Lời nói của Lâm Thanh Hàm như cánh hoa rơi xuống trong lòng cô, vừa ngứa vừa thơm, Khúc Mặc Thương không nhịn được câu môi, vừa cảm thấy xấu hổ vừa xấu hổ, không quay đầu nắm tay nàng đi về phía trước.
"Chị đạp xe tới, muốn chị chở em về không." Khúc Mặc Thương nhìn bãi đậu xe đằng kia, nghĩ đến những năm mỗi ngày cô đạp xe chở nàng về nhà, chớp mắt hỏi Lâm Thanh Hàm.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm rơi vào những chiếc xe đạp kia, trong mắt lóe lên tia hoài niệm, nhưng mà... nàng mím miệng nói: "Hiện tại xe đạp không cho phép chở người."
Khúc Mặc Thương lôi kéo nàng qua: "Nếu em muốn ngồi thì chúng ta lén đi một lần, từ Đại học Stanford đi ra ngoài, nếu thật sự bị bắt được chúng ta liền chấp nhận phê bình của giáo dục."
Lông mi của Lâm Thanh Hàm lóe lên, nàng không từ chối nhưng cũng không nói gì. Khúc Mặc Thương đi qua mở khóa, đẩy đến trước mặt nàng rồi ngồi lên: "Không lên sao?"
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đi tới ngồi nghiêng người trên ghế sau, nàng không còn là tiểu cô nương thiếu dinh dưỡng không cao nữa, thân cao chân dài có thể nâng hai chân lên.
Khúc Mặc Thương nhìn đôi chân dài của nàng co lại, người có khí chất xuất chúng ngồi trên ghế sau xe đạp, tựa hồ có chút không thích hợp. Cô không nhịn được bật cười: "Chị giống như ủy khuất em vậy, chắc là mua xe chở em mới thích hợp hơn."
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó thâp giọng nói: "Em thích ngồi cái này, nhưng đã nhiều năm chị không chở em."
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng tê rần, quay đầu che đi cảm xúc trong mắt, đưa tay nắm tay Lâm Thanh Hàm đặt ở bên hông mình: "Ôm chặt, bị ngã chị sẽ không đỡ em được."
Lâm Thanh Hàm ôm cô, đầu dựa vào người cô muộn thanh nói: "Năm đó chị không nói như vậy."
Khúc Mặc Thương dùng sức dưới chân, xe lung lay vài cái, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười. Xe đạp chạy trong khuôn viên mờ mịt, gió có chút lạnh lẽo, Lâm Thanh Hàm dựa vào lưng cô, lắng nghe nhịp tim của cô, giống như trở lại sáu năm trước.
Ngày hôm đó khi nàng sợ hãi cùng bất lực nhất, Khúc Mặc Thương đã đạp xe đến giải cứu nàng. Hiện tại nhớ lại ký ức đáng sợ lúc ấy, sâu nhất chính là cảm kích cùng ấm áp mà Khúc Mặc Thương đã mang đến cho nàng.
Bất quá hai người rất may mắn, dọc theo đường đi bình an vô sự trở về căn hộ. Thời tiết có chút lạnh, vừa vào nhà đã có sưởi, ấm áp thật sự rất thoải mái.
Khúc Mặc Thương đi vào đun nước nóng, bắt đầu chuẩn bị quần áo cho Lâm Thanh Hàm. Tháng này, vì Lâm Thanh Hàm luôn ở lại qua đêm nên cô đã chuẩn bị sẵn quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, trong nhà có rất nhiều thứ có đôi có cặp.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô bận rộn ở nơi đó, ánh mắt mềm mại, bộ dáng này của cô giống như người vợ mới cưới, đang chuẩn bị quần áo cho người yêu. Lâm Thanh Hàm khao khát cảm giác ấm áp này rất nhiều, mà Khúc Mặc Thương đã cho nàng nhiều hơn những gì nàng muốn, loại săn sóc đó làm nàng không hề có sức kháng cự.
Khúc Mặc Thương nhận thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, liền đưa quần áo cho nàng: "Vừa nãy chị đã xả bồn tắm, hằn là ấm hơn rồi. Em đi tắm trước đi."
Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn đi vào tắm, khi lau khô tóc nằm ở trên giường chờ cô, mắt nàng rơi vào chiếc đèn ngủ nhỏ. Lâm Thanh Hàm nghĩ đến mỗi lần mình tới đây ngủ, Khúc Mặc Thương luôn bật sáng đèn ngủ nhỏ này, nhịn không được khẽ mỉm cười.
Khúc Mặc Thương ra khỏi phòng tắm nhìn nàng nghịch đèn ngủ, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, cô đưa tay cầm đèn, phát giác tay nàng hơi lạnh liền che lại: "Nhiệt độ ở đây cũng không phải đặc biệt thấp, sao tay chân em luôn lạnh như vậy."
Lâm Thanh Hàm trầm mặc không nói, vén chăn ra hiệu cô đi vào. Khúc Mặc Thương nằm xuống, đè nàng vào trong chăn, cắm đèn ngủ mới quay lại nằm.
Nhìn thấy người gần trong gang tấc, cô nhẹ giọng cười: "Hiện tại ngủ vẫn phải mở đèn, giống như hài tử."
Lâm Thanh Hàm cau mày, "Chị còn sợ bóng tối, hơn nữa em cũng không có nói phải bật đèn, chị đang ngủ bên cạnh em, còn cần gì đèn."
Khúc Mặc Thương nở nụ cười, duỗi tay ra kéo nàng vào trong ngực, nghĩ đến chuyện năm đó, sau đó cười nói: "Kỳ thực chị không sợ bóng tối, lúc đó là hống em, nào có biết tiểu cô nương ngốc này không có tâm nhãn mà chạy về trong đêm. Ừm, lúc đó chị sợ em giận nên không nói cho em biết."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, nhíu mày, "Hiện tại chị nói không sợ em giận sao?"
Khúc Mặc Thương bật cười: "Chị đều đã quên em lòng dạ hẹp hòi, bất quá hiện tại em là bạn gái của chị, nếu em giận, chị có thể dỗ em."
Lâm Thanh Hàm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút giống thường ngày, nhưng hiện tại hai người nằm ở trên giường ôm nhau, loại khí tràng này đối với Khúc Mặc Thương mà nói chỉ có đáng yêu.
Cô nghiêng người nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói: "Em nói em thích chị hôn em."
Đôi mắt tựa như trào ra thâm tình, thanh âm thấp như nỉ non: "Vậy thì chị hôn em, em có thể đừng giận không."
Chữ cuối cùng tan rã giữa môi răng, Lâm Thanh Hàm híp mắt cùng cô hôn môi, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của Khúc Mặc Thương, ngón tay không nặng không nhẹ trượt trên lưng cô.
Hai người vừa mới tắm xong lại dùng một loại sữa tắm, có vị ngọt của sữa, lúc này Khúc Mặc Thương hôn nàng, mùi sữa xộc lên mũi hòa với mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Lâm Thanh Hàm, làm cả người nàng đều có chút say mê.
Lưng cô bị nàng câu dẫn vỗ về, lúc hôn môi Lâm Thanh Hàm bất tri bất giác kéo tay trái của cô tiến vào trong áo ngủ của nàng, xúc cảm tinh tế mềm mại, Khúc Mặc Thương ý loạn tình mê không ngừng lưu luyến.
Cho đến khi lòng bàn tay chạm vào vật tròn trịa no đủ, không nhịn được vuốt ve chơi đùa vài lần, Lâm Thanh Hàm thấp giọng kêu rên, thân thể căng chặt. Trên mặt ửng hồng, đôi lông mi như cánh bướm run rẩy. Cô khẽ cắn môi, đôi mắt có chút mê ly có một tia thực hiện được mưu kế.
Vật nhỏ trong lòng bàn tay ngẩng đầu dò xét, Khúc Mặc Thương nhận ra có cái gì không đúng mới phát hiện mình đã đè lên người Lâm Thanh Hàm, tay cũng trượt đến chỗ tư mật cùng thẹn thùng của cô gái, đang định rút lui, nhưng lại bị Lâm Thanh Hàm ôm chặt.
Thanh âm của nàng run rẩy, biểu tình thanh lãnh nhiễm phải vũ mị, nàng nhìn Khúc Mặc Thương, trong mắt lộ ra một cỗ bướng bỉnh, "Mặc Thương, ngày mai em phải về nước rồi."
Tim Khúc Mặc Thương run rẩy, trong lúc nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần, ảo nảo đau lòng cùng tự trách, chỉ một thoáng ùa vào trong lòng. Cô... sao cô có thể ngốc như vậy, cô không nhận ra Lâm Thanh Hàm vẫn luôn chủ động, còn có bất an, còn ngây ngốc ở kia lo lắng mình quá mức háo sắc.
Mũi đau nhức, cô thương tiếc hôn Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói: "Thanh Hàm, chị đã đồng ý cùng em ở bên nhau, sẽ vĩnh viễn không từ bỏ em, cho dù chúng ta có làm đến bước này hay không cũng không thay đổi."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, thật lâu sau mới nhắm mắt lại thế nhưng rơi nước mắt. Khúc Mặc Thương như bị đấm vào tim, đau đến lợi hại, cô không biết Lâm Thanh Hàm lại có khúc mắc lớn như vậy. Cô cho rằng mấy ngày nay nàng rất vui vẻ, cô không biết nàng sợ hãi như vậy.
"Em chỉ sợ, trước kia chị không thích em, chỉ là không muốn làm tổn thương em, cho nên chị mới dung túng em lần nữa. Em biết em không nên nghĩ như vậy, nhưng em không nhịn được, thực xin lỗi, Mặc Thương, thực xin lỗi."
Nghe đến đây, Khúc Mặc Thương đau đớn đến tột cùng. Nghĩ đến mấy năm trước mình từ chối mang đến thương tổn cho nàng, Khúc Mặc Thương liền muốn tự tát chính mình.
Cô cúi đầu hôn lên mắt nàng, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt nàng, môi nàng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Đồ ngốc, chị... chị chỉ là... quá ngu ngốc. Chị luôn sợ mình quá háo sắc, làm em không thoải mái, chị luôn cảm thấy mình giống lão a di đáng khinh, mỗi ngày đều muốn khi dễ em."
Lâm Thanh Hàm mở mắt ra, lông mi ướt át hơi cong lên, đáng yêu đến đáng thương, nàng nắm ngón tay cô tiến vào áo ngủ vốn đã có chút hỗn độn đã được mở ra hoàn toàn, khuôn mặt ửng đỏ, mi mắt buông xuống ôm chặt Khúc Mặc Thương, thấp giọng nói: "Chị làm cái gì em đều thích, Mặc Thương, muốn em được không?"
Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn nàng, thân thể trẻ trung của cô gái không hề giữ lại bày ra ở trước mặt mình, xúc cảm mềm mại làm người không thể cự tuyệt, nhưng lại có vẻ lớn mật, cô cũng có thể cảm thấy thân thể run rẩy vì khẩn trương của nàng, nàng mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên trải qua tình yêu.
Cô duỗi tay chậm rãi kéo Lâm Thanh Hàm xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó lúc nàng mím môi thất vọng liền vươn tay kéo chăn bông lên, trực tiếp đắp chăn cho hai người, nghiêng người đè lên Lâm Thanh Hàm.
Chăn bông nâng lên hạ xuống, ánh sáng của đèn ngủ nhỏ trong chốc lát bị chặn lại, trong bóng tối mờ mịt, ánh mắt Lâm Thanh Hàm hơi lóe lên tia sáng, nghiêng người tùy ý Khúc Mặc Thương hoàn toàn cởi bỏ quần áo của mình.
Sau đó là đồ ngủ của chính cô, trong căn phòng nhỏ, giường đệm chăn động đậy, quần áo theo động tác bị ném ra ngoài rơi trên mặt đất, áo ngủ cùng váy ngủ chất thành đống ở trước giường, mang theo một cỗ chọc người cùng ái muội.
Lúc Khúc Mặc Thương ôm lấy thân thể trần trụi của nàng, đầu óc Lâm Thanh Hàm trống rỗng, vô luận nàng có tâm cơ như thế nào, cố ý câu dẫn như thế nào, nàng yêu Khúc Mặc Thương, đi tới bước này thật sự mang cho nàng kích thích vượt xa với mong đợi.
Cô hôn trên người nàng, ngón tay ôn nhu mà kiên nhẫn, sợ áp đau nàng nên luôn chống đỡ trọng lượng của thân thể, nàng cảm giác mình sắp bị thiêu đốt.
Khúc Mặc Thương thực sự không có nhiều kỹ thuật, tuy cô sống nhiều năm nhưng cô chưa từng nói chuyện yêu đương với cô gái nào, cũng chưa từng thân mật với người khác như vậy, nàng là người đầu tiên.
Thứ duy nhất phong phú hơn Lâm Thanh Hàm có lẽ là cô đọc qua nhiều hơn, lần đầu làm loại chuyện này không đủ kỹ thuật, chỉ có thể ôn nhu săn sóc nhất có thể.
Cô hôn lên thân thể non nớt của nàng, cảm nhận được phản ứng mờ mịt vô thố của nàng, mỗi lần hôn lên nàng đều khẽ rùng mình, phản ứng ngây ngô làm người vô cùng yêu thích, làm trái tim Khúc Mặc Thương tan chảy. Cô lại một lần nữa cảm thấy sâu sắc cô gái trở nên phúc hắc cùng có khí chất này vẫn cần cô nâng niu yêu thương.
Rõ ràng mới bắt đầu nàng ăn cả ngả về không muốn chính mình chiếm hữu nàng, cùng cô chơi tâm nhãn, nhưng hiện tại lại vô cùng khẩn trương. Mười sáu tuổi nàng thổ lộ với cô, hai mươi tuổi nàng đã trao thứ tốt đẹp cùng quý giá nhất cho cô mà chỉ mới hẹn hò được chưa đầy một tháng, Khúc Mặc Thương không biết nên đau lòng hay là tức giận.
Cô tận khả năng trấn an nàng, Lâm Thanh Hàm bị cô lăn lộn đến mê man, người ta đều nói lần đầu tiên rất đau, nhưng tựa hồ nàng không cảm nhận được. Chỉ là loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, không muốn thoát khỏi lại nhịn không được để cô tiếp tục. Đặc biệt là khi ngón tay của Khúc Mặc Thương rơi vào nơi tư mật nhất nhẹ nhàng xoa. Nàng che miệng, run rẩy thấp giọng rên rỉ, không khống chế được.
Cuối cùng, Khúc Mặc Thương trực tiếp trượt xuống, làm nàng vốn không có chút sức lực không thể ngăn cản. Một tay nàng bị giữ, tay còn lại che mặt, xấu hổ đến mức không dám nhìn. Nàng hoàn toàn không đoán được Khúc Mặc Thương sẽ đối đãi với nàng như vậy, Lâm Thanh Hàm lần đầu tiên trải qua loại kích thích này hoàn toàn chịu không nổi, đầu óc trống rỗng lập tức đưa lên đỉnh liền trực tiếp mất đi ý thức.
Giấc mơ đêm nay đều tràn đầy ngọt ngào dày đặc, cả người giống như đang lơ lửng trên mây, thoải mái mà hoàn mỹ.