Khi mặt trời lặn, Hạ
Quân và Đại Hắc đi từ trên núi xuống. Gã men dọc theo một con đường nhỏ
xuyên đến mảnh rừng hoang kia. Hạ Quân lúc này người đã đầy mồ hôi, gã
thở hổn hển dựa vào một thân cây khô, hung hăng đạp đống đá vụn dưới
chân. “Mẹ kiếp! Căn bản là không có gì ở đây hết!”
Đại Hắc đứng ở bên cạnh đánh giá cánh rừng này, mắt đảo xung quanh một vòng.
Hạ Quân không tìm được thứ gã muốn tìm, ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nói với Đại Hắc: “Đi thôi.”
Đại Hắc gật gật đầu, đuổi theo sau Hạ Quân. Chưa đi được mấy bước anh đột
nhiên quay đầu lại, phía sau tựa như có một bóng trắng chợt lóe lên, chờ anh nhìn lại lần nữa trong rừng đã không có một bóng người.
Trên đường về, Hạ Quân còn có thể nhìn thấy một vài thôn dân làm xong việc
trở về nhà, còn có những người tụ tập đùa giỡn nói chuyện rôm rả. Bọn họ nhìn thấy Hạ Quân và Đại Hắc đi ngang qua đều quay đầu sang nhìn, tựa
như rất ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của hai người bọn gã. Hạ
Quân không nói gì, trầm mặt đi qua đám thôn dân nọ.
“Mấy người kia chắc là ở cái nơi tà môn phía tây của thôn…”
“Đúng rồi, ở đó đấy. Nhìn cái kiểu trang phục kia không giống với người ở đây mà, xem ra là cũng không biết cái gì nha.”
“Đoán không chừng là ở nơi khác tới đi, ui, nghiệp chướng nhá. Mấy người trẻ tuổi kia cũng thật không muốn sống nữa mà!”
“Có muốn gọi bọn họ lại nói một tiếng hay không? Đều còn trẻ như vậy…”
Đám thôn dân này tụ tập lại một chỗ nghị luận, còn không nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Hạ Quân.
Vào lúc Hạ Quân trở lại phòng, chỉ có Diêu Ngân Tử là đang ngồi trong phòng khách. Y ngồi ở trên ghế, kiếm gỗ đào được đặt trên đùi, chuyên tâm
chăm chú nghiên cứu cây súng trong tay, sống lưng thẳng tắp. Dường như y đã duy trì cái tư thế này rất lâu rồi đây. Hạ Quân liếc nhìn cái chân
bàn bị gãy ở bên cạnh đùi Diêu Ngân Tử, trong lòng cũng đoán được ra này là do ai làm ra. Nhưng Hạ Quân bây giờ cũng không có tâm tình mà để ý
tới mấy chuyện đó, sau khi giằng co cả một buổi trưa, trên người gã lúc
này toàn là mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.
Hạ Quân vẫn còn nhớ sau nhà có một cái giếng, dự định đi dội lại nước
lạnh. Gã gọi Đại Hắc mang quần áo tới cho mình, sau đó liền đi ra sau
nhà. Đại Hắc gật gật đầu, lúc đi ngang qua Diêu Ngân Tử để lấy quần áo
cho Hạ Quân thì dừng lại, nhìn khẩu súng trong tay Diêu Ngân Tử một
hồi.
Diêu Ngân Tử ngẩng đầu lên nhìn,
thấy là Đại Hắc người đã cho y súng, liền nhìn anh vài giây rồi cúi đầu
“Xoạt xoạt” đảo cổ khẩu súng lục, cây súng này đã không còn đạn, lúc đưa súng cho y bên trong cũng chỉ có một viên đạn mà thôi.
Diêu Ngân Tử đến bây giờ cũng nghĩ không ra tại sao cái thứ này đột nhiên
lại “Ầm” một tiếng, khiến tay của y bị chấn động đến ngứa ngáy, cũng
không nghĩ ra tại sao cái bàn bên cạnh đột nhiên liền bị gãy chân, càng
không hiểu tại sao sau khi bàn gãy y nghiên cứu thứ đồ này thêm bao lâu
rồi mà vẫn không phát ra được âm thanh nào nữa.
Đại Hắc nhìn khẩu súng trong tay Diêu Ngân Tử, sau đó cúi đầu đi qua y.
Hạ Quân đi đến chiếc giếng sau nhà, thả dây xuống kéo lên một thùng nước,
sau đó cởi quần áo ra, trên người chỉ chừa lại một cái quần lót. Gã nhấc thùng nước lên dội từ trên đầu dội xuống. Nước giếng mát mẻ chảy trên
da thịt Hạ Quân khiến gã giảm bớt sự buồn bực trong lòng, gân mạch toàn
thân từ trên xuống dưới đều sống lại, Hạ Quân than một tiếng: “Thật sảng cmn khoái!”
Dội hết mấy thùng nước, tắm
rửa sạch sẽ một lượt, Hạ Quân vẩy vẩy nước trên tóc, xoay người liền
nhìn thấy Đại Hắc không nói tiếng nào đứng sau ngưỡng cửa, tay cầm quần
áo đang nhìn gã. Hạ Quân phát hiện tầm mắt của Đại Hắc không có rời đi,
luôn nhìn chằm chằm nửa thân trên của gã thì hơi nghi hoặc cúi đầu nhìn
xuống. A! Mẹ nó dấu hôn trên người gã còn chưa chịu biến mất! Mặt Hạ
Quân có chút đỏ lên, gã lúng ta lúng túng dùng khăn mặt lau nước trên
người, sau đó có chút mất tự nhiên nói: “Cái này, chú cũng nhanh tắm qua một lượt đi.”
Hạ Quân đi tới cầm lấy
quần áo của mình, ở trước mặt Đại Hắc cởi quần lót ra, đổi thành quần
lót mới rồi mặc quần đùi lên, sau đó xem như không có chuyện gì đi vòng
qua người Đại Hắc.
Chân vừa qua ngưỡng
cửa đã thấy có một đôi chân trước mặt, Hạ Quân nhìn lên thì thấy tên
nhóc Trương Hách này đang mặc một cái áo sơ mi hơi rộng mà ảm đạm nhìn
chằm chằm vào mình. Hạ Quân nhíu mày, mẹ nó trưng cái bộ mặt này cho ai
xem chứ? Quần áo trên người còn là của ông đây nữa chứ!
Hạ Quân đi vòng qua hắn, cũng mặt lạnh về phòng. Lúc về phòng, Hạ Quân lấy khăn mặt đi lau mấy cái dấu trên người, nhưng chúng nó lại vẫn ở chỗ cũ trên da không chịu biết mất, vết tích trông cực kỳ mờ ám.
Hạ Quân hít một hơi thật sâu, có chút nhức đầu mà giơ tay nắm tóc, rồi tìm quần áo bên giường.
“Ngươi vừa mới cùng tên kia làm gì.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, bồng bềnh sau lưng. Hạ Quân lục ra được
một cái áo sơ mi trong đống quần áo mà mặc lên, không nhanh không chậm
cài nút áo lại, sau đó lên giường lấy một ít đồ ăn đóng gói ra, ngồi ở
trên giường bắt đầu ăn.
Trương Hách mặt
lạnh băng đứng bên giường, như thể bắt quả tang chồng mình vụng trộm mà
hung tợn nhìn Hạ Quân bằng ánh nhìn như muốn băm người làm trăm mảnh.
Thấy cái dáng vẻ đấy của Hạ Quân thì sắc mặt lại càng đen, “Mẹ nó ngươi
mau nói cho ta!” Giọng nói Trương Hách trầm xuống, cửa phòng “Ầm” một
tiếng, tự mình đóng lại.
Hạ Quân nhai
miếng thịt trong miệng, hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Mày muốn thế
nào? Bọn tao tắm, sao? Chưa thấy người ta tắm rửa bao giờ à?”
“Không được cùng gã tắm rửa!” Đôi mắt Trương Hách sáng lên một tia sáng xanh u ám, nom nguy hiểm như một con sói.
Hạ Quân tức, nở một nụ cười, bày ra sắc mặt cũng bất lương không kém mà
nhìn y chằm chằm: “Mày mẹ nó bị làm sao à? Hai thằng đàn ông tắm rửa với nhau thì làm sao? Mày nghĩ ai cũng biến thái như mày chắc?”
“Bốp!” Mả cha, nó lại tát! Vốn Hạ Quân đang đau đầu lúc này đã nín một bụng
hỏa rồi, gã bật dậy, tay siết thành nắm đấm muốn đi đánh Trương Hách.
Nhưng nắm đấm mới vung đến trước mặt Trương Hách thì lại ngừng lại. Hạ
Quân có chút tự giễu cười rồi lại hạ tay xuống, đánh nhau với con yêu
quái này thì thế nào cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Hạ Quân chân
trần xuống giường muốn đi.
Trương Hách
vươn tay cản lại, mang Hạ Quân về, thô bạo quăng lên giường. Hắn cũng
theo lên, hung ác nắm lấy tóc Hạ Quân, dùng sức kéo lên, ép Hạ Quân phải đối mặt với chính mình: “Ngươi mẹ nó đừng có không biết điều! Ta cảnh
cáo ngươi, nếu như lại để cho gia nhìn thấy chuyện như hôm nay, gia sẽ
giết ngươi!”
Hạ Quân cười lạnh, “Ý mày là sao? Hả? Hành động hiện tại của mày là gì?” Hạ Quân nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trương Hách nhếch lên khóe miệng, đôi mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Đồ của gia, kẻ khác không được đụng vào.”
Hạ Quân không nói gì thêm, mấy người còn muốn gã nói gì đây? Người như thế thông thường tâm lý đều rất biến thái, ông đây không trêu chọc nổi mà
cũng trốn không thoát. Vì vậy đại ca liền lựa chọn giả chết.
Trương Hách thấy Hạ Quân không nói gì, hung tàn trong mắt dần dần tản đi một
chút. Hắn vùi đầu hung hăng cắn mạnh lên miệng Hạ Quân, cắn đến khi
trong miệng tràn ra vị tanh của máu mới thả Hạ Quân ra. Hắn đặt Hạ Quân
dưới thân, mặt không thay đổi cởi bỏ quần áo Hạ Quân, “Tâm trạng gia hôm nay cực kỳ không dễ chịu, tất cả đều là vì ngươi sai đấy, ngươi biết
không?”
Hạ Quân không nói gì.
“Cái tên vô liêm sỉ chết tiệt này!” Trương Hách tàn nhẫn chìm xuống, hai
chân Hạ Quân có chút mâu thuẫn mà đẩy Trương Hách ra. Mặt Trương Hách
tối sầm lại, banh rộng hai chân Hạ Quân ra, dùng vẻ hạ quyết tâm mà ôm
Hạ Quân vào lòng.
Hạ Quân rên lên một tiếng, nhíu chặt mày, “A… Mày, mày lên cơn điên cái quái gì…”
Mãi đến tận khuya trận làm tình kịch liệt này mới dừng lại. Trương Hách rút khỏi người Hạ Quân, Hạ Quân hơi nhúc nhích hai chân rồi bất động. Không khí tràn ngập mùi vị tình dục, Trương Hách duỗi tay ôm eo Hạ Quân, một
chân gác lên chân Hạ Quân, một tay lại như có như không xoa bóp bắp thịt gã. Y trầm giọng ra lệnh: “Ôm ta.”
Hạ
Quân miệng khô lưỡi khô nằm ở trên giường, tứ chi đều chết lặng. Gã đờ
đẫn ôm lấy Trương Hách, thời tiết nóng nực kết hợp với kiểu hành động
này khiến cả người Hạ Quân toát mồ hôi hột. Hai người đàn ông to lớn
quấn lấy nhau thế này Hạ Quân cũng rất phiền chán, nhưng gã cũng không
còn khí lực mà động đậy nữa.
Đối với hành động của Hạ Quân, Trương Hách rất là hài lòng, đưa miệng lại gần, đầu
lưỡi dạo quanh một hồi lâu trong hoang miệng Hạ Quân mới rút ra, thỏa
mãn ôm Hạ Quân mà ngủ.
Hạ Quân ngơ ngác
nhìn cái màn trên đầu, người gã như bị rút hết khí lực, tiếng hít thở có chút suy yếu. Dần dần, mí mắt của Hạ Quân trở nên nặng hơn.
“Vinh ca… Vinh ca… “
Có một nữ tử xuất hiện trên một đồng ruộng hoang vu, y phục trắng muốt bị
gió thôi bay tán loạn trong không trung. Hai mắt nàng mang theo sự quyến luyến bi thương, nước mắt từng giọt lớn trào ra. Nàng như đang nhìn ai, kêu tên một người nào đó rồi vội vã chạy đi. Trong ý thức như có người
đuổi theo, bóng dáng kia hình như là của một nam nhân, gã nhanh chóng
đuổi theo, bất lực không theo kịp bước chân của nữ nhân, mà nữ nhân kia
thì dần dần biến mất, vô dạng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT