vậy. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đau lòng lại tức giận: “Ai kêu chị uống nhiều như vậy?”
Phó Thư Nghiên bị giáo huấn, mở to mắt ủy khuất nhìn Cố Nguyễn, ánh mắt này làm khuôn mặt lãnh diễm của cô lộ ra vài phần đáng yêu, đột nhiên Cố Nguyễn không biết phải nói gì. Quên đi, việc cấp bách là đưa cô vào phòng.