Toàn bộ phế viện tối tăm, rơi vào một khoảng an tĩnh.

Điều duy nhất không giống với bên ngoài là, mấy chiếc đèn lồng không có xuất hiện ở đây. Hạ Quân đang lo lắng sẽ không nhìn thấy gì thì tiểu hồ ly giật nhẹ ống tay áo của gã, nói: “Ngươi giúp ta một chút nào, móc cái đèn lồng ở túi áo sau lưng ta ra đi.”

“Sau lưng mi còn có thể giấu đèn lồng ý hả?” Hạ Quân kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly, nửa tin nửa ngờ đưa tay ra thò vào trong túi áo sau lưng ả, chỉ mò được một cái giá gỗ. Hạ Quân lấy nó ra: “Đây là cái mẹ gì? Sao mi bảo là có đèn lồng?”

Tiểu hồ ly đưa tay nhận lấy cái giá gỗ, biến thứ đó thành giá của một chiếc đèn lồng, sau đó móc ra một tờ giấy trắng dán lên, thắp sáng ngọn nến, động tác vô cùng liền mạch.

Hạ Quân nhìn mà há hốc miệng, sau đó chỉ vào cái đèn lồng lộ ra nụ cười “thân thiện”, “Được rồi, nhóc con, mi nói cho ông biết, mi ngày hôm nay là có chuẩn bị mà đến đúng không? Hả? Mi âm mưu đã bao lâu rồi?”

“Hứ, bị ngươi nhìn ra rồi!” Tiểu hồ ly mặt mày cáu giận thở dài, sau đó tát cái bốp một phát lên người Hạ Quân, “Hết cách rồi, nếu có sự lựa chọn ta cũng không muốn hy sinh ngươi, nơi này cũng chỉ có ngươi là con người, sau này ta còn có việc dùng đến ngươi.”

Hạ Quân nhếch mép nở nụ cười, “Đúng vậy, nơi này quả thật chỉ có một mình tao là con người. Mi đúng là một con nhóc khốn nạn!” Nói xong mặt gã biến sắc, muốn giơ tay xách lấy cổ áo của tiểu hồ ly, nhưng bị ả nhanh nhẹn nhảy qua tránh được. Ả cười hì hì với Hạ Quân: “Đừng làm tổn thương hòa khí anh em, ta làm như vậy cũng chính là vì chúng ta, nếu không thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của quỷ trấn thì chúng ta sẽ không qua nổi cửa ải tiếp theo. Coi như có đi hỏi người khác thì bọn họ cũng sẽ trả lời giống ta thôi, cho nên ta đây cũng không tính là bẫy ngươi. Ngươi phải tin tưởng ta, tin ta không sai đâu.”

“Vậy làm sao mi biết được quỷ trấn vốn dĩ có dáng vẻ gì?” Hạ Quân căn bản là không tin nổi con nhóc hỗn hào này.

“Ừm…” Tiểu hồ ly suy nghĩ một hồi, nói: “Gần đây ta có quan sát một chút, trên đường phố của cái quỷ trấn này tựa như một bóng quỷ cũng không thấy, ta cũng không biết quỷ trấn trước kia có dáng vẻ như thế nào, nhưng mà ta biết, chỉ cần giải quyết được cái vị tiên cô kia thì tất cả mọi thứ sẽ trở về nguyên trạng. Tìm thấy những nữ nhân bị giam cầm kia, thả linh hồn của các nàng ra ngoài, sau đó giết tiên cô, sẽ khiến quỷ trấn khôi phục sự yên bình.”

Hạ Quân nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu: “Coi như mi nói có lý đi, vậy tại sao chỉ có hai ta hành động?”

Tiểu hồ ly nguýt dài một cái, không nhịn được mà phất phất tay: “Con mẹ nó ngươi vào lúc này còn so bì sức lực với ta làm cái gì, nếu tất cả đều chạy đến nơi này thì tất nhiên là tiên cô sẽ phát hiện ra. Đừng có mà lằng nhằng nữa, đến lúc đó thì giải thích lại, hành động trước đã.”

Hai người nhấc theo chiếc đèn lồng lén lén lút lút âm thầm vào một gian nhà nhìn tương đối lớn. Hạ Quân nhìn chiếc đèn lồng trong tay tiểu hồ ly hỏi một tiếng: “Mi là yêu quái mà cũng không nhìn rõ à?”

Tiểu hồ ly từ từ xoay đầu lại: “… Lúc đó ngươi tự sẽ rõ, đừng nóng vội, rất nhanh sẽ biết thôi.”

“Vậy chúng ta đi vòng vo lâu như vậy, cũng sắp đi hết cái chỗ rách nát này đến nơi rồi, làm cách nào mới có thể tìm được đây? Rốt cuộc là mi muốn tìm cái gì?”

“Nhanh hơn chút nữa, là nơi này chắc chắn không sai.” Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nhìn đám hắc khí xung quanh nóc nhà, sau đó đưa đèn lồng cho Hạ Quân, “Khi mà ta gọi được mấy linh hồn đó ra thì ngươi phải chú ý bảo vệ ngọn lửa trong cái đèn lồng này, không được để nó tắt.”

Lại nói đến Trương Hách bên này, tiên cô nở nụ cười nhìn Trương Hách, trong mắt đong đẩy đưa tình, “Ngươi là người đẹp nhất mà ta từng thấy…”

Trương Hách tựa lưng ngồi trên ghế, ngón tay không ngừng mân mê cái roi trong tay, “Còn dung mạo của ngươi nữa kìa, sao không so sánh với nó?”

“Đương nhiên là ngươi xuất sắc hơn nhiều!” Tiên cô đáp lại rất nhanh, sau đó liền giấu đi cảm xúc trong mắt, hơi nhếch miệng lên, cười nói: “Ta rất thích vẽ vời, những cái khác ta không dám nói, chứ bất cứ người nào thông qua ngòi bút của ta vẽ ra đều sinh động đến tám, chín phần.”

“Ồ?” Trương Hách nở nụ cười, “Còn không biết tiên cô có sở thích này.”

“Không biết ta có thể vẽ cho ngươi một bức họa hay không?” Còn không đợi Trương Hách trả lời, tiên cô đã đặt cốc trà xuống, vỗ tay một cái gọi hạ nhân tới, “Mau chuẩn bị tờ giấy vẽ tốt nhất.”

Trương Hách không nói gì, vẫn duy trì nở nụ cười. Chỉ trong chốc lát hạ nhân đã đem giấy vẽ ra, tiên cô kéo ống tay áo lên muốn bắt đầu động thủ, trong mắt không che giấu được mừng rỡ. Tên hạ nhân kia đem giấy đặt ở bên cạnh tiên cô, tiên cô cúi đầu chuyên chú chuẩn bị cầm bút vẽ.

Tên kia hạ nhân đứng ở một bên liếc mắt nhìn Trương Hách, sau đó cúi đầu đi đến gần hắn, khi đi ngang qua người Trương Hách thì lơ đãng đụng vào đầu gối Trương Hách, cô “Oành” một tiếng quỳ xuống, mặt đầy hoảng sợ trừng lớn mắt dùng sức lắc đầu với Trương Hách, “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Tiểu nhân không cố ý! Xin lỗi!” Cô quỳ trên mặt đất dập đầu đến sứt cả ra, kịch liệt lắc đầu, phản ứng có vẻ hơi phóng đại quá.



Tiên cô cau mày đạp một cước cho tên hạ nhân ngã xuống đất, giọng đầy tàn khốc nói: “Đồ hỗn láo này! Còn không cút ra ngoài cho ta!”

“Tiểu nhân không cố ý! Không phải cố ý!” Tên hạ nhân kia vẫn luôn dập đầu, sau đó vội vội vàng vàng lui xuống.

Trương Hách nhìn bóng người vội vã rời đi kia híp mắt không thấy rõ tâm tình, tiên cô ở bên cạnh mở miệng kéo tầm mắt kéo hắn trở lại: “Còn phải xin ngươi chuyên chú nhìn về phía bên này của ta, như vậy ta mới có thể vẽ cho tốt được.”

Nàng ôn hòa cười nhìn Trương Hách, cử chỉ ngược lại hoàn toàn với những hành động vừa rồi. Trương Hách cũng không nói cái gì, liền như vậy nhìn hắn, vì vậy tiên cô bắt đầu chăm chú họa.

Đợi đến khi vẽ xong, tiên cô lại gọi một hạ nhân khác đến, nói: “Đem bức họa này treo ở ngoài kia cho khô một chút.”

Trương Hách nhìn động tác của ‘nàng’ có chút không hiểu hỏi: “Tại sao lại không cho ta nhìn chút nào vậy? Lại còn muốn đem ra ngoài phơi cho khô thì có hơi phiền phức đấy.” Đôi mắt u lục nhìn thẳng đối mắt với tiên cô, tiên cô rũ mi mắt xuống thong thả nhấp một ngụm trà: “Ở chỗ chúng ta thì tự nhiên là phải vậy.”

“Uống ngụm trà đi, đây là loại trà tốt nhất ở trấn chúng ta đấy.” Tiên cô rót cho Trương Hách một chén trà, Trương Hách nhận lấy rồi nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày nói: “Trà này mùi vị dường như có hơi quái lạ.”

Nghe thấy Trương Hách nói câu này, khóe miệng tiên cô đột nhiên cong lên, ‘nàng’ lại rót thêm một chén cho Trương Hách, nụ cười nơi khóe miệng kia có chút kỳ quái: “Trà này đương nhiên là quái lạ, lần trước ngươi không uống, thực sự là rất đáng tiếc.”

Vừa dứt lời, đôi mắt Trương Hách đã khép chặt lại, mềm nhũn dựa vào ghế, bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy hình ảnh này, tiên cô cười cười, từ trong ống tay áo lấy ra môt con dao, rạch một đường trên ngón tay Trương Hách, lấy một ít máu của hắn rồi hô với ra ngoài: “Mang đèn lồng đã làm xong ra đây.”

Đợi hạ nhân cầm đèn lồng tới, tiên cô mang vẻ mặt đầy tham lam nhìn đèn lồng trước mặt, bàn tay tinh tế xoa xoa lên khuôn mặt của Trương Hách, nhẹ giọng thủ thỉ nói: “Quả thực là một người tuyệt mỹ, chưa từng nhìn thấy nam nhân nào lại có thể đẹp như vậy, vừa vặn rất xứng với ta… Ngươi là nam nhân đầu tiên được xuất hiện ở trên đèn lồng đấy, đây là vinh hạnh của ngươi…”

Tiên cô si mê hôn lên cái đèn lồng kia, sau đó đưa đôi mắt dính đầy máu ra bôi lên trên đèn lồng, một đống đèn lồng lớn phát ra ánh sáng rực rỡ đem nó lên cao, những vết máu được bôi lên trên giấy thế nhưng không hề để lại dấu vết nào.

Tiên cô đứng lên, ‘nàng’ mỉm cười cầm cái đèn lồng treo giữa đại sảnh, sau đó từ từ lại gần Trương Hách, vào lúc con dao của ‘nàng’ sắp tới gần cổ Trương Hách thì một cây roi đột nhiên cuốn tay nàng lại.

Trương Hách vốn đang nằm úp sấp ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười mê hoặc lòng người nhìn ‘nàng’, nhẹ giọng hỏi: “Dung mạo của Gia là thứ mà ngươi muốn có là có thể được sao? Hả?”

“Ngươi lừa ta?!” Tiên cô tức giận nhíu mày, ‘nàng’ lùi về sau một cước, tránh thoát khỏi sự trói buộc của Trương Hách. Sau đó nàng cầm con dao trên tay hung tợn đâm lên người Trương Hách, cơ thể Trương Hách nhạy bén, lui lại cách đó 1 mét, sau đó không chút hoang mang đùa bỡn cây roi trong tay, “Thấy ngươi lớn lên không tồi, vốn còn định cùng ngươi chơi đùa thêm vài lần, nhưng đáng tiếc ngươi lại không muốn có cái cơ hội ấy. Hứ… Đến Gia còn không nhẫn tâm xuống tay đối phó với một mỹ nhân, ngươi hà tất gì làm thành ra như vậy chứ?”

“Thứ đáng ghê tởm này!” Biểu cảm trên mặt tiên cô biến thành dữ tợn, ‘nàng’ giơ tay lên, một trận gió to hướng tới phía Trương Hách, “Đi chết đi!”

Trương Hách vô cùng thoải mái, nhếch mép cười lạnh nói: “Để cho Gia tới xem xem bộ mặt của ngươi có thể xấu thành cái dạng gì nào, bộ mặt thế nào lại có thể làm ra cái loại chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy.” Nói xong hắn quất một roi lên cái đèn lồng đang được treo trên đỉnh đầu.

Roi vừa quất xuống đã nghe thấy tiếng quát tháo tê tâm liệt phế của tiên cô, “Không được! Không được!”

Biểu tình trên mặt Trương Hách càng thêm sung sướng, cây roi trên tay vung vẩy càng lúc càng nhanh, hủy đi hết toàn bộ đèn lồng được treo trong đại sảnh. Mà ngay vào lúc này, trên mặt tiên cô lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng cùng sợ hãi, ‘nàng’ nhìn chòng chọc vào Trương Hách, “Ta biết ngươi là ai, bao nhiêu người muốn thông qua quỷ trấn mà không thể được, ngươi cũng sẽ không thể! Tuy pháp lực của ta không bằng ngươi, nhưng các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc có thể thoát ra ngoài!”

‘Nàng’ phát ra tiếng cười kinh khủng, sau đó xoay người một cái, biến mất trước mắt Trương Hách.

Trương Hách nhíu nhíu mày, phát hiện không cảm nhận được hơi thở của nàng. Bầu trời đột nhiên sáng lên, Trương Hách đi ra ngoài, thấy nơi gần đó bùng lên một đám cháy, liền rảo bước đuổi tới.

Một bên khác Hạ Quân ôm tay cau mày đứng ở biển lửa tìm con tiểu hồ ly chết tiệt, mà con tiểu hồ ly kia lại ở bên cạnh luống cuống tay chân dập lửa. Hạ Quân lạnh giọng hỏi: “Chẳng qua là muốn một giọt máu, con mẹ nó mi lại dám cầm dao đâm vào tay của ông?! Cái đệt mợ có phải ngươi đã có ý định này?!”



“Ta, ta thực sự không cố ý! Ta chỉ là trượt tay thôi! Thật đấy! A a… Có chuyện gì chúng ta từ từ nói sau, cứu hỏa đã cứu hỏa! Không cứu được thì xong đời rồi!” Tiểu hồ ly mặt mày xám xịt thi pháp ngăn lại ngọn lửa càng lúc càng bùng lên dữ dội.

“Đèn lồng đâu? Con mẹ nó mi sao lại làm đổ cái đèn lồng cơ chứ?!”

“Việc này càng không phải ta cố ý! Ta không cẩn thận đạp phải! A a a a a a! Chữa cháy đi! Dập lửa đi! Lửa bùng lên rồi!” Trên mặt tiểu hồ ly có chút bối rối, ả trong lúc bù đầu bù cổ vẫn quay đầu lại nhìn Hạ Quân với vẻ mặt thành thật, ả nói: “Thôn Hạ Chương cũng đã từng không còn như thế đó, và ta cũng theo đó mà tàn theo.”

Hạ Quân mặt lạnh không nói gì, gã trầm mặc rất lâu rồi nhún vai một cái: “Ông đây một chút pháp lực cũng không có, không có cách nào cứu được.”

“Vậy thì đi tìm người! Đám đạo sĩ áo bào vàng bọn họ ấy! Xong đời rồi xong thật rồi! Ngươi nhanh lên đi!” Tiểu hồ ly chân tay hoảng loạn luống cuống.

Hạ Quân gật đầu đáp một tiếng rồi chạy ra bên ngoài.

Chạy đến bức tường vây cao lớn trước mặt, Hạ Quân lùi lại vài bước chạy lấy đà, sau đó đột nhiên vọt nhảy lên một cái. Vào khoảnh khắc nhảy xuống Hạ Quân nhìn thấy rõ ràng một bóng người màu trắng từ phía dưới chợt lóe lên, hai chân Hạ Quân vừa chạm xuống đất, còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì đã bị cái bóng trắng kia cấp tốc quay trở lại phang cho một nhát, vào lúc mà Hạ Quân còn đang mơ màng chưa nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương đã bị “bế” đi. Hạ Quân dần chìm vào hôn mê, trong đầu nảy ra hai chữ: Tiên cô!

Đến khi Diêu Ngân Tử cùng Đại Hắc nhìn thấy điểm khác thường rồi chạy đến thì gian phòng kia đã bị thiêu cháy hơn nửa rồi, tiểu hồ ly vẫn ở chỗ cũ bận đông bận tây liên tục, Diêu Ngân Tử cũng Đại Hắc tham gia vào việc cứu viện, không bao lâu sau Trương Hách cũng chạy tới, ngọn lửa lớn này cuối cùng cũng được dập tắt.

Tiểu hồ ly đã mệt đến không thể đi nổi nữa, ả nhìn gian nhà đã bị thiêu rụi trước mắt, khuôn mặt vô cùng buồn khổ: “Toang rồi! Toang thật rồi! Không còn, không còn gì nữa… Vốn chỉ thiếu chút nữa là thành công rồi mà…”

Trương Hách cau mày nói: “Cứ coi như là ngươi đã dập tắt được ngọn lửa này đi, cũng chưa chắc đã có thể tìm được những linh hồn hoàn chỉnh kia, mà cái tên khốn xấu xí kia cũng đã trốn rồi, nếu không giết tên đó đi thì chẳng có cách nào khác.”

Mặt tiểu hồ ly xụ xuống trong nháy mắt, sau đó mặt đầy khó chịu kêu lên: “Cũng tại cái tên lưu manh kia! Ai bảo hắn cứ thúc ta làm gì! Nếu không phải vì bị hắn dọa thì ta sẽ thất thủ sao?!”

Nói tới Hạ Quân, mọi người mới phát hiện là Hạ Quân không có ở đây. Sắc mặt của Trương Hách và Đại Hắc nhất thời trầm xuống, trăm miệng một lời hỏi: “Hắn/Đại ca ở đâu rồi?”

“Ta bảo hắn đi gọi các ngươi cơ mà, lẽ nào hắn không đi tìm các ngươi sao?” Tiểu hồ ly đáp lại, một lát sau mới nở một nụ cười cứng nhắc, “Chẳng lẽ… hắn chắc là lười biếng lủi đi chơi rồi ha?…”

Lần này chỉ khổ Hạ Quân ở bên này, gã vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một hồi “thuật đổi mặt” quái dị, cái tên tiên cô này, làm cho gã sợ phát khiếp, đôi mắt trợn hết cả lên còn không chớp nổi.

Khuôn mặt của tiên cô vốn đẹp như tiên, mà giờ ở trước mặt gã đang từ từ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, khuôn mặt gầy đét, hai cái lỗ tai cũng dài nhọn, mắt mày miệng đều vừa nhỏ vừa dài, mất chốt là, mũi của ‘nàng’! ‘Nàng’ tuyệt nhiên không có mũi!

Thực sự là một người quái lạ. Hạ Quân cứ như vậy nhìn ‘nàng’, cơ thể cứng lại đến không thể cứng hơn được nữa.

“Ngươi cũng cảm thấy ta rất khó coi đúng không? Rõ ràng khi trước ngươi nhìn ta đều là bộ dạng si mê như vậy… bây giờ ngươi lại cảm thấy a rất xấu xí ư?!” Tiên cô đột nhiên hét lên, hung hăng lay cổ Hạ Quân.

Hạ Quân bị lay đến hoa mắt chóng mặt, khóe miệng giật giật gian nan nặn ra vài chữ: “Tôi thật sự không cảm thấy… Người xấu xí, thật sự đấy… Tôi thề…”

Người thực sự không khó nhìn, là do ông đây thưởng thức không ra xấu đẹp của những gì không phải nhân loại…

“Thật ư…” Tiên cô dừng việc lay cổ Hạ Quân lại, khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị, tựa như… đang vui vẻ? Thấy Hạ Quân cau mày lại vò đầu, ‘nàng’ lại hỏi: “Ngươi thực sự cảm thấy ta không khó coi?” Một lát sau gương mặt ‘nàng’ lại thay đổi, hung tợn trừng mắt với Hạ Quân: “Ngươi lừa người! Bọn họ đều sợ ta! Bọn họ đều sợ ta! Tất cả mọi người đều sợ ta! Ngươi lừa người!”

“Không khó nhìn!” Hạ Quân thành khẩn gật đầu, vì thể hiện tình hữu hảo còn đưa tay ra nắm lấy tay ‘nàng’, “Ông đây trước nay chưa bao giờ nói dối, Người thực sự không xấu đâu, cậu phải tin tôi. Trước tiên đừng kích động, từ từ bình tĩnh lại đã, cậu thực sự không khó nhìn…” Được rồi, Hạ Quân thừa nhận đời gã cũng chưa có nói thật nhiều đến thế, nhưng mà lời nói dối lúc này lại là lời nói dối gã cảm thấy có lỗi với bản thân nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Người còn không khó nhìn sao? Ông đây đã sợ đến co thắt dạ dày rồi đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play