Gần như vào lúc Trương Thừa giương tay ra bổ xuống, Hạ Quân liền mở mắt ra. Mà Hạ Quân vừa mở
mắt ra cũng chỉ vừa kịp thấy được một luồng sáng màu xanh lục lóe lên
trước mặt mình, Trương Thừa đã bị đẩy lui cách xa gã tận mấy mét!
“Đệt!”
Hạ Quân theo phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh nói cút đi, nhưng mà gã
lại quên mất tình cảnh của mình lúc này, thành thử ra là bản thân lại
phải nhận lấy một cú ném xuống đất.
Trương Hách lạnh lùng nhìn Trương Thừa. Trương Thừa ở bên cạnh vừa ngã sõng
soài ra đất dường như cũng ý thức được bản thân vừa làm ra cái loại hành động gì, biểu tình hoảng sợ nhìn chằm chằm hai tay của chính mình. Cậu
ta vừa rồi sao lại làm ra cái hành động như vậy chứ?
Mà Trương Hách lại đứng lên, hắn đi đến trước mặt Trương Thừa, nhìn từ
trên cao xuống cậu ta: “Ngươi đoán xem sao ta không giết ngươi?”
“Ta…” Hai tay Trương Thừa chống đỡ ở sau lưng lui về phía sau.
Trương Thừa cho rằng Trương Hách nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, cho là
hắn nhất định sẽ giết mình. Nhưng giờ đây nhìn Trương Hách chỉ là liếc
mắt nhìn mình rồi bỏ đi, Trương Thừa thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi đổ
trên trán. Tại sao đột nhiên mình lại có hận ý mãnh liệt như vậy đối với Hạ Quân? Mặc dù mình nhìn Hạ Quân cũng không có bao nhiêu thuận mắt,
ngại cùng gã gây sự; thế nhưng cũng không hề có loại hận ý này trong đầu mà…
Trương Thừa suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra nguyên nhân cho sự việc này.
Ba người Diêu Ngân Tử dường như không nhìn thấy được cuộc náo loạn này, mỗi người đều đang bận rộn làm chuyện của mình.
Ở một bên Hạ Quân từ dưới đất bò dậy, nhìn Trương Thừa thở dài, cmn thằng cháu này đúng là hại ông đây thừa sống thiếu chết, đến đâu cũng muốn
ông đây phải bỏ mạng mà. Nhưng mà bây giờ Hạ Quân không có thời gian đi
quản mấy chuyện đó, gã đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
“Đại ca.” Đại Hắc đi tới, đem trái cây đưa cho Hạ Quân. “Anh ăn đi. Trước
tiên anh cứ ăn tạm cái này một chút, chờ tẹo nữa em đi kiếm đôi ba con
thỏ nướng cho anh ăn.”
Hạ Quân gật gật
đầu đồng ý, rất ra dáng một đại lão gia, đang yên đang lành bỗng cảm
thấy mũi có chút chua xót, suýt chút nữa đã cảm động đến rớt nước mắt.
Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình mà, cmn câu nói này một chút cũng
không sai. Thời khắc mấu chốt vẫn là Đại Hắc đáng tin cậy nhất. Đứa nhỏ
này tốt bụng lại lương thiện như vậy, quá khứ vân vân mây mây gì đó của
nó còn so đo cái gì nữa, đều tha thứ hết đi!
Trương Hách bên cạnh sắc mặt đã đen đến phát lạnh, hắn hung tợn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Đại Hắc, trong mắt nhìn có hàng nghìn hàng
vạn cây kim muốn bắn cho Hạ Quân thương tích đầy mình.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt như vậy, Hạ Quân liền biến tốc quay xe liếc mắt một cái xem xét tình hình bên cạnh. Cái nhìn đầy tức giận kia dọa
cho Hạ Quân sửng sốt. Hạ Quân ánh mắt không đổi nhìn một thân trường bào cổ cùng mái tóc dài của Trương Hách. Này, cảm giác này mẹ nó không phải mộng sao! Đợi một lát! Cái tình huống này sao lại thấy quen vậy nhỉ?
Hạ Quân càng ngây người ra, cái dáng vẻ kia rốt cuộc gã đã từng gặp ở nơi
nào rồi nhỉ, a là ở trong mộng! Là ở trong cái giấc mộng kỳ dị kia,
trong cơn hỏa hoạn đầy trời đó, cái nụ cười cổ quái của thằng cháu này
lúc đó chắc chắn là đã làm ra chuyện thất đức gì đó!
“Lại đây.” Trương Hách một mặt bất thiện lạnh giọng mở miệng.
Hạ Quân có chút không kịp phản ứng. “Đại ca…” Đại Hắc nhìn Hạ Quân, ánh
mắt tối sầm lại, cúi đầu nhẹ giọng nói với gã: “Em đi kiếm đôi thỏ đến
cho anh.” Nói xong Đại Hắc liền quay người rời đi.
Hạ Quân định thần, nhanh chóng kéo Đại Hắc lại: “Chú đi làm cái gì, không biết trên người mình đang bị thương hả?”
Nhất thời sắc mặt Trương Hách trở nên đen đến đáng sợ, nam tử đáng chết này
thế mà lại dám ở dưới mí mắt của hắn cùng với một nam nhân khác tình
chàng ý thiếp, lôi lôi kéo kéo! Thật là đáng chết mà!
“Em không sao.” Đại Hắc cúi đầu đi vào trong rừng. Hạ Quân còn muốn nói gì
đó, cuối cùng vẫn là rũ vai xuống. Thôi, tính tình đứa nhỏ này chính là
bướng bỉnh như vậy, dù mình có muốn nói cái gì thì nó cũng sẽ không
nghe.
Diêu Ngân Tử ở một bên lau chùi
thanh kiếm gỗ đào liếc mắt nhìn về bên này một cái, sau đó đem cây kiếm
để vào trong túi vải, đứng dậy đi cùng Đại Hắc vào trong rừng.
Chỉ còn dư lại tiểu hồ ly không dám lên tiếng cùng Trương Thừa không cảm
xúc. Con tiểu hồ ly mở thật to hai mắt nhìn hai người Hạ Quân và Trương
Hách. Hai nam tử này, đến người ngu cũng nhìn ra có chuyện gì, huống hồ
nó còn là một hồ ly tinh cao thủ tình trường. Tiểu hồ ly nhìn ánh mắt Hạ Quân đột nhiên có chút sung sướng, cái tên khốn kiếp này! Ngày đó dám
làm như vậy với mình, đáng đời!
Đại Hắc đang tiến vào trong rừng thì ngừng lại, “Tại sao ngươi lại đi cùng ta?”
Phía sau không có một ai lên tiếng, Đại Hắc cũng không quay đầu lại, một lát sau anh lại tiếp tục bước chân, “Nếu như là muốn hỏi tới chuyện của hoa Vĩnh Sinh, ta không thể nói cho ngươi được. Ta chỉ nói ta sẽ dẫn các
ngươi đi tìm hoa Vĩnh Sinh, chuyện sau đó ta không nghĩ là bản thân sẽ
can dự vào.”
“Ngươi không nghĩ đến hoa Vĩnh Sinh sao? Thế ngươi tới là vì cái gì? Không phải vì hoa Vĩnh Sinh vậy thì là vì cái gì?”
Đại Hắc quay đầu đi. Mặt Diêu Ngân Tử không đổi nhìn anh, trong mắt có sự
nghi vấn rõ ràng. Đại Hắc trầm mặc một hồi, anh nhìn vết thương trên
vai, sau đó trầm giọng nói: “Ta muốn hoa Vĩnh Sinh, ta cũng muốn được
sống lâu một chút, ta muốn cùng y…”
Cái “y” kia, đương nhiên là Hạ Quân.
“Hoa Vĩnh Sinh ở nơi nào?!” Thân thể Diêu Ngân Tử lóe lên, một cây kiếm mộc
đào gác trên cổ Đại Hắc. “Ngươi biết đã có bao nhiêu người chết trên
lưỡi kiếm này của bần đạo chưa?”
Đại Hắc không hề bị lay động, anh bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ không
nói cho bất cứ ai trong các ngươi biết hoa Vĩnh Sinh đang ở nơi nào. Ta
chỉ phụ trách mang bọn ngươi tìm được hoa Vĩnh Sinh mà thôi.”
Nếu để cho bọn họ biết được hoa Vĩnh Sinh đang ở đâu, cả anh và Hạ Quân đều không thể an toàn.
Thời điểm mà Hạ Quân bị Trương Hách xách qua một bên, trời vốn vẫn đang sáng đột nhiên đen kịt lại chỉ trong nháy mắt.
Sắc mặt Trương Hách càng thêm khó coi, hắn nhìn chằm chằm bầu trời đen,
không nói lời nào. Chút tức giận với thái độ của Hạ Quân không có chỗ
xả, hắn đành phải hung hăng trừng mắt với tiểu tử này, hận không thể đem yêu khí bên trong trừng chết gã đi.
“Có
chuyện gì thế này?!” Tiểu hồ ly sợ hãi kêu lên, cũng không còn e ngại
Trương Hách nữa mà nhảy dựng lên lao về phía hắn. Mà Trương Thừa đang
dựa vào gốc cây khô cũng trở nên cảnh giác nhìn xung quanh.
Trương Hách quay đầu đi, lông mày của hắn nhướng lên. Nhìn khuôn mặt mơ hồ của Hạ Quân cũng biết gã chẳng thấy gì rõ lắm. Lại nhìn về phía con tiểu hồ ly kia, cũng là không thấy rõ gì, loại tình huống quỷ dị như thế này
khiến cho đôi mắt Trương Hách càng thêm phần U lục lên.
Hạ Quân ở bên cạnh nhìn ánh mắt của thằng cháu Trương Hách này chỉ cảm
thấy âm u, giống như là trong đêm tối ngươi phát hiện có mấy trăm con
sói đang dùng những đôi mắt U lục tối tăm ấy hung tợn trừng ngươi.
Không biết là vì ăn quá nhiều trái cây hay là bị đôi mắt của thằng ranh kia
dọa sợ, Hạ Quân đột nhiên muốn đi tiểu. Vốn nghĩ là liền ở đây giải
quyết luôn thôi, nhưng mà bên cạnh vừa vặn lại có một tiểu hồ ly như thế này, Hạ Quân da mặt có dày đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể ở
trước mặt một cô bé mà đùa giỡn lưu manh được. Vì vậy Hạ Quân móc từ
trong túi quần ra một cái bật lửa, đi ngược về phía sau Trương Hách.
“Ngươi muốn đi đâu?!” Trương Hách đưa tay kéo Hạ Quân lại, không hề để ý bật
lửa trong tay Hạ Quân đã rơi mất, ánh lửa không còn, nhất thời xung
quanh lại trở nên tối tăm. Hạ Quân đang mắc tè bị chọc tức liền quay
người muốn đạp Trương Hách một cước cho bõ tức. Đương nhiên một cước này nhất định là không thể hạ xuống, bị Trương Hách vươn tay ra bóp lấy cổ
tay, khóa người Hạ Quân lại một cách gắt gao.
Cơn buồn tiểu cùng sự sợ hãi của Hạ Quân nhất thời đồng loạt hướng đến cao
trào, cả người đều khó chịu: “Mày… Cái đcm nhà mày… phát điên cái gì thế hả!”
Trương Hách không nhìn rõ Hạ Quân,
chỉ có thể kéo Hạ Quân lại bên cạnh mình. Âm thanh rét lạnh xuyên vào
tai Hạ Quân: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Mày… trước tiên mày thả tay… thả ra đã!” Hai tay Hạ Quân dùng sức gỡ cái tay của Trương Hách trên cổ tay mình ra.
Dường như cũng có chút khó chịu đối với phản ứng thái quá của mình, Trương
Hách buông lỏng cánh tay đang bóp lấy tay Hạ Quân ra. Hắn thay đổi
phương thức, đem Hạ Quân cố định lại bên cạnh mình.
Hạ Quân vừa thở ra một hơi thì chỉ cảm thấy bàng quang của gã sắp chịu
không nổi rồi, nước tiểu sắp phun ra rồi! Bây giờ Hạ Quân cũng không kịp xử lý thằng ranh này, hung hăng giẫm lên hai chân của Trương Hách,
quát: “Bố mày muốn đi tiểu tiện có được không! Cmn mày quản hơi rộng rồi đấy thằng kia!”
Hạ Quân rống lên một
tiếng như vậy, Trương Hách ngược lại cũng buông gã ra, chỉ có điều
Trương đại gia ra lệnh: “Giải quyết ở phía sau nơi này đi, thử đi xa
thêm vài bước xem ta có phế bỏ ngươi không!”
Hạ Quân làm sao có thể không nghe lời hắn nói, “xiềng xích” vừa buông lỏng liền nhanh chân chạy qua người Trương Hách. Nếu như gã nhớ không nhầm
thì bên này chính là rừng cây chết.
Hạ
Quân vừa mới đi tiểu hồ ly liền run rẩy nỗ lực muốn đến gần Trương Hách, lại bị Trương Hách phát hiện ra âm thanh vật thể di chuyển, đôi mắt U
lục âm u đen tối thẳng tắp quét tới người tiểu hồ ly. Cơ thể tiểu hồ ly
trở nên căng thẳng, đứng cách Trương Hách một mét không dám nhúc nhích,
“Ta… cái kia… Này, có chuyện gì vậy hả? Vừa nãy trời vẫn còn sáng lắm
mà, sao đột nhiên lại tối thui thế này?”
Trương Hách đứng trong bóng tối không nói gì, hắn nhìn bầu trời tối om, không
hề nhìn thấy bất kỳ điểm sáng nào. Tối đến mức độ này, chắc chắn là có
nguyên nhân gì đó.
“Đây chỉ là trời tối thôi.” Ánh mắt Trương Hách chìm xuống.
Tiểu hồ ly bị dọa đến mức hơi sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Ồ…, thì ra là như vậy.”
Không một ai chú ý tới, Trương Thừa đang dựa vào gốc cây khô có chút dị
thường. Nếu như trời sáng trở lại, nhất định có thể phát hiện ra, đôi
mắt của Trương Thừa là màu đỏ máu. Trong mắt của cậu ta, chứa hận ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT