Edit: Lá (Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com)
Lan Ngọc Dung nhìn bát mì bị khuấy lên khuấy xuống, không muốn ăn.
Cô nghĩ, không thì sau này cô sẽ thuê một người dì nấu ăn ở nhà đi.
Trong nhà có nhiều người, cũng an toàn hơn.
Khi cảm thấy đói, Lan Ngọc Dung ra phòng khách bật TV, để âm thanh nền làm bạn với cô, đi hâm nóng mì rồi ăn.
Dù sao cô cũng làm bằng cả tấm lòng, có rất nhiều thức ăn trong đó, không thể lãng phí được.
Thu dọn chén đũa xong, Lan Ngọc Dung nhìn chìa khóa trên bàn ăn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Vừa rồi cô cũng lừa Giang Hàn Mặc.
Sau khi đổi sang thân thể này, cô không rõ Giang Hàn Mặc có chìa khóa hay không, nhưng nhìn thấy hắn có thể qua cổng biệt thự và sân nhỏ để đến cửa ra vào, cũng đoán được hắn sẽ có chìa khóa.
Nhất định là nguyên chủ đưa cho hắn.
Nếu nguyên chủ biết giở trò lạt mềm buộc chặt gì đó, nói không chừng đã có thể nhìn thấy một màn Giang Hàn Mặc mang theo chìa khoá chủ động xông vào tìm cô ấy này.
Sau khi tắm xong, Lan Ngọc Dung vào phòng làm việc đọc sách liên quan đến thiết kế, sau đó mười giờ thì đi ngủ.
Mà vào thời điểm này, chính là lúc Trình Nhất Phàm và những người khác bắt tay vào làm việc.
Sau khi rời khỏi công ty của Lan Ngọc Dung, anh không trở về phòng làm việc ngay, mà về nhà ngủ bù một giấc.
Vừa qua chạng vạng tối.
Lúc Trình Nhất Phàm vừa đến phòng làm việc thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Nguyệt Chiếu.
Sau khi biết rằng bà chủ của "Thiết kế Vĩnh Giai" quyết định đầu tư, anh đã ngay lập tức báo tin vui cho các thành viên trong phòng làm việc của mình.
Trương Duẫn kích động chạy tới: "Anh! Em đã nói gì nào! Nếu như anh sớm cống hiến nhan sắc, chẳng phải sẽ sớm xong rồi sao?!"
Trình Nhất Phàm: "Cút."
Trương Duẫn ôm lấy hắn: "Con không cút con không cút, con muốn ôm chặt đùi ba ba! Đời này cũng không buông tay!"
"Ba không có đứa con trai như cậu nhé." Trình Nhất Phàm cũng ôm anh đùa giỡn một chút.
Em trai vẽ nguyên tác đẩy kính, lắp bắp hỏi: "Anh, người ta, bọn họ muốn, đầu tư, bao nhiêu, bao nhiêu tiền vậy..."
Trình Nhất Phàm cong môi cười nói "Ừ": "Ít nhất là 2000 vạn."
Phòng làm việc im lặng trong chốc lát, rồi đồng loạt: "Uồi!"
Trình Nhất Phàm nói: "Đây chỉ là số tiền đầu tư trước mắt, mấy ngày này chúng ta cố gắng làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ, tranh thủ khớp tất cả các vai trò kết duyên rồi chuyển đổi giới tính, hy vọng đến lúc đó số tiền có thể tăng lên gấp đôi!"
Trương Duẫn: "Không thành vấn đề! Em sẽ tính toán cho bữa tối ngay, đêm nay chúng ta sẽ chiến đấu đến rạng sáng!"
Em trai đeo kính cận: "Em, em cũng vẽ gần xong mười vai trò cuối cùng. Nữ, phiên bản nữ."
Những người khác: "Đưa chương trình cho tôi", "Tôi sẽ làm giao diện và gỡ lỗi", "Tôi sẽ sửa bug*", "Tôi sẽ làm đạo cụ"...
*Bug: những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính. Những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng cho phần mềm hoặc hệ thống có kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn.
Có thể nói ý chí chiến đấu của mọi người đều sôi sùng sục!
Trình Nhất Phàm: "Cậu Duẫn, mua gì tốt tốt cho mọi người." Anh lấy điện thoại di động ra chuyển tiền cho Trương Duẫn - tự bỏ 10.000 tệ tiền túi ra. Đây là chi phí sinh hoạt mà anh kiếm được nhờ thức khuya và đi làm thêm trong hai ngày trước đó.
Trình Nhất Phàm: "Tính trên đầu người sẽ không cảm thấy quá nhiều. Tóm lại, khi nào có quỹ, tôi nhất định sẽ phát bao lì xì cho mọi người."
Mọi người: "Cảm ơn ba mẹ..."
Trình Nhất Phàm là "ba" của bọn họ - trên mọi mặt, kỹ thuật, tốc độ tay, thẩm mỹ, năng lực, đều có thể khiến tất cả mọi người gọi ba ba.
Và Trương Duẫn, người phụ trách các công việc hành chính, tiền bạc, phúc lợi, kinh doanh và những thứ linh tinh khác, là "mẹ" của bọn họ - điều quan trọng nhất là anh ấy sẽ nuôi mọi người bằng nhiều cách khác nhau mỗi ngày - ngay cả khi kinh phí eo hẹp, anh cũng có thể gom góp ra một bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch*.
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay còn gọi là Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán. Tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. Ý ở đây nói là kiểu gì thì Trương Duẫn cũng cho mọi người được ăn ngon.
Trương Duẫn đã quen với việc đào bới tiêu tiền bủn xỉn, bỗng dưng nhận được một phong bao lì xì lớn như vậy, anh cười đến mức không thấy mặt trời đâu, cầm điện thoại cười ngây ngô đến năm phút đồng hồ mới khôi phục lại bình thường, bắt đầu tính toán nên mua thêm đồ ăn đêm gì để bổ sung trí não và thể lực cho mọi người.
Trình Nhất Phàm đi đến máy trạm* của mình, bật máy tính, khởi động chương trình, bắt đầu làm việc.
*Máy trạm: là một loại máy tính dành cho cá nhân (doanh nghiệp) sử dụng có cấu hình mạnh hơn, chạy nhanh hơn, được thiết kế dành để chạy các ứng dụng kỹ thuật hoặc khoa học, có thể kết nối với nhau qua mạng máy tính và phục vụ nhiều user cùng lúc, các máy trạm cung cấp hiệu suất cao hơn máy tính để bàn, đặc biệt là về CPU, đồ họa, bộ nhớ và khả năng xử lý đa nhiệm.
Những người khác vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn, thì thầm với nhau một hồi mới dần yên lặng, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, tiếng click chuột trong phòng làm việc.
Lần này Trương Duẫn hào phóng gọi đồ ăn khuya, có thịt, rau, súp, trái cây và các loại hạt, trà, cà phê, tất cả đều hợp với khẩu vị của từng người.
- -- Không hổ danh được mọi người tôn là quản gia "mẹ".
Anh đặt một tách cà phê bên cạnh Trình Nhất Phàm: "Đây, của anh. Không thêm đường."
Trình Nhất Phàm cầm lên nhấp một ngụm: "Cảm ơn nhé."
Khi đặt cà phê xuống, Trình Nhất Phàm nhớ lại lúc Lâm Nguyệt Chiếu nói điều này với anh, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Sao thế?" Trương Duẫn dựa vào cạnh bàn của anh, vừa nói vừa hút trà sữa, "Anh không vui sao? En thấy anh lúc nãy thông báo tin tức tinh thần rõ phấn chấn, sao lúc này lại thở dài rồi?"
"Cậu nhìn nhầm rồi."
"Thật sự bán sắc đẹp, trao thân mới có được cơ hội?" Trương Duẫn mắt một mí, khi cười thì có chút xảo trá, lưu manh, giống như một tiểu hồ ly, "Phú bà nào có phúc như vậy? Em cũng muốn bán sắc đẹp, trao thân cho phú bà."
"Đi đi, không ai ngăn cản cậu đâu." Trình Nhất Phàm nói.
Trương Duẫn gật gù đắc ý: "Chậc chậc chậc, nếu không phải vì chuyện này, thì... là vì Lâm Nguyệt Chiếu sao? Đàn em có phải vẫn để ý tới anh không?"
"Mau đi làm đi, không có thời gian nói chuyện với cậu đâu." Trình Nhất Phàm uống cà phê xong, tiếp tục gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra những dòng code.
Trương Duẫn: "Anh thật sự không thích cô ấy? Không có chút nào cảm giác luôn?"
Trình Nhất Phàm im lặng một lúc lâu, mới gật đầu: "... Ừ."
"Vậy anh thích kiểu gì? Như em gái của anh à?" Trương Duẫn thiếu đánh nói, "Dù sao anh cũng là một tên cuồng em gái mà."
"Tôi thấy cậu đây là đang muốn đánh nhau." Trình Nhất Phàm làm bộ đứng dậy, Trương Duẫn nhanh chân bỏ chạy.
"Nếu không thích thì không thích, em thích, được chưa?" Sau khi chạy qua mấy vị trí, Trương Duẫn hét lớn.
Những người khác ngơ ngác, ánh mắt từ màn hình nhìn qua: "Gì? Thích gì?"
"Không có gì, thích << Quyến luyến >> của chúng ta, trong đó có rất nhiều nữ thần."
Những người khác: "Đúng vậy, chúng tôi cũng thích."
Trương Duẫn: "Tốt rồi tốt rồi, vậy hãy làm cho các cô ấy đẹp hơn đi! Cố gắng lên! Còn ai muốn ăn uống gì không?"
"Không, tôi sẽ chiến đấu vì nữ thần cho đến khi bình minh!"
Trương Vân: "... Được! Chúc mọi người may mắn!"
Anh để trên bàn mỗi người một túi quả hạch nhỏ, lấy miếng hút ẩm trong đó ra, bởi vì mọi người đều đắm chìm trong công việc, ăn hạt chỉ là một động tác, nếu cầm nhầm miếng hút ẩm lên cho vào miệng thì xong chuyện.
Trình Nhất Phàm lười so đo với Trương Duẫn, lúc Trương Duẫn cầm túi quả hạch đến cũng đã bỏ qua chuyện ban nãy.
Ngược lại trong tâm trí anh lại nhớ đến một người.
Một người trang điểm đậm, đã vô tình chạm mặt với anh vài lần liên tiếp, người đã tán tỉnh anh.
Một người đã cố chấp ngủ với anh.
Thật ra đêm đó tâm trạng của anh không tốt lắm.
Nếu không thì đã không đến quán bar.
Không nghĩ tới, trời xui đất khiến, lại gặp được người đó.
Bắt đầu như thế nào, Trình Nhất Phàm đã quên, điều khiến anh ấn tượng nhất là khi thức dậy vào ngày hôm sau, trên đầu giường có một xấp tiền.
Hừ...
Không ngờ, cũng có ngày anh bị lật xe.
Trình Nhất Phàm định thần lại, nhắm hai mắt, rồi mở ra, bình tĩnh không dao động, anh bắt đầu tập trung vào việc.
Làm việc cho đến rạng sáng ngày hôm sau, mọi người trong phòng làm việc ngáp không ngớt, một số người trong số họ trực tiếp rải bộ chăn nệm lên sàn nhà rồi nằm xuống ngủ nghỉ. Những người khác ngủ được hai tiếng rồi lại bò dậy.
Trình Nhất Phàm đã hoàn thành phần cuối cùng của chương trình, chạy thử. Anh đứng dậy duỗi người.
Nhìn qua thời gian, đã hơn tám giờ.
Anh gọi cho Lâm Nguyệt Chiếu.
"Học trưởng, buổi sáng tốt lành."
"Nguyệt Chiếu, trưa mai có rảnh không?"
"Ngày mai?"
"Ừ, ngày mai là thứ Bảy." Trình Nhất Phàm nói, "Tôi muốn mời cô đi ăn cơm, coi như cảm ơn cô đã thúc đẩy cho sự hợp tác này."
"... Được, anh nói địa chỉ chỗ đó cho em." Lâm Nguyệt Chiếu đồng ý.
Lan Ngọc Dung ngủ đến khi tự tỉnh, sau khi đi dạo rửa mặt xong, ngồi ăn sáng và gọi điện thoại cho Chu Văn Quang.
Chu Văn Quang không nhận máy.
Lan Ngọc Dung nghĩ anh có thể đang ngủ bù, vậy nên không gọi lại nữa, chỉ gõ một tin nhắn rồi gửi đi ---
"Tôi muốn thuê dì Trần làm giúp việc cho tôi, người mà chăm sóc tôi trong bệnh viện trước đây đó. Cậu có thông tin liên lạc của dì ấy không? Cho tôi xin với."
Hôm nay Lan Ngọc Dung lại đến công ty, trước khi đi phân phó cho Lâm Nguyệt Chiếu, vào lúc hai giờ chiều, cô muốn triệu tập một cuộc họp với mọi người từ các bộ phận, nghe mọi người tổng kết công việc một chút.
Nhưng thật ra là cô muốn biết rõ.
Lâm Nguyệt Chiếu nhanh chóng thu xếp.
Buổi sáng, Lan Ngọc Dung được Giám đốc nhân sự báo cáo về việc bố trí nhân sự và các chế độ phúc lợi khác nhau của công ty, vài ngày nữa là ngày lễ lao động, công ty sẽ có ngày nghỉ lễ, đồng thời cũng sẽ cho mọi người một khoản tiền nghỉ lễ, nhân viên bình thường mỗi người một ngàn, thực tập sinh mỗi người năm trăm.
Xem ra, tình hình tài chính của công ty thực sự không tệ.
Lan Ngọc Dung nghĩ, có lẽ bối cảnh trong cuốn sách là do nguyên chủ ban đầu lấy đi 5000 vạn, sau đó không quan tâm đến công ty, việc gì cũng ném cho Lâm Nguyệt Chiếu làm, lại phát hiện Lâm Nguyệt Chiếu lấy quyền mưu tư chiếm lợi, không biết giới hạn, mới dẫn tới việc công ty ngày càng sa sút suy tàn đến mức phá sản...
Hiện tại, sự phát triển của công ty đang thực sự bùng nổ.
Bộ phận người mẫu ngôi sao có thu nhập cao nhất, và cũng nhiều nhà thiết kế đến đó nhất.
Có tương đối ít người ở bộ phận thiết kế trang sức và bộ phận thiết kế thời trang, nhưng so với bộ phận thiết kế thương hiệu thì nhiều hơn.
Lan Ngọc Dung có mang đồ ăn trưa cho mình đến, ăn nó sau khi hâm nóng. Một cuộc họp chính thức sẽ được tổ chức vào lúc hai giờ chiều để lắng nghe sự phát triển cụ thể của từng bộ phận.
Cô đã nghe rất nhập tâm, cũng hiểu biết sâu sắc hơn về các bộ phận khác nhau.
Sau cuộc họp, Lan Ngọc Dung mới nhận được cuộc gọi từ Chu Văn Quang: "À, tôi bị bố nhốt trong nhà, ở trong căn phòng nhỏ tối om suốt một ngày. Khó khăn lắm mới nhận được điện thoại. Trưa mai ông ấy muốn tôi đi xem mắt. Cậu phải cứu tôi, làm ơn làm ơn."
Lan Ngọc Dung: "..."
Chu Văn Quang kêu rên: "Cậu đừng thấy chết mà không cứu đấy nhé?"
Lan Ngọc Dung hỏi, "Thực sự không muốn xem mắt?"
"Thật sự không muốn! Cậu là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi, đừng vứt bỏ tôi mà, Lan tổng!"
Lan Ngọc Dung nói: "Thời gian, địa điểm, gửi cho tôi."
Chu Văn Quang: "Cảm ơn cảm ơn!"
Sau đó, anh gửi tới một thời gian và địa điểm.
- -- 11 giờ trưa ngày mai, Nhà hàng Tây XX, cảm ơn rất nhiều.
Lan Ngọc Dung suy nghĩ một hồi, để cứu vãn hiện trường xem mắt này, chắc chỉ có một biện pháp thôi đúng không?
Đó là - giả làm bạn trai bạn gái.
Má, quả nhiên đủ cẩu huyết.
Tuy nhiên, nể tình Chu Văn Quang cũng từng đóng vai bạn trai cô, giúp cô đối phó với Giang Hàn Mặc và Thu Nghiên, nên cô cũng sẵn lòng giúp Chu Văn Quang chuyện này.
Nhắc mới nhớ, cô còn có một lợi thế bẩm sinh, đó là bụng bầu to chứa hai bảo bảo.
Đoán chừng đối tượng hẹn hò kia sẽ chạy ngay đi khi nhìn thấy cô.
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT