Sau khi Trần Quảng Mạc nhận được cuộc gọi biết được toàn bộ câu chuyện, hắn cũng bị sốc toát một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, hắn đánh giá từ trên xuống dưới, thấy tay Lâm Thanh Hàm có băng bó, sắc mặt Khúc Mặc Thương có chút tái nhợt, trên trán còn có vết thương, hắn cau mày lo lắng nói: "Chu Văn Kỳ điên rồi sao? Lâm tổng, tiểu Khúc tổng, hai người không sao chứ?"
Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi, nhưng cánh tay của Mặc Thương bị thương chảy rất nhiều máu." Nói đến đây, Lâm Thanh Hàm không khỏi cau mày, trong mắt không giấu được thương tiếc cùng sợ hãi.
Khúc Mặc Thươg nháy mắt với Trần Quảng Mạc, hắn hiểu ý cũng không hỏi lại nàng nữa mà để hai người lên xe trước. Sau một chuyến như vậy chắc hẳn hai người đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, trước tiên để hai người nghỉ ngơi, trở về thay quần áo.
Trần Quảng Mạc đưa hai người về nhà, Lâm Thanh Hàm xuống xe, nhỏ giọng nói: "Quảng Mạc, cậu lập tức liên hệ với Vệ Minh Quyết, đồng thời phiền toái cậu đến Cục cảnh sát một chuyến, tôi đã liên hệ rồi." Chu Văn Kỳ kia là người điên, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá."
Khi nói lời này, vẻ mặt Lâm Thanh Hàm âm trầm, biểu tình trong mắt càng thêm ảm đạm cùng tàn nhẫn, Trần Quảng Mạc không khỏi co rúm lại, trong lòng bi ai thay Chu Văn Kỳ, sau đó đáp ứng lập tức lái xe xử lý chuyện tai nạn xe lần này.
Trên người hai người đều là máu, đều cần thay quần áo, hơn nữa cầm phải rửa sạch máu trên người Khúc Mặc Thương.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô đi vào, lo lắng thúc giục cô: "Cẩn thận đừng để vết thương chạm nước, cũng đừng kéo vết thương, tay trái của chị có tiện không? Có muốn em hỗ trợ không?"
Khúc Mặc Thương từ phòng tắm đi ra, dựa vào khung cửa, nở một nụ cười ôn nhu mà giảo hoạt nói: "Nếu không tiện thì em có thể hỗ trợ thế nào? Giúp chị cởi quần áo sao?"
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt còn chưa kịp nói, Khúc Mặc Thương lại nhìn vào tay nàng: "Nhưng thật ra chị rất muốn để vợ cởi quần áo cho chị, chỉ là tay em bị thương không thể đụng loạn, thật đáng tiếc."
Nói xong, vẻ mặt cô lộ ra thương tiếc, tiếc nuối lắc lắc đầu.
Lâm Thanh Hàm bị cô làm cho dở khóc dở cười, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy cô: "Chị đừng có ba hoa, mau thay quần áo đi."
Khúc Mặc Thương sợ nàng chưa hoãn lại, trêu chọc nàng một chút để cho nàng ngồi nghỉ ngơi. Ở cửa đợi một hồi, Lâm Thanh Hàm mới ngồi trên sô pha, nghĩ đến chuyện hôm nay, nàng vẫn còn hoảng hốt.
Nàng hít một hơi thật sâu, nghĩ đến chiếc nhẫn mà Khúc Mặc Thương đã cầu hôn nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười. Nàng lấy hộp ra, cẩn thận mở ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương chói lọi bên trong, vừa nhìn chiếc nhẫn vừa nghĩ đến lời Khúc Mặc Thương đã nói khi cầu hôn, Lâm Thanh Hàm không nhịn được cười.
Đôi mắt cũng tựa như sáng lên, nàng nhìn chiếc nhẫn cười như một đứa trẻ. Lúc đó nàng cảm động đến mức không có thời gian nghĩ, giờ nhìn vào chiếc nhẫn, nàng nhớ lại mỗi một chữ lúc đó Khúc Mặc Thương đã nói, còn có lúc đó cô nói năng lộn xộn, phát hiện nàng đeo nhẫn không được liền bối rối xấu hổ, thấp thấp cười thành tiếng, khóe mắt lông mày đều tràn đầy ngọt ngào.
Tại sao Mặc Thương của nàng lại đáng yêu như vậy? Nàng dùng tay quấn băng gạc nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, cẩn thận xem ngày tháng được khắc trên chiếc nhẫn.
Sau khi Khúc Mặc Thương thay quần áo đi ra, cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay, trên mặt nở một nụ cười đơn thuần thỏa mãn, ánh mắt lúc này cũng nhu hòa xuống.
"Thích không?" Khúc Mặc Thương thò người nhìn chiếc nhẫn, nhỏ giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Lâm Thanh Hàm, khi nói, hô hấp ấm áp phả vào tai nàng khiến nàng hơi run lên, vành tai đỏ bừng.
Nhưng Lâm Thanh Hàm không hề né tránh, chỉ nhìn chiếc nhẫn, khẽ ừm một tiếng.
Sau đó nàng vươn tay nhìn những ngón tay đang bị quấn băng của mình: "Đáng tiếc là hiện tại em không thể đeo được."
Con ngươi Khúc Mặc Thương hơi ám trầm, cẩn thận dùng tay trái chạm vào ngón tay nàng: "Còn đau không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tay phải của chị còn nghiêm trọng hơn em nhiều." Nói xong, nàng có chút lo lắng: "Vết thương của chị có đau không? Bác sĩ nói sau khi khâu còn sẽ sưng đau, nếu quá đau thì bác sĩ sẽ kê đơn thuốc giảm đau. Nhưng thuốc giảm đau không tốt cho sức khỏe, chị ..."
Nàng càng nói càng lo lắng, quay đầu xem biểu tình của Khúc Mặc Thương, nhưng Khúc Mặc Thương tiến lại gần, sau khi nàng quay đầu lại, mặt hai người dán vào nhau, chóp mũi gần chạm vào nhau.
Hô hấp của Khúc Mặc Thương phả vào chóp mũi, ấm áp lại thơm, mang theo mùi hương mà nàng vô cùng yêu thích, nhưng vào lúc này, trong lòng nàng bùng lên một đám lửa.
Khúc Mặc Thương nhìn người gần trong gang tấc, cũng không nhịn được, thấp giọng gọi một câu: "Thanh Hàm."
"Ừm." Lâm Thanh Hàm cảm thấy mình hơi say, nỉ non đáp lại.
Khúc Mặc Thương dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve tai nàng, dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của nàng, hôn nhẹ, dừng lại rồi lại dán vào. Sau khi lặp lại vài lần, cuối cùng Lâm Thanh Hàm không nhịn được mở miệng ngậm lấy môi Khúc Mặc Thương, thấp giọng ưm một tiếng.
Khóe môi Khúc Mặc Thương mang theo ý cười, vươn cái lưỡi mềm mại làm nụ hôn sâu hơn, nhấm nháp vị ngọt của nàng. Lâm Thanh Hàm đã sớm sa vào trong đó, hai người càng hôn càng sâu, bầu không khí bốc lửa ái muội càng thêm mãnh liệt.
Mãi đến khi hô hấp của cả hai dồn dập, thở không thông, Khúc Mặc Thương mới nhẹ nhàng buông nàng ra.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, không nhịn được lại cắn cô một cái, cúi đầu nhìn tay trái của Khúc Mặc Thương: "Bị thương cũng không an phận, tay không được sờ loạn, lấy ra."
Vốn dĩ tay Khúc Mặc Thương đang chạm vào mặt nàng, khi hai người hôn môi thì tay cô lại theo vạt áo sờ vào bụng nhỏ của nàng.
Ánh mắt Khúc Mặc Thương hơi né tránh, cô nhanh chóng rút tay ra, ho nhẹ một tiếng: "Chị chỉ là không nhịn được."
Hai người náo loạn một hồi, Khúc Mặc Thương nhìn thời gian: "Muộn rồi, hẳn là ba mẹ đang sốt ruột chờ, chúng ta cần phải trở về."
Lâm Thanh Hàm gật gật đầu: "Ừm, chỉ là chị bị tai nạn xe, nói với bọn họ thế nào bây giờ?"
"Hôm nay là sinh nhật của chị, nhưng là vì ân oán của em và Chu Văn Kỳ mà làm chị bị thương, làm phá hỏng sinh nhật của chị." Lâm Thanh Hàm nói xong cảm thấy có chút hạ xuống, nàng không biết giải thích với Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh như thế nào, bởi vì nàng đã làm Khúc Mặc Thương quá nhiều thương tổn, nghĩ đến ngực nàng liền đau nhói.
Khúc Mặc Thương ôm mặt nàng, nghiêm túc nói: "Không được suy nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan đến em. Chị đã sớm quyết định cầu hôn em rồi, em là người mà chị muốn bảo hộ cả đời, bảo vệ em là điều chị nên làm. Tuy chuyện hôm nay là chị bị thương, nhưng tay em đã bị thương, chị còn làm em khổ sở như vậy. Suy bụng ta ra bụng người, lúc đó chị mất lý trí, khi nhìn thấy chiếc xe kia chuẩn bị đâm vào em, chị gần như phát điên. Cho nên chị không quan tâm đến chuyện khác, chỉ muốn ngăn nó lại, nhưng chị ngất đi không biết gì, lại làm em sợ hãi thống khổ, kỳ thực là chị nên xin lỗi em."
Mắt Lâm Thanh Hàm đau nhức, cái gì Khúc Mặc Thương cũng hiểu nàng, luôn ôn nhu ân cần suy xét thay nàng như vậy, cùng cô ở bên nhau tựa hồ nàng chưa từng cảm thấy ủy khuất, ngay cả lần sinh nhật mà cô quên ngày đó, nàng mất mát ủu khuất cũng bị lãng mạn kinh hỉ của cô vuốt phẳng không còn thừa cái gì.
Nàng chịu đựng nước mắt: "Sao chị có thể nói như vậy, hống đến em không biết phải nói gì."
"Vậy em đừng nói gì cả, chỉ biết chị có thể tiếp nhận tất cả những điều tốt đẹp của chị vô điều kiện, bởi vì em là Lâm Thanh Hàm. Đi thôi, em không cần phải nói kỹ với bọn họ chuyện tai nạn xe, đừng làm bọn họ sợ."
Hai người đều bị thương không thể lái xe, cuối cùng bắt taxi trở về Khúc gia. Khi nhìn thấy hai người, vợ chồng Khúc Thịnh đều cả kinh, khi Khúc Mặc Thương nói tới vụ tai nạn xe, Tiêu Vân Anh vội vàng đi tới, nhìn kỹ tay của Lâm Thanh Hàm: "Quấn nhiều băng gạc như vậy, bị thương có nghiêm trọng không a? Đứa nhỏ ngốc này, nào có người tay không gỡ kính vỡ, mau ngồi nghỉ ngơi đi, để tối nay dì Hoàng nấu món ngon cho hai đứa bồi bổ."
Nói xong bà lại vội vàng hỏi Khúc Mặc Thương: "Đã kiểm tra tất cả chưa? Còn vết thương nào khác không, cũng không có vấn đề gì sao?"
Khúc Thịnh cũng lo lắng nhìn con gái: "Con bị va vào đầu, có chụp CT gì không?"
"Đều kiểm tra rồi, không sao ạ. Chỉ có tay phải bị thương, cũng không có gãy xương hay cái gì khác, chỉ hơi đau một chút thôi, hai người đừng lo lắng."
Khúc Mặc Thương cũng không nói hết chuyện ra, làm đáy lòng ba mẹ vẫn luôn chú ý đứa con như mình, mặc dù ba mẹ cô rất có lý lẽ, nhưng cô vẫn sợ Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh sẽ oán trách Lâm Thanh Hàm. Vì cô không sao, nên không cần phải nói rõ ràng như vậy.
Vì vụ tai nạn xe này, sinh nhật của Khúc Mặc Thương vẫn bị lu mờ. Nhưng thấy hai người không có việc gì, lại có Khúc Mặc Thương ở bên cạnh làm sôi động bầu không khí, bữa tối cũng tính là khá hài hòa.
Hơn sau Khúc Mặc Thương ăn xong, nghiêm túc nhìn Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh nói: "Ba mẹ, lúc trước con đã nói với hai người, con sẽ cùng Thanh Hàm ra nước ngoài đăng ký kết hôn, hôm nay con, hôm nay con đã cầu hôn Thanh Hàm rồi, tuy hôn sự không vội, nhưng cũng không phải chuyện nhỏ nên con muốn nói cho hai người biết."
Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh sững sờ nhìn nhau, sau đó Tiêu Vân Anh nở nụ cười nói: "Hôm nay gặp tai nạn như vậy, sao con lại hấp tấp cầu hôn thế chứ? Con không biết chuẩn bị cho tốt một chút sao?"
Trong mắt Khúc Thịng cũng có vui sướng, nhưng cũng cau mày nói: "Không hiểu lễ nghĩa, con đã bàn bạc chuyện hai đứa với mẹ của Thanh Hàm chưa? Như vậy con liền cưới con gái bảo bối của người ta sao?"
Khúc Thịnh cố ý nhấn mạnh từ cưới, ánh mắt kia còn ra hiệu Khúc Mặc Thương. Lâm Thanh Hàm có thể nhìn thấy rõ ràng, không khỏi cúi đầu cười trộm, Khúc Thịnh quá đáng yêu rồi.
Khúc Mặc Thương bị chính ba mẹ mình chất vấn, có chút đáng thương nhìn Lâm Thanh Hàm đang cười trộm. Lâm Thanh Hàm cố nén cười, ổn định lại cảm xúc của mình: "Chú Khúc, dì Tiêu, đừng trách Mặc Thương, mẹ con đã biết chuyện con với Mặc Thương rồi, bà ấy cũng đã đồng ý. Lời cầu hôn hôm nay, chị ấy ... chị ấy biểu hiện rất tốt, không có hấp tấp."
Khúc Mặc Thương nhướng mày: "Mẹ con đã đồng ý?"
Khúc Mặc Thương liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, cắn da đầu lấy lòng nói: "Lần đó bọn con đến Đồng Hương tìm dì Lâm, lúc đó dì Lâm biết cũng đã đồng ý."
Khúc Thịnh trừng to mắt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hừ một tiếng: "Thật là có bản lĩnh, hôm nay cũng bị kinh hách không ít, ta sẽ không truy cứu, cùng Lâm Thanh Hàm nghỉ ngơi đi."
"Cảm ơn ba."
"Cảm ơn chú Khúc."
Hai người lúc này rất ngoan, đứng ở kia trăm miệng một lời. Vì hôm nay gặp tai nạn, sắc mặt hai người đều không tốt, vợ chồng Khúc Thịnh cảm thấy có chút đau lòng nên vội vàng kêu hai người đi nghỉ ngơi.
Hai người lên lầu lập tức dính ở bên nhau, Khúc Mặc Thương như người không xương dựa vào Lâm Thanh Hàm, gối đầu lên vai nàng: "Thanh Hàm a, hiện tại chị cảm thấy có chút giống nằm mơ, chị cầu hôn em, em đã đồng ý rồi đúng không?"
Lâm Thanh Hàm câu môi cười, trong mắt mang theo một chút giảo hoạt: "Em chỉ nói một lần, chị không nhớ thì quên đi."
Khúc Mặc Thương sửng sốt: "Em học hư, chị nhớ rõ em đã đồng ý rồi... Vậy chị sẽ hỏi em lần nữa, hiện tại em còn rất trẻ, chị nói kết hôn với em, em có thể có gánh nặng không?"
Lâm Thanh Hàm vẫn nhớ rõ lời nói lộn xộn của cô khi cầu hôn, không nhịn được cười: "Ngốc, chị biết không, cho dù sáu năm trước chị nói muốn kết hôn với em, em cũng không cảm thấy là quá sớm, chỉ là Phó Thư Nghiên ghen tị mà thôi."
Khúc Mặc Thương bật cười, cuối cùng cười đến phát run.
Cô cảm thấy việc trọng sinh không chỉ là may mắn của Lâm Thanh Hàm, mà là may mắn của cô. Gặp được Lâm Thanh Hàm, có thể tiếp cận nắm giữ nàng trong lúc nàng đang ở trong vũng bùn, làm nàng yêu thích mình đến vậy, quả thực là trời cho.
Khúc Mặc Thương cọ vào mặt Lâm Thanh Hàm, buồn cười nói: "Sáu năm trước chị không thể cưới em, em còn chưa thành niên, quá nhỏ."
Lâm Thanh Hàm cũng cười: "Chị đúng là đại muộn tao, trước kia sợ em nhỏ, hiện tại sợ em trẻ, về sau còn có cái gì?"
Khúc Mặc Thương híp mắt cười đến vui vẻ, ôn nhu nói: "Sẽ không, chị biết Thanh Hàm là tốt nhất, cái gì cũng không từ chối chị, đúng không?"
Lâm Thanh Hàm quay đầu kéo ra khoảng cách nhìn Khúc Mặc Thương, hơi mở to mắt: "Lời này của chị nghe giống như hồ ly."
Khúc Mặc Thương vô tội chớp mắt: "Sao lại giống?"
Nói xong hai người cùng nhau thảo luận khi nào thì đón Lâm Yên, khi nào thì ra nước ngoài lĩnh chứng, còn có hôn lễ làm thế nào mới tốt.
Rõ ràng sau khi trải qua thảm họa ban ngày, trước đó trong lòng hai người đều có chút bi ai, nhưng hiện tại trở về Khúc gia, cả hai đều đang mang vết thương bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng trong lòng lại tràn đầy chờ mong cùng hạnh phúc.
Nhìn Khúc Mặc Thương đang nghiêm túc thảo luận, Lâm Thanh Hàm không khỏi tâm động, thật ra lần này khi chuẩn bị quà sinh nhật, nàng cũng đặt làm một chiếc nhẫn, thật trùng hợp, chiếc nhẫn này cũng do quầy SY định chế, cũng tham khảo ý kiến của Phó Thư Nghiên. Không nghĩ tới Phó Thư Nghiên còn có thể giả vờ khá tốt, tiếp nhận đơn của hai người vẫn không nói một lời.
Vì Khúc Mặc Thương đã cầu hôn trước một bước, cho nên nhẫn cưới của cô nên được dùng làm nhẫn cưới của hai người.
Trời đã khuya, sau cuộc trao đổi ngắn ngủi giữa hai người, Khúc Mặc Thương liếc nhìn thời gian: "Nên đi tắm, còn lại chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Lâm Thanh Hàm gật đầu, đứng dậy đi thay quần áo, nhìn thấy hai tay bị băng kín mít của mình liền sững sờ tại chỗ.
Khúc Mặc Thương thấp giọng cười nói nhỏ vào tai nàng: "Đừng lo lắng, tay trái của chị vẫn còn tốt, còn có thể hầu hạ em."
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt liếc cô một cái: "Xú không đứng đắn."
Đương nhiên Lâm Thanh Hàm không thể từ chối cô. Cuối cùng ngoan ngoãn bị Khúc Mặc Thương chiếm hết tiện nghi, chỉ tiếc hai người đốt lửa trong phòng tắm, nhưng tay đều bị thương nên không thể dập lửa.
Mặc dù Khúc Mặc Thương chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục nhưng Lâm Thanh Hàm kiên quyết từ chối cô, vết thương trên tay phải rất sâu.
Cuối cùng náo loạn một lúc hai người đều lăn ra ngủ. Đèn trong phòng vụt tắt, trong phòng thiếu ánh sáng, Khúc Mặc Thương hơi trở mình, mơ mơ màng màng nhìn tay Lâm Thanh Hàm, lại dịch khai khoảng cách bảo đảm không chạm vào tay nàng, sau đó mới an tâm đi ngủ.
Ban ngày kinh sợ cùng khủng hoảng, lúc này chỉ còn lại có ấm áp an bình, tuy hai người vết thương chồng chất, nhưng là cùng rúc vào nhau lại là hạnh phúc khó có được.