Lâm Thanh Hàm cảm thấy đã lâu không thân mật với Khúc Mặc Thương, từ khi chuyện của hai người bị Khúc ba phát hiện ra, Khúc Mặc Thương bị bệnh nặng phải nhập viện, một loạt sự việc đánh tới khiến hai người trở tay không kịp.
Lâm Thanh Hàm mới trải qua mất mát hiện tại đang tìm lại, hận không thể đem Khúc Mặc Thương tiến vào cơ thể mình, để cô sẽ không có cơ hội rời khỏi mình một lần nữa.
Hai người hôn nhau không rời, cho đến khi Khúc Mặc Thương có chút thở dốc thì Lâm Thanh Hàm mới buông ra. Đôi mắt hai người đều là thủy nhuận, nhìn đôi môi sưng đỏ của đối phương, lại ôm nhau chờ nhiệt ý hừng hực tan biến.
Khúc Mặc Thương thở hổn hển, sau đó cau mày: “Chị chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lại còn có chút ho khan, sẽ không lây bệnh cho em đấy chứ?”
Lâm Thanh Hàm khẽ cười rồi lại hôn cô: “Em không quan tâm, em chỉ muốn hôn chị.”
Khúc Mặc Thương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hai má hơi đỏ lên, nhất là khi nghe thấy tiếng ho của Khúc Thịnh cô càng thêm xấu hổ. Trái lại là trông Lâm Thanh Hàm rất điềm tĩnh tự nhiên, nếu không phải vì đôi tai lộ ra ngoài của nàng hơi phấn hồng, Khúc Mặc Thương sẽ nghĩ nàng đã coi ba cô như không khí.
Khúc Thịnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Mặc Thương vừa mới tỉnh dậy cần nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, hai đứa… hai đứa tiết chế một chút.”
Mặt Khúc Mặc Thương đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: "Ba, ba nói cái gì vậy?"
Nói xong, cô đột nhiên dừng lại, hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên nhìn Khúc Thịnh, không thể che giấu kinh ngạc trong mắt.
Khúc Thịnh thở dài: "Con nói rất đúng, con đã trưởng thành, khi còn nhỏ chúng ta quan tâm đến con quá ít, đến khi con trưởng thành thì nhúng tay vào có vẻ đã quá muộn. Ta và mẹ con không đòi hỏi gì khác, chỉ hi vọng con có thể bình an vô sự., có thể vui vẻ hạnh phúc. Thanh Hàm ... Thanh Hàm là một cô gái tốt."
Vừa nói, hai mắt ông có chút đỏ lên: "Trước đó là ba làm không đúng, cho dù chính phản đối cũng không nên nói những lời đó, con cũng đừng trách ba."
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng như đổ một cục bông, yết hầu trượt vài lần, cô nhớ tới đời trước giữa cô và Khúc Thịnh gần như rất ít giao lưu, đều là Khúc Thịnh nói, yêu cầu, cho dù cô có đồng ý hay không cũng đều nhàn nhạt đáp ứng một tiếng. Sau khi tốt nghiệp, vì không muốn tiếp quản công ty nên cô đã sớm chuyển ra ngoài sống một mình, trừ cuộc điện thoại của Tiêu Vân Anh trong dịp năm mới và ngày lễ cô sẽ không trở về, thậm chí số lần chủ động gọi về ít đến đáng thương.
Cho nên sau khi Khúc Thịnh bị bệnh nặng, cô trọng sinh, vẫn luôn rất hối hận, cũng đè nặng tùy hứng của mình, duy trì mối quan hệ cha con với Khúc Thịnh. Nhưng chung quy cô vẫn vì Lâm Thanh Hàm mà nháo lên tính tình, cô cũng không hối hận vì Lâm Thanh Hàm và Khúc Thịnh ngả bài, nhưng chung quy vẫn làm bọn họ nhọc lòng, cô rất áy náy.
Khúc Mặc Thương hít hít mũi, thấp giọng nói: "Con biết con đã làm ba mẹ lo lắng khổ sở, cho nên con rất tức giận nhưng chưa bao giờ trách móc ba mẹ. Con chỉ hy vọng ba mẹ có thể tin tưởng con, người con lựa chọn, bản thân con rất rõ ràng, con cũng đã suy xét những điều ba mẹ lo lắng. Cho nên ba, con đã trưởng thành, con có thể tự gánh vác những áp lực đó."
Khúc Thịnh nghe vậy thở dài: "Ta chịu nhượng bộ không phải vì cảm thấy con có thể gánh vác, nếu có thể ta cũng không muốn con chịu một chút gánh vác nào cả." Ông nói nhìn Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói: "Con bé đối xử với con rất tốt, ta đều xem ở trong mắt, ta... ta sẽ không ngăn cản hai đứa nữa.”
Lâm Thanh Hàm nghe vậy vẫn luôn trầm mặc, con ngươi an tĩnh đột nhiên nở rộ một tia sáng, Khúc Mặc Thương cũng kinh ngạc.
Khúc Thịnh nhìn bộ dáng hai người vui mừng khôn xiết, trong lòng chua xót thở dài, cuối cùng lắc đầu đi tâm sự với Tiêu Vân Anh. Vợ chồng hai người kể về con gái, đến cuối cùng chỉ biết thở dài chấp nhận.
Sau khi Khúc Thịng rời đi, Khúc Mặc Thương quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, trong mắt như có tia sáng tràn ra, cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm: “Thanh Hàm, ba mẹ chị đã đồng ý rồi, em có nghe thấy không?”
Trong mắt của Lâm Thanh Hàm cũng tràn đầy ý cười: “Ừm, em nghe rồi.”
Khúc Mặc Thương thực sự rất kích động, đã lâu rồi cô không được vui như vậy, đã nhiều lần rời đi Lâm Thanh Hàm mà về nhà khiến cô phi thường khó chịu. Lâm Thang Hàm hầu như không có bạn bè, sau khi Lâm Yên rời đi, nàng không thân thiết với Khổng gia, Khúc Mặc Thương nghĩ khi cô rời đi sẽ chỉ còn lại lẻ loi một mình nàng, tư vị này thực sự không thoải mái.
Hiện tại một khi Khúc Thịnh đồng ý, cô và Lâm Thanh Hàm có thể quang minh chính đại ở bên nhau, dịp Tết và lễ cô có thể đưa Lâm Thanh Hàm trở về Khúc gia.
Nghĩ đến đây, Khúc Mặc Thương bật cười, nhìn Lâm Thanh Hàm mà cười ấm áp nói: “Về sau cuối cùng chị sẽ không cần phải sống những ngày thân tại Tào Doanh tâm tại Hán rồi.”
Lâm Thanh Hàm nghe vậy cũng buồn cười, đưa tay véo mũi cô: "Sao lại nói chuyện không ổn trọng như vậy? Nếu để chú Khúc nghe được sẽ rất tức giận."
Thân thể Khúc Mặc Thương không được khỏe, thường thường ho khan, cho nên buộc phải ở lại bệnh viện mấy ngày. Mấy ngày nay Khổng Ích Tường gọi cho Lâm Thanh Hàm mấy lần, nhưng Lâm Thanh Hàm đều không trả lời, cho dù có nhấc máy cũng sẽ trả lời tốt.
Khúc Mặc Thương không ngốc, mấy ngày nay cô cũng bắt đầu phát giác Lâm Thanh Hàm có cái gì không đúng, khi buổi trưa Lâm Thanh Hàm làm cơm cho cô, cuối cùng Khúc Mặc Thương không nhịn được nói: "Thanh Hàm, nhiều ngày như vậy em chưa về, Khổng gia bên kia không thúc giục em sao?"
Động tác trên tay Lâm Thanh Hàm dừng một hồi, sau đó đạm thanh nói, "Em đã nói với Khổng Ích Tường là em sẽ từ chức."
Khúc Mặc Thương cau mày: "Sao ông ta sẽ đồng ý?"
Lâm Thanh Hàm đặt cơm lên bàn nhỏ, đặt một bát canh rồi đưa cho cô: "Đúng vậy, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được gì. Em đã quyết định rồi, chị bên này đều vì em mà nỗ lực để giành được sự đồng ý của chú dì như vậy, em không muốn có một người nào đặt ở giữa chúng ta. Huống hồ, rời khỏi Khổng gia cũng là chuyện sớm hay muộn. Trần Quảng Mạc bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cũng đã đến lúc em dứt ra."
Khúc Mặc Thương nghe xong cau mày: "Chị biết, chỉ là lần này vì chuyện của chị, chị sợ Khổng Ích Tường sẽ gây phiền toái."
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: "Nhiệm vụ chính của chị bây giờ là dưỡng bệnh, chuyện khác để em giải quyết. Đây là em mượn phòng bếp của đôi vợ chồng già đối diện bệnh viện, hầm canh gà cho chị, em có bỏ thêm táo đỏ và hương vị rất ngon, chị nếm thử xem?”
Không muốn cô nhọc lòng, Lâm Thanh Hàm cầm bát canh gà đánh lạc hướng cô, câu lấy cho cô ăn uống canh. Khúc Mặc Thương nghiêng người ngửi thử, vị ngọt của táo đỏ quyện với mùi thơm của thịt gà, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm canh nóng hổi, canh gà mang theo vị ngọt của táo đỏ, làm ấm áp trái tim cô trong mùa đông này. Cầm bát canh gà, cô nhấp một ngụm rồi thỏa mãn nói: “Nếu có thêm một chiếc bánh gạo nữa thì… a.”
Trong miệng bị người nhét bánh gạo, Khúc Mặc Thương ngẩn người một lúc rồi híp mắt cười, nuốt bánh gạo trong miệng xuống. Lâm Thanh Hàm cười đến ôn nhu: "Em biết chị thích ăn bánh gạo với canh gà, nghĩ nghĩ liền mua một ít."
Khúc Mặc Thương rạng rỡ nhìn nàng: "Tiểu Lâm tổng, sao em có thể săn sóc như vậy a?"
Lâm Thanh Hàm bật cười, sau đó nghiêm túc nói: “Em đã từ chức rồi, sau này không phải là Tiểu Lâm tổng nữa.”
Khúc Mặc Thương cầm thìa múc canh đút cho Lâm Thanh Hàm: “Có liên quan gì, em chỉ là Tiểu Lâm tổng của một mình chị mà thôi."
Lâm Thanh Hàm uống canh, nhìn bộ dáng người mà mấy ngày trước đã tra tấn nàng có trạng thái tinh thần rất tốt, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm cùng hạnh phúc. Nàng hy vọng cả đời cô đều sẽ giống như bây giờ, lộ ra bộ dáng thỏa mãn như vậy.
Sau khi Khúc Mặc Thương tỉnh lại ở bệnh viện quan sát 3 ngày, bác sĩ kê đơn thuốc ho, dặn dò những việc sau này cần chú ý mới xác nhận có thể xuất viện. Đây là một sự kiện lớn đáng mừng đối với Khúc Mặc Thương đã ở bệnh viện gần nửa tháng.
Nhưng bọn họ chưa kịp làm thủ tục xuất viện thì vị khách không mời vẫn đến. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Thanh Hàm vừa mở cửa liền nhìn thấy Khổng Ích Tường đang đứng ở cửa, lập tức hơi rũ xuống mi mắt, con ngươi màu đen tràn đầy u ám.
Ý cười trên mặt Khúc Mặc Thương sau khi thấy người tới cũng bất động thanh sắc, cô chuyển sang nụ cười theo thói quen khi làm việc: “Khổng tổng.”
Khổng Ích Tường tối tăm liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó nhìn đến Khúc Mặc Thương, cũng mang mặt nạ nụ cười hoàn hảo của mình: "Trước đó ta có nghe Thanh Hàm nói Tiểu Khúc tổng bị bệnh phải nhập viện, nhưng Thanh Hàm đã xin nghỉ. Công ty cuối năm rất bận nên ta không có thời gian đến thăm. Hôm nay bận xong ta liền tới đây xem, hiện tại nhìn khí sắc của Tiểu Lâm tổng không tồi, hẳn là đã bình phục."
Khúc Mặc Thương khéo léo cười, "Cảm ơn Khổng tổng đã quan tâm, tôi không sao, mấu chốt là Lâm Thanh Hàm đã chăm sóc tôi rất nhiều. Bởi vì tôi mà chậm trễ công việc của Thanh Hàm, rất xin lỗi."
"Không sao là tối rồi, Thanh Hàm đã không về công ty hai tuần rồi, hai người là bạn tốt ở sơ trung, con bé lo lắng cho cô cũng đúng. Nhưng mà, công ty không có con bé cũng không được, cho nên hôm nay tôi đến xem Tiểu Khúc tổng thế nào cũng nhân tiện đưa con bé trở về."
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đạm mạc, "Những lời ở trong điện thoại tựa hồ không rõ ràng lắm, thế cho nên Khổng tổng ông đã quên, tôi đã từ chức rồi. "
Khổng Ích Tường đột nhiên xoay người: "Lâm Thanh Hàm!" Nói xong tựa hồ hắn nhớ đến hiện diện của Khúc Mặc Thương, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nói: "Thực xin lỗi, tôi có một số việc nhà cần nói với Thanh Hàm."
Khúc Mặc Thương không trả lời, ánh mắt có tia lo lắng cùng do dự nhìn Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm gật đầu, Khúc Mặc Thương nói: Mời.
Lâm Thanh Hàm và Khổng Ích Tường đã đi ra ngoài rất lâu, nhưng Khúc Mặc Thương không tìm được lý do cùng cái cớ gì để đi theo bọn họ. Nhưng cô lo lắng không biết trong cơn giận Khổng Ích Tường sẽ làm gì với Lâm Thanh Hàm. Cô thường thường nhìn đồng hồ, cuối cùng đẩy cửa ra vừa lúc Lâm Thanh Hàm chuẩn bị đi vào. Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương cẩn thận nhìn nàng mới nhẹ nhàng thở ra: "Ông ta về rồi?"
"Ừm, chị đừng lo, ông ta không thể làm gì em."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Chỉ là Khổg Ích Tường không phải người tốt, sau này tốt nhất là không nên gặp một mình, càng không nên trở về nhà."
“Em hiểu rồi.” Lâm Thanh Hàm nhìn thời gian, “Chú dì sắp đến đây rồi, chúng ta thu thập đồ đạc xong liền có thể xuất viện, trong khoảng thời gian này hẳn là chị rất nhàm chán.”
Khúc Mặc Thương cười lắc đầu: “Mặc dù chị không thích bệnh viện, nhưng có em ở đây, chị không thấy nhàm chán chút nào.”
Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh cố tình xin nghỉ để đón Khúc Mặc Thương xuất viện, mà sáng sớm Dì Hoàng đã ngóng trông. Lúc Khúc Mặc Thương hôn mê làm bà rất lo lắng, nếu không phải lớn tuổi, sợ bà sẽ không chịu nổi mà thức đêm canh giữ cô, sợ bà cũng sẽ ở trong bệnh viện.
Sau khi xuống xe, Khúc Mặc Thương thấy cửa mở, dì Hoàng trực tiếp bưng chậu than tới, cầm một cái bát ngâm lá bưởi vào nước, cười nói: "Ở bệnh viện lâu như vậy, Tiểu Thương mau đi qua chậu than đi, Dì Hoàng rải nước lá bưởi lên, đi qua giải trừ xui xẻo, phù hộ con về sau bình bình an an.”
Khúc Mặc Thương nhìn chậu than, cười một chút. Lâm Thanh Hàm nắm lấy tay cô bóp nhẹ: “Dì Hoàng nói đúng, về sau bình bình an an.”
Nàng dắt Khúc Mặc Thương đi qua chậu than, dì Hoàng nhẹ nhàng ném lá bưởi đã ngâm nước, nước bên trên rơi xuống người cô, không lạnh nhưng đủ để làm cho cô thanh minh hơn rất nhiều.
Cô rời đi thế giới kia, tiến vào nơi này, dùng cơ thể 15 tuổi bồi Lâm Thanh Hàm, cải thiện quan hệ của cô với cha mình, hết thảy đều mỹ mãn như vậy, này đại khái là vận mệnh trời cho. Cho nên đối với vận mệnh này, cô cũng sẽ sống thật tốt, còn bí mật này... cô quay đầu lại liền đụng phải một đôi mắt tràn đầy chính mình.