Hai người nói về kế hoạch gần nhất của bản thân, một bên nghiêm túc nghe, một bên vui vẻ kể, chỉ là Khúc Mặc Thương phát hiện môi Lâm Thanh Hàm giống như không còn chút huyết sắc. Cô vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là do ánh đèn, nhưng nghĩ lại hiện tại mặt nàng so với lúc hồng hào cũng quá kém, cảm thấy không đúng. Đang nghe Lâm Thanh Hàm nói chuyện, ánh mắt lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng lúc nàng điều chỉnh động tác liền thấy được nàng thường dùng sức trên tay trái đè nặng lên bụng, nhíu chặt mày.

Hôm nay là sinh nhật Chu Tư Cầm, khẳng định Lâm Thanh Hàm sẽ uống rượu, chẳng lẽ đau dạ dày tái phát? Thấy cô nhíu mày, Lâm Thanh Hàm ngừng nói: “Làm sao vậy?”

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, đôi mắt có chút đau nhức, hẳn là nàng đau lắm rồi, nếu không mặt cũng sẽ không trắng bệch, vẫn luôn đè bụng bên trái. Vậy mà còn ở bên kia ra vẻ giống như không có chuyện gì cùng cô nói chuyện phiếm nói đùa, nếu không phải chính mình để ý kỹ, căn bản là không thể biết.

Nàng chịu đựng không nói, cũng không làm nũng với cô, liền một mình yên lặng chịu đựng. Nỗi xúc động muốn trở về vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, cô chịu đựng đau lòng, trầm giọng nói: “Trong nhà có chuẩn bị thuốc không?"

Lâm Thanh Hàm ngơ ngác nhìn cô, Khúc Mặc Thương vừa giận vừa đau lòng: “Vali mang về nước có ở đó không?"

“Hửm? Ở đây.” Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần.

“Em mở vali ra, ở ngăn phía trong túi chị có chuẩn bị thuốc cho em."

Thấy Lâm Thanh Hàm còn chưa phản ứng lại, Khúc Mặc Thương cau mày: “Em đau dạ dày phải không? Uống rất nhiều rượu sao?”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, một lát sau đột nhiên nở nụ cười, mi mắt cong cong nhìn người trong video đang tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, nói không nên lời cảm giác trong lòng. Có lẽ chính là hạnh phúc, loại cảm giác sung sướng cùng thỏa mãn không áp chế được này làm nàng không thể kháng cự. Cảm giác được người yêu đau lòng, thật sự khiến người ta mê muội.

Khúc Mặc Thương thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, thần sắc cũng nhịn không được dịu xuống: “Đau đến choáng váng, cười cái gì, còn không đi tìm đi.”

Lâm Thanh Hàm để sát vào nhìn cô: “Sao chị có thể săn sóc như vậy?"

Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, thúc giục nàng đi tìm thuốc. Nàng rời đi một lúc liền trở lại, trong tay cầm một hộp thuốc dạ dày, cười khẽ hỏi cô: “Chị bỏ vào lúc nào vậy, em cũng không biết.”

Khúc Mặc Thương bất đắc dĩ nói: “Lần đó có người đau dạ dày còn cậy mạnh, chị sợ em nhịn đau, liền mua một hộp bỏ vào vali của em, sau đó vội quá quên nhắc nhở em." Nói xong cô nhíu mày, lại thấp giọng nói: “Nên sớm nghĩ đến một chút, nhắc nhở em uống ít một chút.”

Nhìn thấy bộ dáng này của Khúc Mặc Thương, ánh mắt Lâm Thanh Hàm trở nên mềm mại: “Là chính em không chú ý, hơn nữa chị cũng đã chuẩn bị kỹ thuốc cho em rồi mà."

Trong lòng Khúc Mặc Thương rất không thoải mái, Lâm Thanh Hàm trở về chịu áp lực lớn, cô lại cách quá xa, ngoài gọi video cũng không có cách nào thay nàng làm bất cứ việc gì. Ngay cả khi nàng không thoải mái cũng không thể ôm nàng một cái hay rót cho nàng ly nước ấm.

“Em mau uống thuốc đi, hôm nay đừng vội công tác, đi nghỉ ngơi trước. Thức đêm cũng tổn thương dạ dày, ăn uống phải có quy luật, mỗi lần bận rộn là không nhớ ăn cơm.”

Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn uống thuốc, lại không muốn nghỉ ngơi chút nào, nàng chỉ muốn nhìn Khúc Mặc Thương. Nhưng nghĩ đến bên kia Khúc Mặc Thương mới hơn bốn giờ, đành khắc chế tâm tư muốn dính lấy cô, gật đầu: “Em đi nghỉ ngơi, chị cũng ngủ đi. Ngày mai chị còn có tiết học, đừng quá mệt mỏi."

Khúc Mặc Thương cũng không buồn ngủ, nhưng thân thể Lâm Thanh Hàm không thoải mái, cô muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chỉ có thể dặn dò một hồi rồi kết thúc video.

Nhìn điện thoại trong tay, Khúc Mặc Thương âm thầm hạ quyết tâm, cô đến xin giáo sư hướng dẫn, mau chóng kết thúc việc học nghiên cứu sinh, bản thảo luận văn cũng đã có, chỉ cần vài lần sửa chữa hoàn thiện nữa thôi.

Sau khi Lâm Thanh Hàm nhậm chức thì phong cách rất quyết đoán, lãnh đạo trụ cột đều là những người đã làm việc nhiều năm ở Cảnh Thái. Điểm tốt là họ rất ổn định, có kinh nghiệm phong phú, phương diện quyết sách chưa từng có sai lầm lớn nào.

Nhưng họ cũng khiến rất nhiều sách lược quá mức bảo thủ, nhân viên trẻ tuổi quá ít, công ty thiếu sức cạnh tranh. Sau mấy tháng Lâm Thanh Hàm nhậm chức, nàng lập tức đề bạt vài quản lý mới ba mươi tuổi, tuy hành động này làm một vài lão nhân quản lý cấp cao kín đảo phê bình, nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt.

Quản lý thanh niên xuất hiện kéo theo một nhóm người với tinh thần tích cực, mang đến sức sáng tạo mạnh mẽ cho các bộ phận, toàn bộ bầu không khí ở Cảnh Thái đều bắt đầu thay đổi. Đương nhiên nàng còn trẻ, khẳng định sẽ có người trong lòng không phục. Trải qua vài lần biến động nhân sự trong đại, trong mắt những người bảo thủ đó nàng có chút không biết trời cao đất dày.

Tôn Nhã từ phòng trà đi ngang qua, nghe mấy nhân viên bàn luận, hơi nhíu mi, xem ra Chu Bác Thao cùng Lưu Khải Quang vẫn có ý kiến rất lớn với Tiểu Lâm tổng, ở trong văn phòng đều nhịn không được bàn tán.

Đem cà phê vào, sau khi gõ cửa bên trong truyền đến tiếng nói nhàn nhạt tiến vào. Lâm Thanh Hàm đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, áo vest màu đen vắt trên ghế da, tóc dài buông xõa rũ xuống một ít, áo sơ mi lụa trắng tôn lên dáng người lạnh lùng mà giỏi giang của nàng.

Mỗi lần nhìn Lâm Thanh Hàm đều là một lần thị giác được hưởng thụ. Tôn Nhã mỉm cười đem cà phê qua, thấy Lâm Thanh Hàm dừng bút, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng: “Lâm tổng, vài nhân viên trong công ty đều đang bàn luận chuyện điều động nhân sự hôm trước. Phó tổng giám và giám đốc Chu tựa hồ có nhiều dị nghị với quyết định của ngài. Điều động trở nên lớn như vậy có chút nóng vội quá hay không?”

Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn Tôn Nhã một cái, đóng bút máy trên tay lại, nhẹ giọng nói: “Nóng vội? Nóng vội chính là bọn họ. Tôi là người thuyên chuyển, chỉ cần làm tốt công việc, cho dù có nhiều đồn đãi vớ vẩn cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên trước mắt nên suy xét không phải nóng vội hay không nóng vội, mà là làm thế nào làm tốt chuyện của chúng ta."

Tôn Nhã hơi trầm ngâm, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Lâm Thanh Hàm đứng lên, nhìn Tôn Nhã liếc mắt một cái: “Bất luận tôi có động hay không động, ở vị trí này đương nhiên sẽ có đồn đãi vớ vẩn, cho nên lưu ý nhiều một chút, nhưng cũng không cần quá mức để ý."

Thần sắc nàng quá mức bình tĩnh, ngữ khí cũng lộ ra một cỗ thản nhiên. Tôn Nhã nghe xong trong lòng nhịn không được cảm khái, tình cảnh này mà có thể nhìn nhận đến thấu triệt như vậy, thật sự là người mới hơn hai mươi tuổi sao? Ngẫm lại chính mình ở thời điểm vừa qua khỏi tuổi hai mươi, Tôn Nhã nhịn không được xấu hổ.

Đối lập như vậy, hai mươi tuổi chính mình ngoài nói chuyện yêu đương, thoát khỏi thân phận cẩu độc thân, thật là không chỗ nào bằng Tiểu Lâm tổng. Chỉ là... nhìn nàng Tôn Nhã lại cảm thấy đau lòng, một cô gái vừa mới hai mươi tuổi, đổi lại là người thường đã vô tư lự, làm tiểu công chúa du ngoạn nhân gian, nơi nào cần phải lão luyện thành thục cùng vất vả mỗi ngày như vậy.

Hơn nữa, Tiểu Lâm tổng như vậy khi nào mới có thể gặp được một người thương yêu nàng như bảo bối, lại lọt vào mắt nàng, có thể sưởi ấm khối băng hình người này đây.

Thăng chức đồng nghĩa trách nhiệm càng lớn, những chuyện cần xử lý cùng nhọc lòng cũng càng nhiều. Lâm Thanh Hàm không phải thần thánh, vừa mới tiếp nhận vị trí Phó tổng giám đốc cũng có áp lực không nhỏ, hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Mà Khúc Mặc Thương cũng vì sửa chữa luận văn cùng làm dự án, bận bịu đến trời đất u ám, nửa năm nay ngay cả gọi video cũng đều là xa xỉ.

Thậm chí đêm giao thừa, hai người cũng chỉ có thể gọi video trong chốc lát, ăn tết Khúc Mặc Thương không trở về, vẫn đăng ký chương trình học mùa xuân.

Khúc Mặc Thương lên lớp xong ôm một chồng sách chuẩn bị đi thư viện, ra cửa liền thấy được người quen cũ, là Phó Thư Nghiên.

Nhìn thấy cô, biểu tình Phó Thư Nghiên có chút kỳ quái, tựa hồ có chút thương xót lại có chút phức tạp.

Bị Phó Thư Nghiên nhìn như vậy Khúc Mặc Thương có chút không được tự nhiên, nhíu mày, vẫn lễ phép chào hỏi: “Phó tiểu thư.”

Phó Thư Nghiên nhìn cô lắc đầu: “Không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng là bạn bè, gọi tên tôi là được rồi. Hôm nay tôi tới bên này có việc, thuận tiện tới xem một chút.”

Mấy ngày nay Phó Thư Nghiên bay qua lại giữa trong nước và nước ngoài, sau khi cùng Khúc Mặc Thương quen biết, Phó Thư Nghiên cũng thường tới đây. Sau khi về nước mới biết được Lâm Thanh Hàm là con gái Khổng Ích Tường, cũng nhớ tới thời điểm năm đó tham gia sinh nhật của tiểu nha đầu này.

Đại khái là gặp người giống mình, lại có đoạn quan hệ sâu xa, Phó Thư Nghiên cũng không coi Khúc Mặc Thương là người xa lạ. Nghĩ tới tin tức mới nghe được, lại nghĩ đến gút mắt nhiều năm giữa mình và Cố Nguyễn, trong lòng nhịn không được thương cảm: “Khẳng định là tâm tình của em không tốt, muốn tỷ tỷ đây mang em đi uống một ly không.”

Khúc Mặc Thương có chút không rõ nguyên do: “Tại sao tâm tình tôi không tốt?”

Phó Thư Nghiên nhìn cô, thở dài: “Kỳ thực chuyện tình cảm luôn không có cách nào đoán trước được, phân phân hợp hợp cũng là chuyện bình thường, em đã thấy rồi đó, đừng quá khó chịu.”

Khúc Mặc Thương càng nghe càng hồ đồ, trực giác nói cho cô có chuyện gì đó mà cô không biết, hỏi lại một câu: “Tôi khó chịu cái gì.”

“Lâm Thanh Hàm đính hôn, đừng nói với tôi là em một chút cũng không sao."

Toàn bộ chồng sách trong tay Khúc Mặc Thương rơi xuống đất, nện dưới chân cô, phát ra tiếng vang thật lớn, cô lại phảng phất không cảm giác được, chỉ nhìn Phó Thư Nghiên, biểu tình đọng lại ở trên mặt: “Chị nói cái gì?”

Thanh âm của cô lạnh lẽo đến dọa người, không chút độ ấm, lộ vẻ trống rỗng mà đờ đẫn. Phó Thư Nghiên ngẩn người, chậm rãi phản ứng lại, chẳng lẽ Khúc Mặc Thương không biết?

"Tôi mới về nước, giới thương nghiệp Yến Kinh đều lan truyền khắp nơi, con gái duy nhất của Khổng gia đã đính hôn với Lục Vũ, con trai tổng tài Lục Chấn Sinh của tập đoàn HW. Em... em không biết sao?” Phó Thư Nghiên vội ngồi xổm xuống giúp cô nhặt sách lên.

Khúc Mặc Thương cứng đờ thật lâu, sau đó nhanh chóng lấy sách trong tay Phó Thư Nghiên, trầm giọng nói: “Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết.” Nói xong bước nhanh rời đi, bóng dáng lộ vẻ trầm trọng làm Phó Thư Nghiên thở dài.

Phó Thư Nghiên chỉ là nghĩ không ra, rõ ràng Lâm Thanh Hàm yêu Khúc Mặc Thương như vậy, sao có thể cùng người khác đính hôn.

Dọc đường đi sắc mặt Khúc Mặc Thương trầm như nước, tin tức vừa mới nghe được từ chỗ Phó Thư Nghiên làm cô trong nháy mắt cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, như bị đánh hôn mê. Còn có hoảng loạn cùng đau đớn dâng lên từ đáy lòng làm cô trong nhất thời mất đi lý trí.

Lâm Thanh Hàm đính hôn với Lục Vũ? Bàn tay ôm sách gắt gao nắm chặt lại, Khúc Mặc Thương nhịn không nổi nữa, trực tiếp gọi điện cho Xa Giai Di, đầu bên kia vang chuông thật lâu mới chuyển được. Khúc Mặc Thương không nói lời dư thừa, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Thanh Hàm đính hôn với Lục Vũ sao?”

Lời nói của Xa Giai Di ở đầu bên kia làm thần sắc cô càng ngày càng lạnh, ngón tay nắm điện thoại có chút trắng bệch. Sau khi cúp điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp trở về chung cư của mình.

Bên kia, Lâm Thanh Hàm mặt lạnh nhìn Khổng Ích Tường, thái độ vô cùng cứng rắn: “Cho dù ba có hứa hẹn thế nào, con cũng sẽ không chấp nhận.”

Khổng Ích Tường nhìn nàng, biểu tình đồng dạng lạnh lùng: “Ta cho con thời gian đủ lâu rồi, ta cũng biết Lục Chấn Sinh có ý đồ gì, nhưng hiện tại chúng ta không còn cách nào. Đơn đặt hàng ký kết cùng Ayer đã đến hạn giao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vốn dĩ chính là cơ hội ra biên giới tốt nhất, nếu lần này thất bại thì không chỉ tổn thất hàng trăm triệu, mà còn phá hỏng đi danh dự kinh doanh nhiều năm của ta. Lâm Thanh Hàm, Cảnh Thái không thể nhận tổn thất này.”

Lâm Thanh Hàm nhìn hắn, lạnh lùng cười một tiếng: “Ba, ba luôn là người khôn khéo, lúc trước tập đoàn Ayer tìm tới hợp tác con liền cảm thấy không đúng rồi, con đã khuyên ba suy nghĩ lại nhưng ba không chịu nghe, cố tình mạo hiểm. Hiện tại xảy ra vấn đề, vừa lúc Lục Chấn Sinh có chuẩn bị trước có thể giúp ba giải vây, ba không cảm thấy quá mức trùng hợp sao? Rốt cuộc là ông ta giúp ba giải vây, hay là đưa ba vào vây?"

Sắc mặt Khổng Ích Tường lúc sáng lúc tối, hút điếu thuốc lại hung hăng dập tắt: “Nhưng chuyện đã đến nước này, ý tứ Lục Chấn Sinh chính là trở thành người một nhà trước, ông ta mới có thể ra tay hỗ trợ. Việc đính hôn của hai đứa truyền thông đã truyền ra ngoài, chuyện đã đến nước này cũng không thể xoay chuyển đường sống. Con không thích hắn cũng không trở ngại việc hai đứa kết hôn, hằn là con đặt trọng tâm ở sự nghiệp, hôn nhân chỉ là thêm lợi thế cho sự nghiệp của con, như dệt hoa trên gấm mà thôi. Trừ phi con có thể giải quyết chuyện này, không thì không cần phải nói nữa.”

Sau khi Khổng Ích Tường rời đi, trong mắt Lâm Thanh Hàm dày đặc lạnh lẽo, cúi đầu một lát, sau đá phân phó cho Tôn Nhã đang run sợ đi vào: “Lập tức liên hệ Trần Quảng Mạc, mau chóng điều tra rõ tập đoàn Ayer, còn có vấn đề thuế vụ ở HW lúc trước bị vạch trần, cô nói Trần Quảng Mạc đẩy tiến độ nhanh hơn một chút."

Nói xong, nàng thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi, lại nhịn không được hỏi: “Là truyền thông nào đăng tin tôi đính hôn với Lục Vũ?”

“Báo doanh nghiệp Thời Thượng, còn có một ít tạp chí nhỏ cũng đã đăng."

Tôn Nhã cảm thấy hơi thở trên người Lâm Thanh Hàm lại lạnh thêm một phần, lúc rời đi đối phương lạnh lùng nói: “Ra tay với bọn họ trước đi, tôi không muốn ngày mai còn nhìn thấy tin tức này.”

“Rõ, Lâm tổng." Trên người Tôn Nhã đều toát ra mồ hôi lạnh. Tuy vẫn luôn biết Lâm Thanh Hàm lạnh lùng, nhưng vừa nãy nàng giằng co với Khổng tổng, khí chất mạnh mẽ khiến người sợ hãi, hiện tại giận dữ đến làm người rét run, Tôn Nhã thật sự chịu không nổi.

Lâm Thanh Hàm vôi vã gửi tin nhắn cho cho Xa Giai Di, dò hỏi nàng ấy có nói với Khúc Mặc Thương cái gì hay không, đối phương đổ ập xuống một chuỗi tin nhắn giọng nói, làm Lâm Thanh Hàm cắn chặt môi. Là nàng không xử lý tốt, thấy Khổng Ích Tường rơi vào bẫy lại quên người kia có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play