Nhân viên khách sạn
đều cảm thấy kì lạ, đang yên đang lành tại sao hai cái TV đột nhiên nổ
tung? Họ kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cũng chẳng thấy điều gì
bất thường.
Hạ đại ca đổi một phòng khác, Trương đại gia cũng đi theo vào. Hạ Quân ngồi ở trên giường nhìn Trương Hách đang đi tới, hỏi: “Mày theo theo tao làm gì?”
Trương đại gia nheo mắt bước lại: “Tính sổ.”
Hạ Quân nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại không lên tiếng. Hiện tại gã căn bản không có dư sức để ý tới cái thằng ngu này.
Trương Hách đi tới bên giường, đạp một cước lên mặt Hạ Quân: “Tốt quá nhỉ, hôm nay còn dám mắng Gia cơ đấy!”
Hạ Quân mở mắt liếc nhìn Trương Hách một cái, “Muốn đánh bố mày hả? Vậy
thì nhanh nhanh tay lên, dành thời gian, bố mày đang buồn ngủ.”
Trương Hách híp mí, nắm lấy đầu Hạ Quân đập mạnh vào tường! “Ngày đó ngươi dám dùng ghế đập Gia, cũng thật là can đảm. Con mẹ nó ngươi còn muốn sống
nữa không? Hả!?”
Hạ Quân nhịn đau rên khẽ một tiếng, cau mày không nói lời nào.
Đôi mắt của Trương Hách tối sầm lại, nắm lấy đầu Hạ Quân chà mạnh lên
tường. Sau đó hắn phủi tay một cái, nhìn Hạ Quân đang cau mày dựa vào
đầu giường. “Trước hết hôm nay tha cho ngươi, Gia cũng lười động thủ.”
Hạ Quân quay cái đầu bị đụng đến đau đớn của mình sang hướng khác, vùi
mình vào chăn bông mà không nói lời nào. Dù sao thì gã cũng đánh không
lại, không bằng thức thời chút.
Không bao lâu sau chỗ bên cạnh Hạ Quân lún xuống, rồi một cánh tay quấn lấy eo
hắn. Hạ Quân cũng chẳng thèm giãy giụa nữa, bất động như một cái xác
không hồn.
Trương Hách lật người Hạ Quân
lại rồi đè trên người gã. Thằng cháu này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi đó. Bây giờ trên mặt hắn toàn là ý cười, hai mắt ngập tràn sắc xuân nhìn Hạ Quân. Hắn vươn tay sờ sờ vết sẹo trên mặt Hạ Quân, “Ngươi sớm
nghe lời như vậy không phải tốt sao, Gia sẽ đối tốt với ngươi một chút.”
Hạ Quân trầm mặt. Gã không biết nên dùng từ gì để biểu đạt tâm trạng của
mình lúc này, ước chừng trên thế giới bẩn thỉu này cũng không có từ ngữ
nào đủ thô tục để diễn tả sự phẫn nộ của gã. Hạ đại ca đã chịu nhiều đau khổ cay đắng giờ không còn muốn tự ngược mình, thằng cháu trai này luôn đổi đủ mọi cách để hành hạ gã.
“A”
Trương Hách cúi đầu ngậm lấy miệng Hạ Quân, đầu lưỡi khuấy động khoang
miệng gã một phen, cảm thấy không hứng thú liền lui ra ngoài. Hắn nhìn
xuống hai điểm đỏ trên ngực Hạ Quân, dứt khoát cúi đầu ngậm lấy phần bên trái. Hạ đại ca giật mình thon thót, đẩy đầu hắn ra: “Cái đm mày muốn
làm thì làm nhanh lên, đừng có làm cái việc ghê tởm như vậy với bố mày
được không!?”
“Buồn nôn?” Trương Hách
nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn nhũ hoa của Hạ đại ca, Hạ
Quân liền nổi da gà, thế đéo nào gã ở trong tình huống như thế này mà
lại cảm thấy sướng! Trương đại gia vui vẻ chọt chọt vào chỗ kia của Hạ
Quân: “Đấy ngươi xem, ngươi rất sảng khoái nha, đến chỗ này cũng cứng
rồi. Không phải sao?”
“Cái đcm nhà mày!”
Hạ Quân hất đầu sang một bên, nỗi nhục nhã trong lòng càng nồng nặc. Mẹ
kiếp, một người đàn ông to lớn như gã mà lại bị một thằng đàn ông khác
đè dưới thân chèn ép đối xử như một người phụ nữ! Thế còn gì là đàn ông! Hạ Quân hung tợn trừng mắt nhìn Trương Hách, lại không biết mặt mình
giờ có chút ửng hồng.
Ý cười trên mặt
Trương Hách càng sâu, đưa tay ra phía sau Hạ Quân, đẩy mông Hạ Quân và
dùng vật cứng của mình cọ cọ vào phía sau Hạ Quân. Hạ Quân bị món đồ
chơi kia làm cho hoảng hốt, “Cái đm mày muốn tới thì nhanh, có phải là
đàn ông không!? Làm cái gì dư thừa thế? Mau xong việc để bố mày ngủ cho
ngon!”
“Có phải đàn ông hay không chẳng phải ngươi biết rõ nhất sao.” Trương Hách híp mắt lại.
“Hừ!” Hạ Quân cau mày rên lên một tiếng, thằng cháu này xông vào cũng không
thèm báo trước một tiếng! Gã không kìm được đau đớn kêu lên: “Cái đm mày nhẹ một chút!”
Trương Hách dường như rất hài lòng khi thấy biểu hiện bây giờ của Hạ Quân, hắn quấn lấy eo Hạ
Quân và kéo nó lại gần mình hơn, “Kêu to lên, kêu một tiếng Gia liền nhẹ một chút.”
Trương Hách dùng sức đâm tới nơi sâu nhất trong Hạ Quân, Hạ Quân cau mày dữ
dội, ôm chặt lưng Trương Hách, nghiến răng không chịu phát ra tiếng.
“Hả?” Trương Hách phục ở trên người gã chậm rãi đâm rút, phía sau của Hạ Quân rất khô, kẹp quá chặt, Trương đại gia cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm. Hắn lại dùng lực đâm vào, ra lệnh: “Buông lỏng một chút.”
Hạ Quân thở ra một hơi, bắt bản thân thả lỏng một chút. Chỉ có kẻ ngu mới
không làm được, nếu đã không thể trốn tránh thì dứt khoát làm cho mình
thoải mái một chút đi.
Trương Hách nâng gáy của Hạ Quân lên, hung hăng cắn vào miệng Hạ Quân một cái: “Gọi Gia một tiếng đi!”
“Gọi cái đầu nhà mày!” Hạ Quân nghiêng đầu đi, vết sẹo cũ trên cổ gã chạm
ngay tầm mắt Trương Hách. Ánh mắt Trương Hách trở nên u ám, dọc liếm một đường dọc từ vết sẹo trên trán xuống dưới cổ. Sắc mặt Hạ Quân hơi đổi
một chút, “Đừng đụng vào tao.”
Trương
Hách ngẩng đầu nhìn gã, trên mặt gã lộ ra vẻ xúc động mà Trương Hách
chưa từng thấy qua, Trương Hách không truy hỏi gã nữa. Bởi vì Hạ Quân
nghe lời, Trương Hách rất sảng khoái buông tha cho gã.
Nhưng mà cái chuyện đang làm dở thì Trương đại gia làm sao có thể tha cho Hạ
Quân. Dưới thân Trương đại gia chuyển động nhịp nhàng, Hạ Quân bị va
chạm trên dưới lay động, mặt có chút nóng lên, không nhịn được quát:
“Cái đm mày chậm một chút!”
Trương Hách
nghe thế càng dùng sức đâm rút, “Làm sao? Không chịu nổi? Vậy Gia có
phải đàn ông hả không? Hả?” Mắt Trương Hách sáng lên khi hắn nói những
lời này.
Hạ Quân không muốn mở mồm nói chuyện nữa. Gã hiện tại thật muốn giết chết cái thằng cháu mất dạy này!
Cơ thể bị bắt tiếp nhận một loạt va chạm với biên độ lớn, Hạ đại ca cảm
thấy phía sau mình như chết lặng, thậm chí còn chẳng cảm thấy đau. Thằng cháu này càng dùng sức, mỗi lần hắn đâm vào đều sẽ đẩy người gã lên tận đầu giường. Mỗi lần đầu gã đụng vào thành giường, sự mất mặt của Hạ
Quân lại tăng thêm một bậc. “Khốn kiếp! Cái đm nhẹ một chút!”
Trương Hách nở nụ cười xấu xa, vừa lòng hôn lên mặt Hạ Quân một cái, lại lật người gã lại, nằm nhoài trên lưng gã: “Quỳ xuống.”
Hạ Quân lòng đầy tâm sự nhắm mắt nằm xuống. Ngay khi đầu gối gã vừa chạm
xuống giường, vật cứng của thằng cháu kia liên đâm vào. Hạ Quân không tự chủ vị tay vào đầu giường.
Trương Hách cố định lại eo Hạ Quân, mạnh mẽ đâm vào.
“Ưm…” Mặt Hạ Quân đỏ chót, dĩ nhiên cảm nhận được một chút khoái cảm khó có thể giải thích được.
“Tốt, tiếp tục gọi Gia nghe xem.” Trương đại gia rất hài lòng, vỗ vỗ mông Hạ
Quân, trong lòng Hạ Quân như có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy.
Mẹ nó! Thật không biết xấu hổ! Hạ đại ca tự trào phúng trong lòng.
Nhìn thấy Hạ Quân không chịu lên tiếng, Trương Hách lại xoay người Hạ Quân
lại, làm chân gã kẹp chặt hông mình, ngồi trên người mình. Hạ lão đại đã bị cái phương thức “cưỡi ngựa xem hoa” này của Trương đại gia làm đến
mức muốn đi tìm chết rồi.
“Ha” Trương Hách cười, đỡ lấy eo Hạ Quân chuyển động, vì va chạm kịch liệt
mà phát ra những tiếng dâm mỹ. Hạ đại ca dựa đầu vào bả vai Trương Hách, nhắm mắt lại chịu đựng điều gì đó.
Đợi
đến khi thằng cháu kia chịu dừng lại, Hạ Quân chỉ cảm thấy toàn thân
mình vụn vỡ cả rồi, không còn một tí sức lực. Thằng cháu Trương Hách vẫn đang nằm đè trên người gã, nhìn gã cười khó hiểu.
“Xuống.” Hạ Quân lấy tay che mắt, chết tiệt, giết gã đi! Gã thế mà lại ở cái thời điểm nhục nhã đó phát ra loại âm thanh kia.
“Tại sao Gia lại phải xuống.” Trương Hách nheo mắt, nằm trên lồng ngực rắn chắc của Hạ Quân, “Mau xoa bóp vai cho Gia.”
Hạ Quân buông thõng tay ở trên giường, không thèm để ý đến thằng cháu này. Hắn quá không biết liêm sỉ. Hạ lão đại vô lực nằm dưới thân Trương
Hách, có chút buồn ngủ.
“Không nghe sao?” Giọng nói lạnh lùng của Trương đại gia văng vẳng bên tai Hạ Quân.
Đấy nhìn xem, thằng cháu trai này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, còn thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ!
Hạ đại ca vẫn không chịu khuất phục. Cái này cũng không phải là vấn đề có
khuất phục hay không, mấu chốt là, hắn phải xem Hạ đại ca có cái sức lực để chịu thua hay không chứ? Sau khi ép khô gã rồi mà hắn còn không biết xấu hổ đưa ra cái yêu cầu như vậy? Thật cmn không phải là người!
Hạ đại ca tức đến tối tăm mặt mày, Trương đại gia này căn bản không phải là người.
Tuy nhiên gã vẫn là phải khuất phục dưới dâm uy của Trương đại gia, giơ hai tay vốn đã bủn rủn và đau nhức xoa bóp cho Trương đại gia. Trương đại
gia thoải mái giật giật cơ thể, cái thứ đồ chơi vẫn đang chôn trong cơ
thể Hạ Quân ngoài ý muốn ngóc đầu tỉnh lại.
Khóe miệng Trương Hách nhếch lên đầy vui sướng, nắm chặt eo Hạ Quân lần nữa đâm vào.
“Trương Hách! Cái đcm thằng biến thái này! Dừng lại ngay cho bố mày! Thằng cháu mất nết này! A…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT