Trong chốc lát tim của Hạ lão đại cũng nhảy lên đến cuống họng. Từ trong bụi cỏ một con vật
nhỏ nhảy ra. Nó bất khả tư nghị* nhanh chóng lớn lên, hiện thành dáng
dấp của một con hồ ly. Sau đó nó lắc mình biến hóa, hóa thành dáng vẻ
một vị cô nương dáng ngọc yêu kiều.
*Bất khả tư nghị (不可思議): nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lý luận. Bất
khả tư nghị có thể hiểu là những hiện tượng siêu hình, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được.
Hạ Quân có chút sững sờ, hắn ở khoảng cách gần như vậy nhìn cô nương cách
mình không quá hai mét này. Cô nương kia dung mạo thanh tú, một đôi mắt
hồ ly mị hoặc trong nháy mắt nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được, hắn nhìn cô
nương trước mặt này, khuôn mặt này thật quen thuộc… Ký ức ngày đầu gặp
Diêu Ngân Tử của Hạ Quân vẫn chưa phai, đây không phải là con tiểu hồ ly kia sao!
Tiểu hồ ly kia không phải đã bị Diêu Ngân Tử giải quyết rồi sao? Còn chưa đợi Hạ Quân tỉnh táo lại,
tiểu hồ ly kia thần sắc đã biến đổi, quỳ trên mặt đất cuống quýt nhìn Hạ Quân liên tục khoát tay: “Ta không có ác ý! Các ngươi đừng giết ta!
Thật đấy! Ta thật sự không có ác ý đâu!”
Trương Hách xua xua tay, cười cười với tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly xinh đẹp thế này, làm sao lại giết ngươi chứ.”
Hạ Quân quay đầu nhìn Diêu Ngân Tử, vẻ mặt không thể tin được chỉ vào con tiểu hồ ly kia: “Nó chẳng phải đã chết rồi sao…”
Thấy bọn họ không có ý định động thủ, con hồ ly kia bình tĩnh lại, nàng đứng lên nhảy nhảy nhót nhót đi đến trước mặt Hạ Quân, khinh thường nhìn Hạ
Quân: “Bổn đại tiên làm sao mà chết được!” Cái giọng điệu này, cái dáng
dấp thối này, Hạ Quân chỉ cảm thấy quen thuộc dị thường.
Ngoại trừ khuôn mặt giới tính thì nó chả khác mẹ gì Trương Hách cả!
Diêu Ngân Tử đến liếc cũng không thèm liếc tiểu hồ ly một cái, trực tiếp đi
đến ngồi bên cạnh Trương Thừa, sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu như không muốn chết thì cũng đừng ở lại đây quá lâu. Lần trước thả ngươi đi, không có
nghĩa là lần này bần đạo cũng sẽ bỏ qua cho ngươi.”
“Hừ!” Miệng tiểu hồ ly cong lên, hắng giọng nhìn y không nói lời nào. Nhưng
mà không bao lâu sau nó liền chuyển tầm mắt lên trên người Trương Hách,
sau đó kinh ngạc chỉ vào Trương Hách kêu lên: “Ngươi chính là tiên tử
cây hòe à?!”
Trương Hách cong khóe miệng
mỉm cười, tiểu hồ ly càng thêm hưng phấn, nhảy ra nhảy vào chạy đến sùng bái nói với Trương Hách: “Đã sớm nghe danh ngươi! Nhưng mà ngày hôm nay vẫn là ngày đầu tiên được diện kiến! Pháp lực của ngươi thật là mạnh
mà! Ta nhìn mấy lá cây trên người ngươi đều đang phát sáng cả này!”
Tiểu hồ ly chỉ vào người Trương Hách, đôi mắt trợn trừng lên nhìn hắn.
Trương Hách cong khóe miệng mỉm cười, tiểu hồ ly nhìn há hốc mồm, được lắm cái thứ đồ trăng hoa này!
Hạ Quân ngồi một bên nghe được toàn bộ những lời này, suýt chút nữa là đã
phun ra! Tiên tử… phát sáng… Đây tuyệt đối là yêu khí được không! Quả
nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
“Bần đạo lặp lại lần nữa, rời đi.” Diêu Ngân Tử nhìn tiểu hồ ly trầm giọng nói.
Mặt tiểu hồ ly trong nháy mắt xụ xuống, kêu lên: “Muốn lão nương đợi ở đây
là không thể nào! Đầu hàng ngươi rồi mà vẫn làm ngươi giận à?!”
“Giữ lại đi.” Trương Hách vốn không nói gì đột nhiên mở miệng. Hắn cười dịu
dàng vẫy vẫy tay với tiểu hồ ly: “Lại đây.” Nụ cười kia nho nhã ôn hòa,
mạnh mẽ câu hết cả hồn của tiểu hồ ly đi.
Tiểu hồ ly đỏ mặt tới gần: “Ta…” Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nó đã
bị Trương Hách khóa cuống họng lại. Trương Hách vẫn nở nụ cười như cũ,
“Tiểu hồ ly, ngươi tìm đến nơi này là muốn làm gì? Hả?”
Mặt tiểu hồ ly đỏ lên, dùng sức giãy dụa: “Ta, khụ, ta… chỉ là đi ngang qua mà thôi…”
Hạ Quân ngồi ở một bên nhìn tình cảnh này, sau đó lắc lắc đầu: “Nhìn xem,
hừ, thực sự chỉ là một con hồ ly còn non nớt. Còn cái thằng oắt này thì
chính là một tên súc sinh khoác lên lớp da ngây thơ gạt người…”
“Cũng thật là gian xảo…” Trương Hách cười mỉm, trong mắt mang theo sự tính
toán nhìn con hồ ly có khuôn mặt đẹp đẽ này. Hắn cũng chỉ muốn vui đùa
với con hồ ly này một chút, huống hồ chỉ với cái tu vi thấp kém này của
tiểu hồ ly dù có cẩn thận cỡ này cùng chẳng thể thoát khỏi bàn tay hẳn.
Lần này trên đường đi tìm hoa Vĩnh Sinh, nhiều hơn một con cáo nhỏ cũng
không hẳn là chuyện tốt.
Ánh mắt linh
động của con tiểu hồ ly kia có ý né tránh, ấp úng một hồi lâu mới miễn
cưỡng mở miệng: “Ta, ta, ta chẳng qua là buồn chán nên muốn đi tìm người chơi cùng…”
“Con hồ ly này không đáng
tin!” Trương Thừa ở bên cạnh đột nhiên nói. Cậu ta tối mặt nhìn Trương
Hách, người này đến cùng là muốn giở trò gì!
Diêu Ngân Tử đứng ở một bên nhìn Trương Hách, ánh mắt y lóe lóe, sau đó nhìn con hồ ly kia không nói gì.
Thêm một người biết đến bí mật hoa Vĩnh Sinh là lại tăng thêm bất lợi cho
họ. Mà Trương Hách chắc chắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào uy hiếp hắn, vậy
nên… Diêu Ngân Tử hơi thay đổi sắc mặt, mím môi ngóng không nói gì.
Hạ Quân kéo lê thân thể mệt mỏi dạo một vòng quanh rừng, trên đường đi tìm hoa Vĩnh Sinh lại có thêm một thành viên, chính là con hồ ly tinh bên
cạnh đã không dám nói lời nào.
Hạ Quân lau vệt mồ hôi, cười lạnh với nó: “Đáng đời!”
Tiểu hồ ly muốn cãi lại, lại nhìn thấy Trương Hách đang cầm tay Hạ Quân, bèn chỉ có thể trợn mắt như cái đèn lồng mà trừng gã. Tên côn đồ biến thái! Có thể tưởng tượng tiểu hồ ly này vẫn nhớ như in ngày đó.
Trương Thừa giữ vẻ mặt bình tĩnh không nói gì, tầm mắt của cậu ta vẫn luôn
dừng trên con hồ ly đột nhiên xông ra này, đôi mắt đầy giận dữ.
Khuôn mặt của Diêu Ngân Tử chưa từng thay đổi, y lặng lẽ đi về phía trước, sau lưng cõng theo Đại Hắc.
Hạ Quân đi lâu quá, có chút đầu váng mắt hoa, bụng cũng đói đến mức kêu ục ục. Gã cố tách tay Trương Hách ra, khó chịu mắng: “Ông cũng sẽ không
chạy, kéo cái gì mà kéo!”
Người đói bụng
chẳng có sức làm gì, lão đại hắc bang đói bụng cũng chẳng làm gì nổi.
Cho nên đại ca quay mặt đi, đứng một chỗ không chịu đi. Gã nhìn xung
quanh, có quả dại gì để lót dạ cũng đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng nhìn
cái chỗ này đi, hoang sơ hẻo lánh chẳng có mẹ gì để ăn, toàn gỗ là gỗ!
Đại ca thoái thác, ngửa cổ nói với Trương Hách, “Mày giết ông đi, đằng nào cũng không sống nổi. Ông không muốn làm ma đói!”
“Giờ hắn còn chưa tỉnh lại, chúng ta cũng không thể tự mình tìm nơi đó, ở
đây cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Đợi người này tỉnh lại rồi ta
hành động cũng không muộn.” Lời nhận xét chu đáo này đến từ cái miệng
của Diêu Ngân Tử, Hạ Quân lập tức biểu thị rất là tán thành.
Nhưng Trương Hách lại nghiêm mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Ai không muốn đi hiển nhiên có thể không đi, thế nhưng kết cục…”
“Cái đm thằng khốn nạn này! Mày tự mình tìm đi!” Hạ Quân gào lên. Bụng của
gã đã kêu không ngừng rồi. Vừa mệt vừa đói khiến gã chịu không nổi. Cái
chỗ chết giẫm này!
“Ba!” Lời vừa ra khỏi
miệng, Hạ Quân đã ăn một cái tát. Trương Hách sắc mặt bất thiện nhìn
chằm chằm Hạ Quân, nói: “Ngươi nói thêm câu nữa có tin gia liền để ngươi đói chết ở cái nơi quỷ quái này không?”
Hạ Quân uất ức cực, một bụng lửa giận lại không chỗ phát tiết. Tay gã nắm thành quả đấm, đứng tại chỗ mà trừng Trương Hách.
Trương Hách nhìn dấu tay trên mặt gã, sau đó thả lỏng giọng, ít đến mức không
ai nhận ra: “Lát nữa rồi sẽ tìm được đồ ăn. Yên tâm, gia sẽ không để
ngươi chết đói.”
“Phải chờ tới trời
tối…” Một giọng nói rất nhỏ vang lên, Đại Hắc đang nằm nhoài trên lưng
Diêu Ngân Tử nhấc mí mắt, ánh mắt của anh khóa chặt trên người Hạ Quân,
sau đó bứt lên một nụ cười chút tái nhợt, động viên: “Đại ca, e là phải
chờ một lúc nữa, đợi đến khi trời tối… Sẽ có đồ ăn…”
Anh là bị giọng của Hạ Quân đánh thức, dùng sức mở mắt ra bèn muốn nhìn gã. Đại ca vẫn là trước sau như một khiến lòng anh không nhịn được mà mềm
nhũn ra. Ánh mắt của anh trở nên nhu hòa, mắt nhìn Hạ Quân không chớp
một cái.
Hạ Quân sững sờ phản ứng lại,
“Đại Hắc, chú tỉnh rồi hả? Có thấy khá hơn chút nào không?” Hạ Quân muốn tới kiểm tra Đại Hắc, lại bị Trương Hách dùng một tay lôi về. Trương
Hách sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Đại Hắc: “Tại sao lại phải đợi trời
tối?”
Đại Hắc nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ để ý nhìn Hạ Quân mà trả lời: “Trời không tối, con đường kia sẽ không lộ ra.”
“Không phải là mày biết ma thuật sao? Sao không thể làm cậu ấy dễ chịu hơn?”
Hạ Quân nhìn về phía Trương Hách, đôi mắt đầy lo lắng. Nguyên nhân sâu
xa cho việc lo lắng cho Đại Hắc là ngộ nhỡ anh lại ngất đi, hoặc là xảy
ra chuyện gì, vậy Hạ Quân gã có khi thành ma đói thật mất.
Trương Hách không nói gì, ma thuật xác thực có thể chữa trị. Thế nhưng trong
quá khứ, pháp thuật của hắn lại không có hiệu lực với Chương Vinh, cho
nên cũng không dám chắc. Thế nhưng, “Sao gia phải cứu hắn.”
“Cái gì?” Hạ Quân tức đến có chút hồ đồ rồi, “Mày có thể cứu người sao lại
không cứu!? Đứng đây nói nhảm nãy giờ làm cái gì hả!”
Ánh mắt Trương Hách trở nên u ám, hắn không nói lời nào trừng Hạ Quân, nam tử này thật sự là quá lớn mật rồi.
“Thử xem đi.” Diêu Ngân Tử nói với Trương Hách. “Đằng nào cũng đang vội vậy
cứ thử xem. Ngộ nhỡ trên đường hắn có việc gì thì với ngươi đây là
chuyện bất lợi.”
Trương Hách vẫn mặt lạnh nhìn Hạ Quân, tên nam tử điếc không sợ súng này! Liên tục thách thức giới hạn của hắn, quá càn rỡ rồi!
Nhìn dáng dấp này của thằng Trương Hách, Hạ Quân thầm nghĩ không ổn rồi. Cái thời khắc mấu chốt như này sao có thể đi so đo với thằng nhãi lòng dạ
hẹp hòi này được chứ. Tình hình này mà thằng này lại đi giúp Đại Hắc thì mới là dị này.
Vì vậy Hạ Quân điều
chỉnh lại cảm xúc của mình, suy nghĩ một lúc sau đó lúng túng mở miệng:
“Cái kia, vừa nãy là tao nói nhầm. Mày đừng để ý. Chú mày cũng biết tao
là kẻ thô tục mà. Nhưng chú mày phải tin là tao tuyệt đối không cố ý…”
Trương Hách mặt lạnh tới gần một bước, Hạ Quân bèn lui về sau một bước, “Đằng
nào mày cũng vả tao một cái rồi, bỏ qua đi được không…”
Đại Hắc đột nhiên từ trên lưng Diêu Ngân Tử ngã xuống, có chút không ổn
đứng lên. Sau đó loạng choà loạng choạng đi đến trước mặt Trương Hách,
giơ tay ngăn hắn lại: “Ngươi đã đáp ứng ta cái gì, ngươi không thể không giữ lời hứa…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT