Một cỗ kiệu dừng lại, mành kiệu bị gió nhấc tung lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc áo trắng. Một bàn tay thon dài trắng nõn vén mành kiệu lên, lộ ra một gương mặt đang đeo mạn che mặt.
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, tiểu hồ ly ở một bên đôi mắt đều trừng thẳng, một lát sau nhấc móng vuốt lên đá Hạ Quân một cước, “Hây, ngươi nói xem, tấm mạn che mặt kia đeo hay không đeo thì có khác gì nhau chứ? Không phải cũng đều là trong suốt sao, thật… Thật là đẹp mắt…”
Hạ Quân liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, mặt đầy chính khí: “Quỷ mê hoặc lòng người! Mi không nghe nói sao, người càng đẹp mắt thì càng nguy hiểm, nhìn bộ dáng người này, vừa nhìn đã thấy không phải con hàng gì tốt. Nhìn bộ dạng mi mà xem, tục tĩu!”
“…Vậy ngươi nhìn người ta không rời là làm cái gì?” Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn Hạ Quân, đôi mắt Hạ Quân giống như là mọc ở trên người tiên cô kia, không rời mắt ra nổi.
Tiên cô mặc một thân áo trắng đứng ở trước cỗ kiệu không có bất kỳ động tác nào, chỉ có đôi mắt đẹp đẽ là lướt qua cơ thể mấy người họ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trương Hách, trong mắt không có bất kỳ một cảm xúc nào nhìn gương mặt của hắn. Một lát sau, nàng giơ tay xoa mặt, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Hách, hồi lâu sau mới xoay người chui vào trong kiệu.
Một nữ tử đi theo bên cạnh kiệu giơ đèn lồng đi tới, hướng về phía mọi người báo ý tốt của chủ nhân, sau đó thản nhiên nói: “Phụng lệnh tiên cô, mời mấy người các ngươi đến quý phủ ngồi một lát.”
Dứt lời cũng không chờ mọi người trả lời, một đám nữ tử liền xoay người, chậm rãi đi về phía trước. Tiếng cười đùa vui vẻ của những cô gái kia cũng không xuất hiện nữa, chỉ còn những chiếc đèn lồng đứng chỉnh tề thành một hàng, đi theo cỗ kiệu phía trước kia chậm rãi di chuyển.
Đây chính là một hình ảnh mỹ lệ mà lại quỷ dị dị thường.
Hai mắt Trương Hách khóa ở phía trước, khóe mắt chầm chậm hiện lên ý cười. Hắn cũng đi về phía trước. Hạ Quân ở bên cạnh nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ thằng ranh này cũng bị tiên cô làm cho mê mẩn rồi? Giống với cái tên tiểu nhị vừa nãy? Không đúng nha, thằng cháu này không phải lợi hại lắm sao?’
Diêu Ngân Tử cùng tiểu hồ ly đi theo, Hạ Quân đang có chút thất thần bị Đại Hắc sau lưng dắt tay kéo đi. Gã ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt phức tạp có chút ẩn nhẫn mang theo một loại tình cảm đan xen nào đó của Đại Hắc, cũng không có tránh khỏi tay anh, thấy Đại Hắc nãy giờ vẫn không nói gì, Hạ Quân mở miệng hỏi một câu: “Cơ thể hồi phục chưa?”
“Đại ca…” Ánh mắt Đại Hắc tối sầm xuống, anh vẫn cố chấp nắm lấy tay Hạ Quân không buông như trước, một lát sau, lại hô một tiếng “Đại ca…” Âm thanh có chút biến hóa khác với lúc đầu, mang chút nghẹn ngào, trong mắt là sự không cam lòng.
“Nếu không có chuyện gì thì đi thôi, nếu mà không theo kịp rồi để bị lạc đường là phiền toái lắm đấy.” Hạ Quân cười cười, giơ tay vỗ vỗ vai anh, sau đó đi về phía trước.
“Đại ca!” Đại Hắc gọi gã lại, Hạ Quân đừng lại quay đầu hỏi: “Sao?” Đại Hắc rũ mắt xuống, hai tay anh nắm thành quyền, “Không có chuyện gì, cẩn thận một chút.”
Hạ Quân cười cười, “Nhìn chú mày xem, mau đuổi sát theo.” Trương Hách phía trước quay đầu lại nhìn thấy cảnh này sắc mặt ngay lập tức tối đen.
Khuôn mặt người kia mang theo ý cười, nốt ruồi son nơi khóe mắt mị hoặc lòng người, gương mặt được bỏ cái mạn che mặt ra xuất hiện trước mặt mọi người, như mộng như tranh. Vẻ đẹp kia không một từ ngữ nào có thể lột tả hết được.
Đám người Trương Hách ngồi ở trong đại sảnh, ở ghế chủ tọa là tiên cô cùng hai tùy tùng bên người, không có ai mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời không gian có chút an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cho da đầu Hạ Quân tê rần.
Cứ như đùa! Ai mà thấy được trong nhà người ta đều treo đầy đèn lồng có chân dung mỹ nhân, hơn nữa lại còn vẽ sinh động như vậy, mỗi người đều đang mở to mắt nhìn mình, âm u thấy bà, làm sao có thể không thấy sau gáy ngứa ngáy?
“Tiên cô muốn chiêu đãi các ngươi tại quý phủ vài ngày.” Một vị nữ tử ở bên cạnh mở miệng. Mọi người đều không nói gì, tầm mắt của vị tiên cô kia vẫn luôn đặt ở trên người Trương Hách, hắn cũng nhìn lại nàng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Thấy mọi người không ai nói gì, tiên cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ đúng như ý của người tùy tùng bên cạnh nàng vừa nói. Nhưng mà cái gật đầu này lại khiến con người ta kinh ngạc. Thời điểm mà vị tiên cô khẽ nâng cằm lên, ánh mắt của Hạ Quân liền dán lên cổ tiên cô, ôi đm có cả yết hầu này!
Tiên cô là nam!? Hạ Quân không tin nổi gắt gao nhìn chằm chằm cái cổ của tiên cô, muốn xem xem là thật hay là giả.
Tựa như cảm nhân được ánh mắt của Hạ Quân, tầm mắt của tiên cô dời đến trên người hắn, đối mắt với bộ dạng mạo phạm nhìn chằm chằm mình như vậy của Hạ Quân, tiên cô lần đầu tiên cong khóe miệng lên, ngay sau đó lập tức ẩn xuống. Nhưng những người còn lại cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Trương Hách nheo mắt lại nhìn tiên cô, đáy mắt có ý cười đầy ẩn ý. Hắn nhìn lướt qua chỗ đèn lồng bên cạnh, những bức tranh này không xa lạ gì, trong số đó có vài cái đèn lồng đã từng thấy ở lễ hội, chỉ là, là ai lại tàn nhẫn như vậy? Phong ấn linh hồn của những người đã chết ở đây?
Theo sự dẫn dắt của hai người tùy tùng kia, bọn họ tiến vào căn phòng mà tiên cô sắp xếp cho họ, đợi hai người kia tùy tùng kia đi rồi, Hạ Quân vẫn có chút không lấy lại được tinh thần cứng đờ mở miệng: “Bọn mày có nhìn thấy không, tiên cô… là.. Là.. là nam…”
Mọi người nhìn Hạ Quân đang nói lắp, lạnh nhạt gật gật đầu, ngay cả tiểu hồ ly cũng mang một bộ dạng “ta đã sớm biết tỏng rồi”, Hạ Quân hơi có cảm giác bị lừa gạt, “Bọn mày đã sớm biết rồi sao?”
“Tiên cô, tiên cô thế mà lại là nam! Đệt! Có cần phải lôi kéo người bằng cách như vậy không! Da gà da vịt của ông đây nổi lên hết rồi này! Chẳng nhẽ chỉ có một mình ông đây không biết chuyện này? Một thằng đàn ông ăn mặc giống như các bà các chị để làm cái gì cơ chứ!”
“Khà khà, một nam nhân lại có thể xinh đẹp như vậy, dù sao cũng đều giống nhau thôi, đẹp đẽ là được rồi.” Tiểu hồ ly lại gần dùng ánh mắt không hề có ý tốt liếc nhìn nửa thân dưới của Hạ Quân.
Hạ Quân liếc mắt nhìn nó một cái, thấy được cái đầu trọc lóc của nó đang bắt đầu mọc ra vài sợi tóc lún phún, hỏi: “Tóc bắt đầu dài ra rồi ha?”
“…” Được rồi, hết chuyện để nói! Tiểu hồ ly ngay lập tức nổi giận, cặp móng vuốt lật tới lật lui ở trên bàn, cuối cùng hừ một tiếng, nhanh chân rời đi.
Lần này Trương Hách không còn miễn cưỡng muốn cùng Hạ Quân chen chung một phòng như đợt trước nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc đến Hạ Quân một cái mà trở về phòng mình ngay, Hạ Quân cũng rất vui vẻ tự tại.
Nửa đêm Hạ Quân mơ hồ nghe thấy có giọng nói của một nữ nhân, kìm thấp giọng gào khóc.
Hạ Quân đi tới bên cửa sổ mở nó ra, ở trong sân có một bóng người màu trắng đưa lưng về phía cửa sổ bên này. Hạ Quân liếc mắt nhìn rồi đóng cửa sổ lại, đêm tối thế này mà nhìn thấy một màn như vậy chắc chắn là sẽ khiếp sợ đến hoảng loạn, đây chắc chắn không phải truyện tốt.
Nhưng mà không bao lâu sau, tiếng khóc kia càng ngày càng lớn, chậm rãi truyền vào trong phòng. Qua màng giấy mỏng bọc trên cửa sổ còn có thể nhìn thấy đèn lồng được treo bên ngoài đang lắc lư kịch liệt, phát ra những âm thanh kẽo kẹt.
“Oa… Oa…” Tiếng khóc ai oán của nữ nhân tựa như sát ở bên tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT