“Tiểu hồ ly, biến thân phát cho anh mi nhìn nào! Chà chà, chọc ai không chọc lại cứ đi chọc hắn làm gì.” Hạ Quân xách tiểu hồ ly lên, ngón tay đâm đâm chọc chọc vào đầu ả. Tiểu hồ ly dùng chân trước che đầu, hét lớn: “Ta ghét nhất là bị người khác đụng đến lông của ta! Ta hiện tại khẳng định là khó coi chết đi được! Ngươi đừng có mà chọc ta nữa!”

Ả vừa dứt lời liền hung hăng cắn vào tay Hạ Quân một cái, sai đó tháo chạy sang một bên. Hạ Quân đau đớn che tay, con nhóc này, thật sự là không làm ai vui được.

Cơ thể của Hạ Quân đã tốt hơn rất nhiều, có thể nhúc nhích, còn có thể cử động. Chỉ là vẫn đau đớn như trước, khiến Hạ Quân có chút không chịu nổi.

“Lên đường thôi.” Diêu Ngân Tử đeo kiếm lên người, thần sắc lãnh đạm. Một bên tiểu hồ ly nghe được giọng nói này ngay lập tức xù lông lên, tức giận nhảy nhót tưng bừng, hai con mắt hận không thể phun ra lửa như phải tiêu diệt được Diêu Ngân Tử.

Đại Hắc đứng ở phía sau Hạ Quân, đi lên phía trước, nói: “Đại ca, để em cõng anh đi.”

Hạ Quân vừa định nói cẩn thận, trước mắt đã chợt lóe lên một cái bóng màu đỏ, sau đó là âm thanh lãnh ngạo của Trương Hách: “Bò lên.”

Hạ Quân nhìn hành động hai người này, sau đó đứng lên, từ bên cạnh hai người đi tới: “Ông đây còn có chân, có thể tự mình đi.”

Gã nói xong liền đi về phía trước. Đi ngang qua người tiểu hồ ly, tiện thể nhấc tiểu hồ ly bị đốt đang làm bộ dạng đáng thương lên. Tiểu hồ ly giãy dụa vài ba cái, uy hiếp Hạ Quân vài câu, sau đó yên lặng đầu tựa vào cánh tay Hạ Quân, vùi cái đỉnh đầu đã bị đốt thành màu đen sắp trọc kia vào cánh tay hắn.

Đại Hắc mím môi không nói gì, cúi đầu cùng tiến về phía trước.

Sắc mặt Trương Hách trầm xuống, nắm lấy roi mây trong tay, vẻ mặt không lành nhìn chằm chằm lưng Hạ Quân, tựa hồ một giây sau liền có thể nổi giận hơn thế nữa.

“Đại lưu manh, ta ghét nhất có người thiêu lông của ta.” Tiểu hồ ly giọng buồn buồn từ trên cánh tay Hạ Quân truyền đến, móng vuốt ra sức cào một cái vào Hạ Quân như phát tiết, tạo ra một vết thương dài.

Hạ Quân nhíu nhíu mày, xách cổ giữ tiểu hồ ly nâng ả lên, “Mày, cái con nhóc phá hoại này làm sao cứ hư hỏng như vậy, đây đúng là dạy dỗ k cẩn thận mà.” Nhưng mà vừa nói, Hạ Quân liền ngậm miệng.

Tiểu hồ ly hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Hạ Quân, sau đó khi thấy Hạ Quân nhìn ả chằm chằm thì lại cúi đầu thấp xuống, quơ chân trước hét lớn: “Ngươi thả ta xuống! Ngươi thả ta xuống!”

Hạ Quân bật cười, thả tiểu hồ ly lại về tay, vuốt lông tiểu hồ ly trấn an: “Này thì tính là cái gì chứ, chẳng bao lâu nữa thì mày sẽ trưởng thành thôi.”

“Ta ghét nhất là cái tay đạo sĩ kia! Ngươi cũng không phải không biết, hồ ly mê gà thì làm sao có thể kìm nén được cơ chứ? Đây cũng không phải lỗi của ta.” Giọng tiểu hồ ly trầm ngộp tức giận, đem đầu chôn thấp xuống, nhìn có đáng thương không cơ chứ.

Nhưng mà nhắc đến gà tiểu hồ ly kia liền sống lại, dù là ai cũng có thể nhìn ra được là ả rất tức giận, cơ thể kích động đến run lẩy bẩy, hét lớn: “Gà! Đó là con gà thôi! Tại sao ta lại không thể ăn gà! Đó là thiên tính của ta rồi! Chỉ là một con gà mà thôi! Tại sao lại muốn thiêu hủy lông của ta! Ta ghét nhất là cái tên đạo sĩ thối kia! Lão nương thề, chờ đến khi lão nương hồi phục lão nương nhất định sẽ giết hắn!”

“Nhưng mà mày trộm gà của người khác mà…”

Hạ Quân mừng thầm, tiểu hồ ly này còn là một con nhóc ăn vạ đặc biệt nghiệp dư? Hạ Quân cúi đầu nhìn đến cái đỉnh đầu hói bị đốt cháy khét của tiểu hồ ly, khóe miệng gã giật một cái, may mà không có bật cười.

Đoàn người đi đến trước một cánh cửa rồi dừng lại, cửa đá cũng không có gì đặc biệt, thoạt nhìn cực kỳ phổ thông. Nhưng Hạ Quân biết cánh cửa này không hề bình thường, nghe bọn họ nói, đây là một cánh cửa thứ nhất của Cửu Trọng môn, mở cánh cửa này ra thì dù có muốn cũng không trở ra được nữa.



“Cánh cửa này mở ra kiểu gì vậy?” Trương Hách đập đập tìm tòi trên cánh cửa đá một hồi, dù sử dụng pháp lực ra đẩy thì cũng không thể đẩy được cánh cửa này ra.

Đại Hắc dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó sờ tới sờ lui cái cột đá bên cạnh cửa, bàn tay chạm vào được bên trong cột đá hơi ngừng lại một chút. Hai tay anh chàng ôm lấy trụ đá muốn di chuyển nó nhưng không có lấy một chút phản ứng.

“Tất cả các cửa đều không được thiết kế cơ quan, nó cảm ứng được hơi thở của chúng ta sẽ tự khởi động.” Đúng như dự đoán, vừa dứt lời, âm thanh “Ầm ầm” vang lên, phiến đá đóng chặt kia đang chậm rãi di chuyển.

Ánh mắt của Trương Hách càng phát U lục, toàn bộ tầm mắt đều đặt trên cánh cửa kia. Thần sắc của Diêu Ngân Tử dường như không có gì thay đổi, nhưng mà tâm tình trong mắt y có chút biến hóa rõ ràng. Tiểu hồ ly nằm nhoài trên vai Hạ Quân cũng ngẩng đầu lên hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm.

So với sự hưng phấn cùng mong đợi của bọn họ, tâm tình Hạ Quân tương đối nặng nề. Chuyện này thì có liên quan gì đến ông đây chứ, vô duyên vô cớ lại lấy mạng mình ra đùa. Đây không phải là một món hời.

“Ai…” Một tiếng thở dài vang lên, mấy vị phía trước quay đầu lại nhìn Hạ Quân.

Hạ Quân bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy sợ, “Nhìn ông đây làm cái gì? Ông cũng đang buồn bực lắm đây. Âm thanh này tuyệt đối không phải là ông phát ra. Thề luôn.”

Tiểu hồ ly nói: “Không nhìn ngươi thì nhìn ai, nơi này chỉ có ngươi là khả nghi nhất.”

Đại Hắc liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái rồi quay đầu đi. Mà Trương Hách thì lại hừ lạnh với Hạ Quân, vẩy tay áo đi vào trong. Lúc đi tới cửa, Trương Hách ngừng lại, hắn nhấc hàm dưới nói với tiểu hồ ly trên tay Hạ Quân: “Lại đây.”

Tiểu hồ ly thấy Trương Hách gọi mình, đôi mắt liền mở thật to, hưng phấn hết sức, “Đại tiên gọi ta? Gọi ta? Ngươi là đang gọi ta?” Sau đó hưng phấn từ trên người Hạ Quân nhảy xuống.

Trương Hách cười lạnh một tiếng, mặt không thay đổi ra hiệu cho ả lại gần. Tiểu hồ ly hồ hởi chạy đến, vẫy vẫy cái đuôi, ngửa đầu nhìn Trương Hách, chuyện nhục nhã bị lửa đốt tóc đã hoàn toàn bị nó ném ra sau đầu.

“Ừ.” Tiểu hồ ly gật đầu cái rụp, nhanh chân liền muốn chạy về phía trước. Nhưng vừa xông về phía trước một bước ả liền quay về, chân trước trên mặt đất cà cà, rũ đầu, chĩa đầu hói về phía Trương Hách, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Cái kia, ta đi một mình sao?”

Ánh mắt Trương Hách lạnh xuống, không nói tiếng nào nhìn tiểu hồ ly trước mắt.

“Được rồi. Những gì lão nương bày ra chỉ là cao hứng mà thôi!” Tiểu hồ ly thở dài một tiếng, cất bước đi về phía trước, nhấc lên chân trước nằm nhoài trên cửa đá, thò cái đầu vào bên trong thăm dò.

“Bé đầu hói, dũng cảm tiến lên phía trước.” Hạ Quân có chút khó chịu chuyện bị hiểu lầm ban nãy, giờ thấy tiểu hồ ly này gặp chuyện như vậy thì trong lòng Hạ Quân rất là mừng nha! Gã phất phất tay với ả, lại còn huýt sáo một cái.

Hồ ly đang nằm trên cửa trong nháy mắt cứng cả người, móng vuốt ả xoạch một tiếng đập xuống đất, “Lão nương ghét nhất hói đầu! Khốn kiếp! Đồ lưu manh!”

Vào lúc mà Hạ Quân cho rằng con tiểu hồ ly này sẽ nổi nóng tìm mình tính sổ thì một giây sau lại thấy tiểu hồ ly giận đùng đùng đứng thẳng người, dốc hết sức chạy vào bên trong, biến mất ở ngoài cửa.

Khóe miệng Hạ Quân cứng đờ.

Chỉ trong chốc lát từ bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai cao vút, “A!”



Hạ Quân đi về phía trước, muốn xem xét tình huống bên trong lại bị Trương Hách ngăn cản. Hạ Quân không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn hắn, Trương Hách không nói gì, cau mày nhìn phía trong cánh cửa.

“Quá đồ sộ rồi! A a a a! Quá đồ sộ rồi!” Bên trong lại truyền tới tiếng tiểu hồ ly hô lớn.

Trương Hách thả tay xuống, trực tiếp đi vào bên trong đi. Hạ Quân cũng đi theo.

Vào cái khoảnh khắc mà bọn họ đi vào kia, Đại Hắc ở phía sau đột nhiên lại ho khan một tiếng, đỏ cả mặt lên. Nghe tiếng, Diêu Ngân Tử vừa muốn đi vào liền quay đầu nhìn gã.

Chỉ thấy khóe miệng Đại Hắc có tia máu, lông mày cũng nhíu lại. Thấy Diêu Ngân Tử nhìn mình, anh cúi đầu xuống che giấu gương mặt bệnh tật của mình.

Diêu Ngân Tử im lặng không lên tiếng, tầm mắt dừng lại xung quanh anh một hồi, sau đó lại tiếp tục đi vào trong.

Đại Hắc che ngực, liền ho khan vài tiếng, lau tơ máu bên mép, nhìn bãi đất trống không có một bóng người bên cạnh mình, ánh mắt trong nháy mắt có chút trầm xuống. Anh giơ tay lên dùng sức hung hăng đập một quyền vào bộ ngực mình, rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, tay anh tự bóp lấy cổ mình, mặt đỏ lự lên, tựa như giây tiếp theo liền có thể nghẹt thở mà chết. Mà vào lúc đồng tử của anh dãn ra, mất hết sức lực trợn mắt kia, một cây kiếm gỗ đào “Vèo” một phát phóng đến chỗ anh chàng, hung hăng đâm sát bên sườn mặt anh.

“Ngươi đã sớm biết nó vẫn luôn đi theo chúng ta, tại sao lại không nói cho gia, tại sao lại che che giấu giấu?” Diêu Ngân Tử mặt lạnh nhìn anh chàng, thanh kiếm gỗ đào dừng ở trên không trung, tựa như đang ghim chặt một thứ gì đó, mà cái vật kia đang ra sức giãy dụa, khiến cho thanh kiếm loạng choà loạng choạng.

Đại Hắc được giải phóng, gã thở hổn hển, đây là lần đầu tiên anh sơ suất, hiện tại lại xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng như vậy.

“Ngươi có mục đích gì?” Diêu Ngân Tử hờ hững nhìn Đại Hắc, anh vẫn không nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu, cơ thể vì hô hấp mà phập phồng lên xuống. Từ góc độ của Diêu Ngân Tử nhìn sang, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tay anh đang run rẩy nhè nhẹ.

“Đặt một con ác quỷ oán khí sâu nặng ở bên cạnh mình thì có ích lợi gì? Dùng nó để đối phó ai? Hừ, chỉ bằng cái công lực cỏn con này của nó thì có thể đối phó ai. Ngươi ngược lại là thâm bất tàng lộ (giỏi che giấu), có thể để nó ẩn núp sâu như vậy, nếu như không phải vì thể lực của ngươi không chống đỡ nổi, chỉ e bần đạo cũng sẽ không phát hiện ra.”

Đại Hắc ngẩng đầu lên, con mắt trầm xuống nhìn y, toàn bộ cơ thể đều khẽ run.

“Bần đạo không quản ngươi có mục đích gì, một khi đã uy hiếp bần đạo, bần đạo nhất quyết sẽ không thủ hạ lưu tình.” Diêu Ngân tử liếc mắt nhìn nhìn anh chàng, ném lại một câu như vậy. Thu lại kiếm gỗ đào về tay, Diêu Ngân Tử móc từ túi vải ra một tấm đạo phù dán lên người Đại Hắc, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi.

Đại Hắc cúi đầu nhìn tấm đạo phù trước ngực kia, nhìn một hồi rồi nắm nó ở trong lòng bàn tay. Nhìn bóng lưng của Diêu Ngân Tử, ánh mắt Đại Hắc lóe lóe. Bên người có hơi thở dị dạng, anh cau mày nhìn bốn phía, nghi ngờ nhìn đến bóng dáng sắp biến mất vào bên trong của Diêu Ngân Tử,… Ác quỷ? Ác quỷ gì cơ? Đại Hắc há miệng, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó.

Hạ Quân đi vào bên trong nhìn trước mặt, trong nháy mắt liền có cảm giác hoa mắt, đầu có chút choáng váng. Đồ sộ! Quả thực đồ sộ!

Cảm giác này như là đi lại ở trong cung diện vậy á! Không đúng, không phải như là, mà đây quả thực là, đây chính là một tòa cung điện!

Vào lúc mà Hạ Quân đang muốn cảm thán, con dao trên tay đột nhiên chấn động, viên đá quý trên chuôi dao tỏa ra những tia sáng chói mắt, chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, sau đó lại trở nên ảm đạm. Hạ Quân lại ngẩng đầu lên, khung cảnh hoa lệ kia đã biến mất không dấu vết.

Liền tại Hạ Quân đang muốn cảm thán thời điểm, trên tay con dao kia đột nhiên chấn động, trên chuôi đao khối này ru-bi tỏa ra tia sáng chói mắt, trong nháy mắt qua đi, liền trở nên ảm đạm, Hạ Quân lại ngẩng đầu, kia mảnh hoa lệ đã biến mất vô ảnh vô tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play