Trời dần sáng trở lại, Hạ Quân mặc quần áo của bản thân lại chỉnh tề. Gã đứng lên nhìn quanh bốn phía, sau đó nhấc chân đạp một cước thật mạnh vào khối thịt bên cạnh. “Khốn kiếp! Ông đây sẽ không để yên cho mày đâu!”

Gã căm giận xoay người, lại đối mặt với một đôi mắt trầm mặc không tiếng động.

Hạ Quân có chút sững sờ, “Đại Hắc, cái này, chú đến đây từ lúc nào?”

Đại Hắc cúi đầu, tay cầm theo hai con thỏ hoang đã chết, nói rằng: “Nhìn thấy sắc trời khác thường nên em vội vàng quay trở lại.”

“Thôi không cần phải nói, vừa nãy trời đột nhiên đen kịt, căn bản chẳng nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.” Hạ Quân gãi đầu một cái, cúi đầu chỉnh lại quần áo của chính mình. Mẹ nó tình cảnh này đúng là lúng túng khỏi phải nói.

“Đại ca…”

“Có chuyện gì?” Hạ Quân ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt của Đại Hắc tựa như có thứ gì đó đang nhấp nháy. Gã cũng sắp quên thời điểm năm ấy lần đầu gặp đứa nhỏ này. Chính là ánh mắt như vậy: yên tĩnh không một tiếng động nhìn gã, mang theo một chút gì đó khiến cho lòng Hạ Quân cảm thấy chua xót, vì vậy vươn tay ra, mang đứa nhỏ này về.

“Đại ca, anh có thể đừng như vậy hay không.” Anh cố chấp nhìn Hạ Quân, phảng phất như kiểu nếu Hạ Quân nói một chữ “Không” thôi thì anh sẽ hỏng mất.

Hạ Quân có chút yên lặng, qua một lúc lâu sau, gã mới đưa tay ra vỗ vỗ bên vai không bị thương của Đại Hắc, “Thằng nhóc ngốc này, nói cái gì đó. Đi thôi, chúng ta đi nướng hai con thỏ này nào.”

Hạ Quân cầm lấy đôi thỏ trong tay Đại Hắc, anh vẫn không có động tĩnh gì, vẫn là nhìn Hạ Quân như vậy, anh nói: “Đại ca, anh có thể, có thể…” Anh đột nhiên không nói gì nữa, sau đó xoay người rời đi.

Anh có thể đừng ở bên hắn được hay không, anh có thể yêu thích ta được hay không. Ta là dạng người như thế nào chứ, làm sao có thể yêu cầu anh như vậy?

Hạ Quân nhìn bóng lưng của Đại Hắc mà cười khổ. Mấy người này thật là, ai cũng để gã phải lo lắng, người này còn khiến gã đau đầu hơn người kia nữa. Đây là cái chuyện thá gì vậy chứ.

Lúc thấy con thỏ, tiểu hồ ly rõ ràng rất hưng phấn, nó vây quanh con thỏ trong tay Diêu Ngân Tử, “Thơm quá thơm quá, ngươi cho ta ăn một miếng đi!”

Diêu Ngân Tử cũng không nói gì, kéo xuống một cái chân thỏ đưa cho tiểu hồ ly, tiểu hồ ly vui vẻ cầm chân thỏ lên chạy sang một bên hưởng thụ. Hạ Quân quay đầu liếc mắt nhìn Trương Hách vừa mới từ sông tắm xong trở về, sau đó liền quay đầu tiếp tục đi nướng thỏ, con thỏ trong tay nướng xong, gã đưa cho Đại Hắc. Đại Hắc trầm mặc tiếp lấy, buồn buồn bắt đầu ăn.

Hạ Quân nướng một con thỏ khác, có người đi tới, u u ám ám đứng sau lưng gã, “Đưa thỏ cho ta.”



Hạ Quân quay đầu lại, liền thấy gương mặt lạnh lùng của thằng nhóc Trương Hách đang nhìn gã chằm chằm. Hạ Quân phát hiện thằng này càng ngày càng làm người ta chán ghét. Gã mặt không đổi đưa con thỏ còn chưa nướng xong cho hắn nhưng tên nhóc này lại không nhận. Hắn lạnh như băng mở miệng nói: “Trả thỏ cho ta.”

Hạ Quân giương đôi mắt nhìn, à, thì ra là hắn nói với Đại Hắc. Hạ Quân suýt chút nữa thì bật cười, thằng nhãi này cũng quá vô sỉ rồi, coi nó đang nói gì kìa! “Người bắt thỏ là mày à? Người ta nợ mày chắc?” Hạ Quân lại nướng thỏ tiếp.

Đại Hắc ngược lại lại không làm gì, anh ngẩng đầu nhìn Trương Hách, sao đó không quan tâm mà cầm con thỏ đưa tới. Trương Hách mặt lạnh nhận lấy, mà con thỏ vừa đến tay, sắc mặt hắn lại còn thối hơn.

Đối với thằng nhãi này, Hạ Quân chỉ có thể dùng hai chữ chán ghét mà hình dung, liếc nhìn Trương Hách cái liền quay đi, nói với Đại Hắc: “Vậy đôi ta ăn chung con này đi, thế cũng là đủ rồi.”

Đại Hắc gật gật đầu, lấy con thỏ trong tay Hạ Quân, tự mình ngồi nướng.

“Bịch!” Sau lưng như có cái gì bị hung hăng vứt xuống đất. Hai người vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Hách hai mắt loé xanh mà trừng Hạ Quân, con thỏ trong tay đã bị ném đi thật xa.

Thằng ranh này còn hung tợn nói với Hạ Quân rằng: “Ngươi tới đây cho ta!”

Hạ Quân liếc mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn thịt thỏ nướng trong tay Đại Hắc. Thôi, không chấp thằng này, tính tình nó đã vậy, giờ làm loạn với nó thì kẻ thua thiệt chỉ có là mình thôi.

Trương Hách thấy bộ dáng xa cách này của Hạ Quân, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt, giơ tay vung roi quất về hướng Hạ Quân và Đại Hắc. Người phản ứng đầu tiên là Đại Hắc, anh vội kéo Hạ Quân lăn sang một bên, sau đó nhanh chóng móc súng lục ra chỉ vào Trương Hách, lạnh lùng nói: “Trong tay ta không phải là súng lục bình thường, nó có thể khiến ngươi bị thương! Ngươi nên nhớ cho kỹ bản thân đã nói gì, nếu ngươi nuốt lời, ta đương nhiên sẽ không cần phải dẫn ngươi đi tìm hoa Vĩnh Sinh nữa, ngươi nghĩ khi đó mình ngươi có thể dễ dàng tìm được nó chắc?”

Trương Hách nghe xong lời này cũng không giận mà chỉ thu roi về, vung khóe miệng cười lạnh: “Không sai, con mẹ nó nói hay lắm. Nếu đã như vậy, gia cũng sẽ không vì một kẻ không liên quan mà tổn hại đến sự hòa hợp của chúng ta.”

Tuy là nói như vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Hách và Hạ Quân. Hạ Quân từ dưới đất bò dậy, nghe được hai người nói thế thì trong lòng vui chút. Xem ra một lát sẽ không có ai hành ông đây nữa, tạm thời ông đây sẽ không chết được.

Đại Hắc nhìn Hạ Quân sau đó nói với Trương Hách rằng: “Chỉ cần ngươi không làm đại ca bị thương, ta sẽ dẫn ngươi đến hoa Vĩnh Sinh.”

Nghe thấy lời này, Diêu Ngân Tử và Trương Thừa đều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Hách. Hạ Quân đứng bên cạnh xem xem, thấy rõ ý trong ‘ánh mắt’ hai người này là: hoa Vĩnh Sinh sao có thể cho mình hắn, ngươi coi bọn ta là xác sống chắc?

“Vậy thì ta cùng lên đường nào.” Trương Hạch hất ống tay áo xuống, Hạ Quân chỉ thấy trong ống tay áo kia là một luống ám khí làm gã hoảng hốt.

Chỉ bằng một câu nói của tên nhóc kia, tất cả mọi người lại bắt đầu lên đường.

Hạ Quân đi phía sau mà không ngừng chửi rủa tên nhóc này, rốt cuộc là nó bị cái mẹ gì vậy!



“Bao giờ chúng ta mới tới nơi thế?”

Tiểu hồ ly ghé mặt tới, hỏi Đại Hắc. Đại Hắc im lặng, không nói gì. Hạ Quân nhếch khóe miệng, cười nói: “Bên kia không phải có hai người sao? Hỏi bọn họ đi.”

“Nhưng hắn là nhân vật then chốt mà! Thật là, ta còn tưởng rằng đây sẽ là một chuyến đi đặc biệt nguy hiểm đấy! Hại lão nương mong ngóng mãi! Cuối cùng tới mãi mà chẳng thấy gì. Đáng ra phải có quái vật, đại yêu quái, các loại yêu ma gì đó mới đúng chứ!” Tiểu hồ ly bất mãn nhíu mày.

Hạ Quân nhìn tiểu hồ ly này mà nghĩ mãi cũng không ra hôm đó Trương Hách sao lại mang theo tiểu cô nương ngu xuẩn này trong khi hắn chẳng có chút ý tứ gì với nó mà nó cũng chẳng phải là một con hồ ly pháp lực cao cường gì? Chẳng nhẽ là càng đông càng vui à?

“Quái vật xuất hiện thật thì mi nhất định sẽ là người bị thịt đầu tiên!” Hạ Quân trợn to hai mắt hù dọa.

Ai ngờ con hồ ly kia lại khinh bỉ nhìn Hạ Quân: “Lão nương pháp lực cao cường, ngươi không thấy được thôi, ngươi tưởng mấy trăm năm tu luyện của ta là giả chắc!? Ai, chấp làm chi, tên tục nhân nhà ngươi có nói cũng chả hiểu được. Những người như ta chỉ xuất hiện trong những tình huống ngàn cân treo sợi tóc thôi, đó mới gọi là…”

“Thôi, thôi biến đi!” Hạ Quân liền vội vàng ngắt lời nó, không chút lưu tình trực tiếp cắt ngang con hổ lý mắc bệnh hoang tưởng này.

Tiểu hồ ly trừng lớn hai mắt nhìn Hạ Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau đó ngẩng đầu hất tóc lên, khịt mũi với gã rồi sải bước đi tới trước mặt gã, cuối cùng quay đầu đối mặt với Hạ Quân mà làm mặt quỷ: “Đồ vô dụng bị nam nhân đặt dưới thân!”

Nghe vậy mặt Đại Hắc biến sắc, anh cúi đầu siết tay thật chặt.

Mà Hạ Quân thì cáu lắm, chạy lên trước đuổi theo con hồ ly kia muốn đánh cho một trận. Tiểu hồ ly phản ứng ngay, thân thủ nhanh nhẹn, nhoắng cái đã nhảy ra xa.

“Chữ tình là chữ hại người nhất. Nếu ngươi không nặng tình, sao có thể rơi vào kết cục này. Ngươi hẳn là có thể độc chiếm hoa Vĩnh Sinh, đoạt được trường sinh bất lão cho chính mình.” Diêu Ngân Tử mặt không thay đổi nói, trong lời nói dường như còn mang theo chút trào phúng. Y bỏ lại một câu này xong liền đi về phía trước, bỏ lại Đại Hắc không nói lời nào mà đứng tại chỗ.

Đi cuối cùng là Trương Thừa, từ khi bị Trương Hách ra tay giáo huấn, cậu ta không còn nói nhiều nữa, như thể muốn mọi người quên đi sự tồn tại của mình vậy. Cậu ta đi đến bên người Đại Hắc mà nở nụ cười, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn một người có lợi với mình. Ví dụ như là một ai đó như ta đây…”

Đại Hắc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Ngươi thì có cái gì? Ngươi cho rằng ngươi đáng để ta vì ngươi sao?” Đại Hắc bỏ lại một câu này xong thì cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhấc bước đuổi theo mọi người.

Trương Thừa hung hăng trừng bóng lưng anh, xương ngón tay siết lại đến trắng bệch. Tên chết tiệt! Một lũ chết tiệt!

“Ồ! Đó là cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play