Khúc Mặc Thương cả đêm không ngủ được, lần này ba cô đã quyết tâm, hiện tại không liên lạc được với Lâm Thanh Hàm, nhưng với thông minh cùng nhạy bén của Lâm Thanh Hàm, nhất định nàng sẽ phát hiện có cái gì không đúng.

Hiện tại cô không muốn Lâm Thanh Hàm và Khúc Thịnh gặp nhau. Mặc dù cô hiểu tính tình của Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh không phải loại người ngang ngược vô lễ, nhưng khi chuyện này xảy ra trên người con của mình, không ai có thể nói năng lựa lời, cô không muốn vì mình mà để Lâm Thanh Hàm bị tổn thương một lần nữa.

May là cô đã liên hệ trước với Trần Quảng Mạc, hắn có thể giúp cô trấn an Lâm Thanh Hàm. Lần này quá bị động, hiện tại Khúc Mặc Thương đành chịu đựng không đối đầu trực diện với họ, nhưng cô sợ cuối cùng tình thế sẽ khó kiểm soát, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn bị động.

Nhưng cho dù trong đầu đã suy nghĩ rõ ràng, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, áp lực trong lòng còn khó hơn thân mể mệt mỏi. Không biết là mấy giờ cô mới mê man chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cô lại mơ thấy đời trước, phảng phất như bị kẹt trong cảnh tượng ngày đó, lặp đi lặp lại quá trình hai người gặp nhau rồi ngã cầu thang. Khúc Mặc Thương nằm trên giường, mày càng ngày càng cau chặt, ngủ rất không yên ổn.

Mà bên kia Khúc Thịnh không chịu nổi, ông và Tiêu Vân Anh nằm ở trên giường trằn trọc. Tiêu Vân Anh thở dài: "Sao có thể như vậy, Mặc Thương luôn rất hiểu chuyện, sao lần này lại hồ đồ như vậy."

Khúc Thịnh cau mày không nói gì, nhưng ông đang nghĩ cách để Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm buông bỏ đoạn tình cảm này. Càng nghĩ lại càng thấy bất an, hai người ở bên nhau không thể lãnh chứng ở Trung Quốc, lại không được pháp luật bảo hộ, nghiêm trọng nhất là áp lực từ thế giới bên ngoài. Ngay cả một đoạn nhân duyên được chúc phúc cũng có thể biến thành vũ khí sắc bén khiến hai người họ tổn thương.

Thấy ông không nói, Tiêu Vân Anh tiếp tục nói: "Tôi hiểu Mặc Thương, con bé luôn có chừng mực, lần này chuyện bị lộ con bé cũng sẽ không nhượng bộ, phỏng chừng là quyết tâm, vậy phải làm sao bây giờ a, ông có tính toán gì không?"

Khúc Thịnh nhìn trần nhà, trầm giọng nói: "Quyết tâm tôi cũng muốn bức nó một lần, tôi không thể nhìn nó đi lạc đường, hai đứa nó còn nhỏ, hiện tại nhìn thấy quá ít, tôi không muốn sau này bị tổn thương rồi hối hận."

Tiêu Vân Anh cau mày: "Ông định làm gì? Tôi nói lại lần nữa, ông không được đánh con, con gái là quan trọng ở mặt, ông thô bạo tát xuống như vậy.” Nhắc tới cái này Tiêu Vân Anh vừa đau lòng vừa tức giận. Hai người đều bận việc làm ăn, vốn dĩ nợ Khúc Mặc Thương rất nhiều, không nói sủng gấp bội, nhưng trước nay Tiêu Vân Anh chưa từng nói nặng lời huống chi là đánh.

Ánh mắt Khúc Thịnh có chút trốn tránh: “Tôi biết, là tôi quá kích động.”

Hai người thấp giọng bàn luận, trong phòng có âm thanh xoay người trằn trọc xen lẫn tiếng thở dài, miêu tả rõ đêm nay ngủ không yên.

Sáng hôm sau, Tiêu Vân Anh thức dậy, hôm qua Khúc Thịnh nói Khúc Mặc Thương ăn cơm không nhiều, cho nên bà dậy sớm để làm bữa sáng cho Khúc Mặc Thương.

Ở dưới đợi một lúc lâu, nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tiêu Vân Anh kêu Khúc Thịnh đi làm trước, Khúc Thịnh nhìn lại lầu hai: "Trước tiên để nó ở nhà, đừng cho nó đi ra ngoài. Tôi cũng không cho nó dùng điện thoại, lúc này vẫn là đừng để nó liên lạc với người khác."

Tiêu Vân Anh cau mày: "Như vậy có quá đáng lắm không? Con bé sẽ nghĩ ông thế nào?"

Khúc Thịnh nhìn bà một cái, "Mẹ hiền chiều hư con, con gái bà không phải đứa ngốc, bà để nó có cơ hội thì bà làm cái gì cũng vô dụng.”

Tiêu Vân Anh đuổi ông đi, trong lòng vẫn lo lắng: "A Thịnh, ông tách hai đứa nhỏ ra tôi không phản đối, nhưng mà Thanh Hàm... đừng làm con bé quá khó xử."

Khúc Thịnh gật đầu, nhưng ngữ khí có chút rầu rĩ: “Nếu nó chịu lùi bước, tôi sẽ không làm gì nó.”

Tiêu Vân Anh nghĩ đến Khúc Mặc Thương thì trong lòng liền khổ sở, sao có thể như vậy. Dù không đồng ý với tình cảm của cô nhưng bà vẫn đau lòng cô, bà sợ cô hủy hoại thân thể nên cầm cháu và trứng rán lên lầu 2. Cửa của Khúc Mặc Thương vẫn đóng, Tiêu Vân Anh gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Trái tim bà đột nhiên đình trệ, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp, vừa định xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng thì Khúc Mặc Thương đã mở cửa.

“Mẹ.” Giọng nói của Khúc Mặc Thương hơi khàn, sắc mặt cũng khó coi, thoạt nhìn rất xanh xao.

“Sao sắc mặt lại kém như vậy? Không thoải mái sao?” Tiêu Vân Anh đặt bữa sáng xuống, nhanh chóng đưa tay sờ trán Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Không sao, chỉ là con nghỉ ngơi không tốt, tối hôm qua gặp ác mộng."

"Aiz, mau ăn sáng đi, ba con nói tối qua con ăn không nhiều, hẳn là đói bụng rồi đúng không?”

Khúc Mặc Thương nhìn Tiêu Vân Anh rồi xoay người đi vào phòng tắm, sau khi đi ra liền thấy Tiêu Vân Anh xuống lầu lấy sữa và bột yến mạch cho cô, ánh mắt có chút se lại.

Cô thực sự không có khẩu vị, những thứ đang đè nén trong lòng cùng giấc mơ đêm qua khiến cô ăn không vô, cô miễn cưỡng ăn nửa quả trứng, ăn vài ngụm cháo rồi bỏ xuống.

Tiêu Vân Anh nhìn, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Mặc Thương, mẹ biết con không thoải mái, nhưng con không thể vì giận dỗi mà không màng đến thân thể, con muốn làm mẹ lo chết sao?"

Khúc Mặc Thương thấp giọng nói, "Con thật sự ăn không vô." Khi cô ngẩng đầu lên, vành mắt cô cũng bắt đầu đỏ lên: "Mẹ, hai người thật sự không thể chấp nhận chúng con sao?"

"Mặc Thương, đây là con đường không có đường quay lại a, cảm tình của hai đứa không có cách nào công khai với thiên hạ, thậm chí không cẩn thận còn trở thành nhược điểm bị người khác công kích, con không biết chấp nhận chuyện này sẽ áp lực đến mức nào sao? Về sau hai đứa ở bên nhau, không có hôn nhân bảo đảm, không có con cái, nếu bị người biết được sẽ là lý do để người khác chà đạp con. Mặc Thương, này quá vất vả, nghe lời ba mẹ, buông tay đi được không. Con còn trẻ, về sau sẽ gặp được nhiều nam nhân ưu tú, khẳng định sẽ có đoạn hôn nhân cực kỳ hạnh phúc, hắn có thể cho con cảm giác an toàn, chăm sóc cho con. Sau này ba mẹ già, cũng không phải lo lắng con không có người dựa vào."

"Mẹ, hiện tại con rất hạnh phúc, em ấy rất tốt, từ khi quen biết đến ở bên nhau, em ấy chưa từng ủy khuất con, thậm chí cũng chưa từng cãi vã. Dù con ở công ty có mệt mỏi hay gặp khó khăn, khi nhìn thấy em ấy con liền cảm thấy rất nhẹ nhàng. Mẹ, thứ con cần không phải là hôn nhân, cũng không phải là con cái, con chỉ cần một người khiến con vui vẻ cùng nhớ nhung, hơn nữa con chưa từng cảm thấy em ấy không thể cho con cảm giác an toàn. Con cũng không thể hủy hoại hạnh phúc hiện tại, con không muốn một đoạn tình cảm làm con không có chút hạnh phúc.” Khúc Mặc Thương không kìm được, nước mắt lăn dài.

"Mẹ, con chỉ muốn ba mẹ chúc phúc mà thôi, những người khác đối với con có tính là gì? Con vui vẻ bọn họ sẽ cao hứng sao? Con khổ sở bọn họ sẽ đau lòng sao? Chỉ có ba mẹ và dì Hoàng, chỉ có Thanh Hàm sẽ để ý, tại sao con phải quan tâm đến người khác, từ bỏ em ấy, tại sao ba mẹ lại muốn bức con từ bỏ em ấy a."

Cô nói mà nước mắt lưng tròng, thân thể phát run, Tiêu Vân Anh nghe lời cô nói, nhìn con gái từ khi lớn lên cũng chưa từng khóc, trong lòng giống như có một con dao cứa qua. Bà đồng ý, bà không thể vượt qua ngưỡng này, không đồng ý lại cảm thấy đau lòng không chịu nổi. Cắn chặt răng, Tiêu Vân Anh, đứng dậy bỏ đi giống như trốn tránh: “Mặc Thương, con đừng ép mẹ được không?”

Nhìn Tiêu Vân Anh rời đi, Khúc Mặc Thương nhắm mắt lại, lau đi nước mắt, thống khổ trên mặt cũng ít đi rất nhiều. Thở dài một tiếng, Khúc Mặc Thương cũng rất bất lực, cô không còn là Khúc Mặc Thương chỉ biết rơi nước mắt mà cầu xin lòng tốt từ người khác, nhiều khi lý trí của cô còn kém đánh sâu vào cảm xúc. Những lời cô nói là chân thành, nhưng kỳ thực trong lòng cô cũng không có tuyệt vọng, khổ sở là có, nhưng cô đã chịu đựng mọi tình huống xấu nhất rồi.

Hơn nữa cô rất tin tưởng đoạn tình cảm của mình với Lâm Thanh Hàm, chỉ cần cô không thỏa hiệp, mặc dù có thể ba mẹ đay nghiến một chút thì cô cũng sẽ không sợ thực sự mất đi Lâm Thanh Hàm. Thậm chí cô còn ích kỷ nói, trận chiến giằng co này, chiến thắng cuối cùng chỉ có thể là cô.

Cho dù cô và Lâm Thanh Hàm tạm thời xa cách, Lâm Thanh Hàm cũng sẽ chờ cô. Nhưng vẫn phải dùng thủ đoạn tất yếu, không phải không có áy náy, nhưng chỉ có như vậy mới có thể thu được đồng cảm của bọn họ.

Mà bên kia, tối qua Lâm Thanh Hàm nhận được tin nhắn từ Khúc Mặc Thương cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ xem xong rồi trả lời. Nhưng buổi tối, Khúc Mặc Thương không gửi tin nhắn cho nàng nữa, cho rằng cô quá bận rộn, nhưng khi đi ngủ, câu chúc ngủ ngon thường ngày cũng không xuất hiện, Lâm Thanh Hàm liền cảm thấy có cái gì không đúng.

"Mặc Thương, rất bận sao? Chị nhớ nghỉ ngơi sớm, hôm nay ngồi xe một ngày hẳn là cũng mệt rồi."

Ngày hôm sau tỉnh lại mà Khúc Mặc Thương vẫn không trả lời, loại bất an của Lâm Thanh Hàm càng lộ rõ. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi gọi qua, đầu dây bên kia âm báo bận rộn cho biết điện thoại Khúc Mặc Thương gọi không thông, nàng chịu đựng bất an đi làm, nhưng hoàn toàn không có tâm tư.

Ngồi trong văn phòng, nàng đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của Khúc Mặc Thương, nàng cảm thấy giống như Khúc Mặc Thương đã biết trước sẽ xảy ra vấn đề như vậy nên cố ý trấn an nàng. Đã xảy ra chuyện gì? Sau đó trái tim nàng đột nhiên nhảy loạn xạ, ba mẹ cô sẽ về? Chẳng lẽ ba mẹ Mặc Thương đã biết chuyện của hai người?

Lâm Thanh Hàm càng nghĩ càng cảm thấy đúng, một buổi sáng nàng gần như liên tục gửi tin nhắn cho Khúc Mặc Thương, nhưng tất cả đều là đá chìm xuống biển. Nàng cũng gọi cho Xa Giai Di, Xa Giai Di cũng trả lời không thể liên lạc với Khúc Mặc Thương.

Sau khi hoảng sợ cùng lo lắng ban đầu qua đi, Lâm Thanh Hàm cũng bình tĩnh lại, nếu là vì chuyện này thì ít nhất không phải ngoài ý muốn của Khúc Mặc Thương. Sau đó nàng quyết định hôm nay đến Khúc gia, nếu vợ chồng Khúc Thịnh thật sự biết chuyện, Khúc Mặc Thương không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vậy thì lúc này áp lực càng lớn, nàng sợ nhất là Khúc Thịnh sẽ mất bình tĩnh mà phát giận với Khúc Mặc Thương. Mặc dù thoạt nhìn Khúc Thịnh nghiêm túc đứng đắn, nhưng ông không phải là người tức giận đánh người.

Lâm Thanh Hàm không nhịn được nữa, phân phó Tôn Nhã hoãn lịch trình buổi chiều sang ngày mai, buổi trưa quyết định đến Khúc gia, nàng phải đi xem Khúc Mặc Thương thế nào.

Chỉ là nàng còn chưa đi thì Khúc Thịnh đã gọi điện thoại đến, giọng nói của ông có vẻ bình tĩnh nhưng Lâm Thanh Hàm vẫn cảm nhận được tức giận cùng lạnh lùng đang đè nén, sau khi nói với Tôn Nhã, nàng lái xe đến nơi Khúc Thịnh nói.

Lúc này đã ở bên ngoài phòng, Lâm Thanh Hàm nắm chặt ngón tay, sau đó sửa sang cổ áo sơ mi bên trong, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Đẩy cửa đi vào, Khúc Thịnh ngồi trên sô pha, sau khi nhìn thấy nàng đi tới, ông nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta vừa mới hút thuốc."

Mùi khói trong phòng chưa tan hết, Lâm Thanh Hàm đã ngồi xuống đối diện với ông: "Chú Khúc không cần khách khí, không sao ạ."

Khúc Thịnh ngẩng đầu nhìn nàng, người trước mặt rất bình tĩnh, con ngươi không có quá nhiều cảm xúc, ngồi thẳng tắp trên ghế sô pha, áo khoác màu nhạt xứng với áo sơ mi bên trong, rất có khí chất. Không cần biết năng lực hay ngoại hình, nàng đều không thua kém con gái ông, nhưng… nàng là nữ nhân.

“Tới dứt khoát như vậy, con có biết ta tìm con là bởi vì cái gì không?” Khúc Thịnh nhìn nàng, ngữ khí hơi trầm xuống, cũng không hề biểu lộ cảm xúc.

Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Con biết đại khái, vốn định buổi trưa đến tìm chú Khúc."

Khúc Thịnh hơi nhướng mày: "Con bé không nói với con sao?" Trong lòng Khúc Thịnh có chút tức giận, sự tình bị bại lộ, ngày hôm qua nàng không tỏ thái độ để Khúc Mặc Thương một mình đối mặt với người trong nhà, còn giả mù sa mưa nói định buổi trưa tới tìm ông?

"Không có, chị ấy bảo con ở nhà vài ngày, nhưng chị ấy không trả lời tin nhắn tối qua con gửi, điện thoại cũng không thể liên lạc được, cho nên con nghĩ có lẽ là chú đã biết."

Khúc Thịnh hừ một tiếng, cầm một xấp ảnh ném ở trước mặt nàng. Lâm Thanh Hàm nhìn mấy tấm ảnh rải rác, dừng lại cầm lên xem kỹ, sau đó ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng: “Chú Khúc, chú có biết ai đã gửi ảnh cho chú không?”

“Biết, đã tra được rồi, lúc này hẳn là đã giải quyết.” Nhìn thấy dáng vẻ có chút nhẹ nhõm của nàng, trong lòng Khúc Thịnh cảm thấy có chút bội phục, khi gặp phải chuyện như vậy ở độ tuổi bình thường, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là hoảng sợ và mất đi trạng thái đúng mực. Nhưng nhìn Lâm Thanh Hàm rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ, quả thực hiếm khi có thể nghĩ đến chuyện quan trọng hơn.

Nhưng sau khi cảm khái, ông lại cảm thấy tức giận, cùng con gái ông yêu đương bị bắt, sao nàng có thể bình thản với ông như vậy.

Khúc Thịnh không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Lâm Thanh Hàm, con rất ưu tú, ta rất ngưỡng mộ con, thậm chí còn tán thành tình bạn của Mặc Thương và con. Nhưng ta tuyệt đối không đồng ý chuyện con bé cùng con ở bên nhau, hôm nay ta tới đây tìm con chính là nói cho con biết, rời bỏ con bé đi, hai đứa không thể đến được với nhau, buông tay con bé đi.”

Dùng từ buông tay này quá tàn nhẫn, môi Lâm Thanh Hàm trắng bệch, ngón tay khẽ bấu chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play