Những thứ này đều có thể liên hệ với nhau, thực sự khó xử, anh ấy thỏa hiệp nói: “Được rồi, được rồi, sợ cô rồi.
Vậy để tôi nói.
Nói sao đây Bạc thiếu, ngài ấy thực sự là người quyết đoán nhất tôi từng thấy qua,
làm bất cứ việc gì cũng đều đâu vào đấy, gặp phải bất cứ khó khăn gì đều bình tĩnh.
Ngài ấy bình thường không nói nhiều, có lúc thì rất nghiêm khắc, khiến người ta trông đã khiếp sợ.
Nói thật tôi với ngài ấy luôn ở bên nhau, có lúc vẫn không thể đoán trước ngài ấy.
Nhưng ngài ấy thực sự là một người tốt, cô ở bên cạnh lâu sẽ dần dần hiểu rõ.”
Lê Hân Đồng nhìn trầm ngâm rồi gật đầu.
Những điều Nhuế Văn Đào nói này, hai ngày nay dường như Lê Hân Đồng về cơ bản đã hiểu được rồi.
Từ cuộc hôn nhân vội vàng của Bạc Diễn Thần và cô áy đã đủ thể hiện cách cư xử sấm rền gió cuốn và vẻ ung dung điềm tĩnh của anh ấy.
Còn anh ấy có phải người tốt hay không, cô không dám kết luận nhanh như vậy.
Nhưng ở cùng với anh ấy cô cảm thấy thật ấm áp và rất an tâm.
“Được rồi.
Tôi chỉ có thể nói với cô những điều này.
Những chuyện khác không tiện nói nhiều.” Hôm nay anh ta đã phá lệ nói rất nhiều.
Nhuế Văn Đào nhìn cô một cái, “Những chuyện tôi nói hôm nay, mình cô
biết là được rồi.
Lê Hân Đồng gật đầu như giã tỏi, “Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều như thế.
Yên tâm đi, tôi sẽ không nói bậy bạ khắp nơi.”
Xe của Bạc Diễn Thần vẫn chưa đến cửa nhà cũ Bạc gia thì đã nhìn thấy quản gia Quý thúc đang đứng chờ bên cạnh đại lộ chỗ dẫn đến cổng.
Bạc Diễn Thần bảo A Bân dừng xe lại, hạ kính xe xuống, “Quý thúc, trời nắng như vậy chú đứng đây làm gì?”
Quý thúc nhìn thấy Bạc Diễn Thần, kích động bước về phía trước, “Thiếu gia, tôi ở đây chờ cậu.”
Bạc Diễn Thần cau mày: “Đợi tôi làm cái gì mau lên xe đừng để bị say nắng.”
Khoảng cách từ đại lộ đến cổng nhà vẫn còn vài trăm mét nữa, cho dù muốn đợi anh ta cũng không cần đứngđợi ở giao lộ.
Quý thúc xua tay: “Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm.
Tôi không lên xe đâu.
Đường này đi vài phút là đến rồi.
Tôi ở đây đợi cậu
là muốn nhắc nhở cậu.
Lát nữa lúc cậu và lão gia nói chuyện chú ý chút.”
Quý thúc là người duy nhất ở Bạc gia khiến Bạc Diễn Thần kính trọng.
Năm đó lúc mẹ của Bạc Diễn Thần đang mang bầu anh ấy, Bạc Tu Duệ khăng khăng phải bỏ con của bà ấy.
Người mẹ mang cái bụng bầu lớn trốn ra ngoài, không có nguồn sống căn bản là không thể sinh tồn.
Quý thúc thương mẹ, sau lưng Bạc Tu Duệ âm thầm hỗ trợ, như vậy mới khiến mẹ yên tâm dưỡng thai, bình an mà sinh anh ấy.
0
Bạc Diễn Thần cảm động và nhớ ân tình của Quý thúc năm đó, Bạc vẫn dành sự tôn trọng với chú ấy.
Sau khi về nước cũng từng lặng lẽ đến hỏi thăm chú ấy.
Nhưng đối với Bạc Tu Duệ, cho đến bây giờ anh ta một tiếng bố cũng chưa từng gọi qua.
Bạc gia, cho đến nay anh ấy cũng chưa đặt chân một bước.
Bạc Diễn Thần cho dù trong lòng tức giận Bạc Tu Duệ nhưng lại không nhẫn tâm từ chối ý tốt của Quý thúc: “Quý thúc, con
hiểu ý của chú.
Con biết nên làm thế nào.”
Như thế Quý thúc mới nở một nụ cười hài lòng, ỏng ta nhìn xung quanh, tiến về phía trước nói vào tai Bạc Diễn Thần: “Hôm qua cháu thiếu gia nói rất nhiều với lão gia về chuyện của cậu và Hân Đồng tiểu thư.
Lão gia sau khi nghe xong rất tức giận.
Nếu như lát nữa nói không xuôi tai, cậu có thểlượng thứ chút.
Nếu như ôn hòa nhã nhặn giải thích, lão gia có thể nghe
Lời nói của Quý thúc rất khó hiểu nhưng Bạc Diễn Thần lại nghe rất hiểu.
Nghĩ cũng biết, tối qua Bạc Cảnh Hiên chắc chắn nói rất nhiều lời nói xấu về anh ấy, không chừng đến cả Trư Bắt Giới phản công, sau đó thì bản thân vô tội, thuận lợi chĩa mũi nhọn vào anh ấy.
Nếu không thì vừa nãy trong điện thoại thái độ của Bạc Diễn Thần sao lại nổi điên như thế.