Tiểu hồ ly đang bị thương nặng lại còn bị cái thứ yêu nữ trong hồ kia cuốn vào trong, nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhưng mà yêu nữ kia cũng bị thương, nhất thời chưa có cơ hội xử tử tiểu hồ ly đâu nhỉ.

Trương Hách đứng ở bên hồ nhìn mặt nước, mở miệng hiển nhiên nói một câu: “Xuống nước cứu nó lên.”

Hạ Quân không hiểu vì sao thằng cháu điên khùng luôn thấy chết không cứu này hôm nay lại chủ động đi cứu con tiểu hồ ly kia, gã cảm thấy tiểu hồ ly này dường như cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng.

Đại Hắc lúc này còn chưa tỉnh lại, Diêu Ngân Tử lựa chọn ở lại trên bờ chăm nom cho Đại Hắc, mà Hạ Quân thì lại phải cùng Trương Hách xuống nước đi cứu tiểu hồ ly.

Thời điểm hai chân vừa chạm xuống nước, Hạ Quân lấy làm kinh hãi, cái loại cảm giác lạnh thấu xương này gã chịu không nổi.

“Tao sẽ ở đây chờ, ai thích xuống thì đi mà xuống.”

Trương Hách liếc mắt nhìn gã không nói gì, sau đó một mình lẻn vào trong hồ. Hạ Quân có chút sững sờ, đm sao lúc này thằng ranh này lại dễ nói chuyện thế? Hạ Quân thấy là lạ, lại thấy là nếu lúc này mà không xuống thật thì đúng là có chút vô lương tâm.

Do dự một hồi, Hạ Quân lột áo ra, thả người tiến vào làn nước dưới hồ. Vừa tiến vào trong nước Hạ Quân cuối cùng cũng đã nhận ra mình vừa làm cái chuyện ngu xuẩn gì, người không biết bơi thì chạy xuống nước xem náo nhiệt cái gì không biết!

“Ùng ục ùng ục…” Hạ Quân ở trong nước giãy dụa, trong làn nước một cái roi bơi tới bên người Hạ Quân, trói lấy eo gã kéo về hướng cái roi vừa đi tới.

Mái tóc dài ở trong nước phiêu động, Hạ Quân nắm lấy áo bào của Trương Hách, mở miệng vốn muốn nói một câu nhưng lại bị nước hồ tràn hết vào mũi và miệng. Trương Hách nhíu nhíu mày, ôm lấy Hạ Quân, cơ thể hai người cùng nhau chìm xuống. Lúc chân chạm được đến đáy hồ, Hạ Quân cảm thấy bản thân có thể hô hấp trở lại, nước trên người cũng rút đi.

“Khụ…” Hạ Quân che miệng ho nhẹ hai tiếng, đưa tay lau nước trên mặt.

Trương Hách đứng ở một bên nhìn gã, sau đó làm ra một cái động tác khiến Hạ Quân không kịp phản ứng. Hắn kéo eo Hạ Quân lại, cúi đầu đưa miệng tới, cắn một cái lên miệng Hạ Quân.

Mái tóc ướt nhẹp rơi xuống vai Hạ Quân, trong mắt Hạ Quân lúc này chỉ có một đôi mắt U lục. Giọng nói Trương Hách có chút khàn khàn, ở sát bên má Hạ Quân truyền vào trong tai: “Ngươi đi chết đi.”

Hạ Quân ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

“Nếu chết rồi thì ngươi sẽ biến thành quỷ, có thể ở bên cạnh ta. Nếu như có được hoa Vĩnh Sinh, ta sẽ chia cho ngươi một nửa, ta sẽ để ngươi sống trên thế gian này, dùng thân phận của quỷ.”

Hạ Quân không nói gì, gã nhìn người không thể nhìn thấu trước mặt. Một mái tóc dài buông xuống trước ngực, một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, trên mặt là vẻ nghiêm túc đồng thời mang theo sự tàn nhẫn, tựa như chỉ cần gã nói một chữ “Không” thôi, ngay giây sau hắn sẽ có thể lập tức giết gã.

Đợi rất lâu cũng không thấy Hạ Quân nói gì, sắc mặt Trương Hách dường như có chút biến động, cũng không phải là vẻ dễ dàng nổi giận như thường ngày, chỉ là phất tay áo xoay người đi về phía trước, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Đuổi theo đi.”

Cái đáy hồ này thế mà dường như lại có thể đi lại, hô hấp giống như trên mặt đất. Bốn phía xung quanh là một ít cỏ cây bọt nước quái dị, dọc theo cái đường nhỏ sâu thẳm, Hạ Quân có thể nhìn thấy một cái cửa động hắc ám ở phía trước.



Trương Hách nói đó là kết giới.

Lúc đi đến trước mặt kết giới kia, Trương Hách giơ tay ra hiệu Hạ Quân chớ có lên tiếng. Hạ Quân gật gật đầu, đứng ở phía sau Trương Hách.

Trương Hách dường như nghe thấy âm thanh gì đó. Một lát sau, hắn giơ hai tay ra, chạm vào được trên kết giới kia, hai tay trái phải lôi kéo một hồi, lôi ra được một lỗ hổng dài nhỏ, sau đó từ từ kéo dài kéo dài, mãi đến khi kết giới kia hoàn toàn biến mất.

Trương Hách thế nhưng không có ý định đi vào. Hắn đứng ở cửa vào, một tay túm Hạ Quân kéo lại cạnh mình, sau đó yên lặng không tiếng động cùng Hạ Quân đứng ở bên tường. Từ góc độ này hoàn hảo có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở bên trong.

Thứ Hạ Quân thấy được là một hình ảnh vô cùng máu me tàn nhẫn, gã nhìn đến trợn mắt há mồm.

Trên một khối đất trống, hai người phụ nữ đang quấn quýt lấy nhau, nằm trong vũng máu. Phía trên chính là con cáo nhỏ kia, nó cưỡi trên người con yêu nữ kia, đôi móng vuốt hung hăng đâm vào ngực yêu nữ, lại còn ở trên miệng vết thương vặn vẹo tay cào cấu thêm vài phát. Yêu nữ kia thống khổ kêu lên, tiểu hồ ly cười lạnh một tiếng, đột nhiên lại rút tay ra.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng đánh vỡ khoảng không gian vắng lặng. Mặt yêu nữ trắng bệch mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn con tiểu hồ ly lúc trước đã bị nàng làm bị thương cho gần chết.

Nội tạng trong ngực nàng bị móc ra, tiểu hồ ly nắm trái tim nhấc lên, cười với yêu nữ nói: “Chơi cùng ngươi đã lâu như vậy, đây coi như là bồi thường đi.” Nói xong nó nhếch khóe miệng, mặt đầy hưng phấn hiển nhiên nhét quả tim thậm chí vẫn còn đang đập điên cuồng kia vào miệng, nhai nuốt. Khóe miệng lưu lại một vết máu tươi.

“Có vài thứ phải đào sâu, không thể chỉ nhìn mặt ngoài, ngươi không thể tin nổi đâu.” Trương Hách nhìn hình ảnh trước mặt, nở nụ cười rất hứng thú, sau đó xoay người mang theo Hạ Quân đang trợn mắt há hốc mồm rời đi.

“Nó là con hồ ly tinh đã tu luyện mấy trăm năm, pháp lực dĩ nhiên cao cường. Hồ ly tinh giỏi nhất chính là che giấu, chúng nó khoác lên mình các dạng vỏ ngoài đến cướp đoạt thứ mình muốn.” Trương Hách đưa tay sờ mó vết sẹo trên cổ Hạ Quân, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ngươi suýt chút nữa là đã tin con tiểu hồ ly này rồi? Đúng không? Tin cái con tiểu hồ ly vẫn luôn ngây thơ đến cực điểm, thoạt nhìn như một đứa nhóc vô tri ấy hả?”

Hạ Quân đến giờ vẫn còn có chút khiếp sợ, gã cúi đầu lấy tay lau mặt một cái, tay còn lại đặt ở chỗ con dao bên hông, tâm lý bất an không rõ.

“Không nên tin nó, không nên bị mặt ngoài đánh lừa. Ai ngươi cũng không được tin.” Trương Hách thu lại nụ cười, nhìn cái huyệt động phía sau kia. Đây chính là lý do hắn cho phép con tiểu hồ ly này cùng gia nhập con đường tìm kiếm hoa Vĩnh Sinh. Nó giỏi ngụy trang, thâm tàng bất lộ, pháp lực cao cường. Nếu như thuần phục được nó, đối với hắn là vô cùng có lợi. Mà cho dù có không thuần phục được, hắn cũng có thể lợi dụng nó một phen.

Nhưng mà Hạ Quân này, gã suýt nữa đã tin rồi. Bởi vì gã tin rồi, gã suýt chút nữa thì mất mạng. Tiểu hồ ly muốn dùng biện pháp tiếp cận Hạ Quân, làm cho từng tuyến phòng thủ của Hạ Quân hạ xuống. Mục đích thì lại quá đơn giản rồi, thứ con tiểu hồ ly này yêu thích chính là tim người.

Không có cách nào khác, hắn thậm chí còn muốn nhìn nam nhân này chết ở trong tay kẻ khác, thế nhưng lại có phần không đành lòng. Nam tử trước mặt này thực sự là một chướng ngại vật. Trương Hách dường như có thể đoán trước được con đường gập ghềnh trắc trở phía trước, tất cả đều bắt nguồn từ nam tử này.

“Vừa nãy không có chuyện gì xảy ra hết, biết chưa?” Trương Hách giơ tay lên giúp gã lau mồ hôi trên trán. Nam tử này tâm tình dễ gợn sóng, rất dễ chảy mồ hôi.

“Cút đi!” Hạ Quân xóa sạch dấu vết những chỗ tay Trương Hách vừa chạm vào, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ngược hướng với hắn.

Hạ Quân thật ra không hề tức giận, phản bội đối với gã giờ không còn là cái gì đáng bất ngờ nữa rồi. Chỉ là động tác quái dị của Trương Hách hiện tại quấy tung lòng gã lên, không còn yên bình mà nôn nóng hoảng loạn, trong lồng ngực là một ngọn lửa tán loạn xung quanh khó giải thích.

Đi tới cả nửa ngày phía sau cùng không có động tĩnh, Hạ Quan quay đầu lại nhìn. Trương Hách đứng ở xa xa phía sau nhìn gã. Hạ Quân có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn, híp mắt, hệt như một tên yêu nghiệt.



Hạ Quân liền quay ngoắt trở lại, đi tới trước mặt hắn, cau mày hếch cằm lên với hắn: “Mau mang ông đây lên!”

Một bên khác, Diêu Ngân Tử đang ở trên bờ nhìn la bàn trên tay mình, cơ thể người bên cạnh chợt hơi nhúc nhích một chút, sau đó nghe được một giọng khàn khàn: “Đại ca…”

Diêu Ngân Tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, không nói gì, tiếp tục chăm chú vào la bàn trong tay. Dùng một hồi, y lấy từ trong túi vải ra một cái bình nước, vứt lên trên người Đại Hắc: “Uống đi.”

Đại Hắc mím môi không động đậy, nằm trên mặt đất một lúc lâu, sau đó hai tay chống trên mặt đất ngồi dậy. Cái động tác này tựa như đã khiến anh phải bỏ ra hơn nửa khí lực trong cơ thể. Anh nhìn bốn phía, cất tiếng hỏi: “Đại ca của ta đâu?”

“Cơ thể ngươi trong một thời ngắn sẽ không thể nhanh chóng khá hơn được, còn không uống cái thứ trong bình kia đi, ngươi thực sự sẽ không còn cách nào có thể tiếp tục bảo vệ đại ca của mình đâu.” Diêu Ngân Tử ném ra một câu như vậy, nhặt bình nước lên, sau đó lại ném đến bên người Đại Hắc, tiếp tục cầm kiếm gỗ đào đi tới đi lui bên bờ.

Đại Hắc cau mày do dự một hồi, sau đó mở nắp bình ra, ngửi mùi vị đó, bản thân cảm thấy quái dị nhưng mà cũng không nói gì, ngửa đầu uống cái chất lỏng màu nâu trong bình vào bụng.

Vị đắng chát cùng vị sắt rỉ tiến vào trong khoang miệng, mặt Đại Hắc không thay đổi cầm cái bình kia, lạnh giọng hỏi: “Đây là thứ gì?”

“…” Diêu Ngân Tử quay đầu lại nhìn anh, tựa như đang suy nghĩ điều gì khác, qua một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Máu của bần đạo.”

“…” Một mảnh trầm mặc.

Lát sau, một tràng tiếng nước tí tách phá vỡ sự trầm mặc này.

“Đại ca…”

Hạ Quân từ trong hồ chồi lên, sau đó là Trương Hách. Hạ Quân thấy Đại Hắc tỉnh lại liền đi tới, hỏi: “Thấy ổn chứ? Cơ thể có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Không có chuyện gì, em đã ổn rồi.” Đại Hắc lắc đầu một cái, sau đó im lặng không lên tiếng mà nhìn Hạ Quân.

Hạ Quân bị ánh mắt này làm cho có chút hoảng loạn, “Không có chuyện gì là tốt rồi.” Gã nghẹn ra được một câu như vậy rồi đi đến bên cạnh mặc áo vào người, từ đâu đó móc ra con dao rồi ngồi lau cho khô.

“Người có cứu lên đây không?” Diêu Ngân Tử hỏi Trương Hách. Trương Hách nhìn mặt hồ, khóe miệng chầm chậm giương lên, nói: “Sẽ nhanh chóng lên thôi.”

Nghe được lời này, Hạ Quân quay đầu lại nhìn Trương Hách. Gã nhớ tới những lời Trương Hách vừa nói với gã dưới đáy hồ, không được tin… Tiểu hồ ly không tin được, vậy giữa bọn họ còn có thể tin người nào? Tin ai? Đại Hắc? Diêu Ngân Tử? Hay là hắn? Hạ Quân hồn nhiên không biết, ánh mắt nhìn Trương Hách có một phần nghi vấn, bởi vì không xác định được mà không ngừng sinh ra nghi vấn.

“A…” Một tiếng rên thống khổ phát ra, một cái tay khoác lên bên bờ. Trên mặt hồ trồi lên một cái đầu người, người này chính là tiểu hồ ly. Mặt nó lộ vẻ sầu khổ, mất công tốn sức bò lên trên, sau đó cả người đầy vết máu loang lổ nằm trên mặt đất, “Rốt cục cũng bị lão nương xử lý xong! Suýt chút nữa thì chết ở trong tay nàng rồi… May mà ta thoát ra được. A…” Tiểu hồ ly đột nhiên đứng lên, hung hăng cau mày đè lại miệng vết thương trên ngực, nơi đó máu tươi đang cuồn cuộn chảy ra không ngừng. Một lỗ hổng to lớn bị rạch ra trên y phục của nó, vết thương lớn kia mơ hồ hiện ra tại trong mắt mọi người.

Hạ Quân không có bất kỳ biểu lộ gì, gã biết, tất cả những thứ hiện ở trước mắt này đều là giả. Con tiểu hồ ly tâm cơ khó lường này chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play