*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhân lúc Bạc Diễn Thần vẫn đang thay đồ.

Lê Hân Đồng thuận sắp xếp lại giường nệm.

Ra giường trải qua một đêm phóng túng tối hôm qua, đã không thể nhìn được nữa rồi.

Nhăn nhúm thì không nói, còn dính một vài vết tích không thể nào miêu tả nổi.
“ơ em đang làm cái gì vậy?” Lúc Bạc Diễn Thần ăn mặc chỉnh tề đi ra, phát hiện Lê Hân Đồng đang đổi ra giường.
“Đổi ra giường a” Lê Hân Đồng tiếp lời nói.
Bạc Diễn Thần ngăn cản nói: “Cái loại việc này để người hầu làm là được rồi.

Bây giờ em là Bạc phu nhân.

Sao có thể làm loại việc nặng nhọc như này được.”
Lê Hân Đồng không vui trợn mắt với anh ta: “Em tự làm là được rồi.

Không thể để người khác nhìn thấy những cái này được.” Cô ấy không còn mặt mũi nào nhìn người.
Bạc Diễn Thần nhìn chằm chằm vào ra giường, mới hiểu ra, cười nói: “ Điều này có cái gì chứng minh vợ chồng chúng ta ân ái nhỉ, em chưa từng nghe qua sao chất lượng tình cảm vợ chồng tỉ lệ thuận với tần suất thay đổi của ra giường.”

Lê Hân Đồng: “…” Cô ấy khẳng định lời này là do Bạc Diễn Thần bịa đặt.
Bạc Diễn Thần từ trong cái tủ lấy ra một cái ra giường mới đưa cho cô ấy, “Cho em, thay ra đi.”
Lê Hân Đồng nhìn theo chiếc ra giường bông hoa nhí, cả khuôn mặt sững sờ.
“Tại sao ra giường của anh phong cách điền viên vậy.” Cô không nhịn được hỏi
Bạc Diễn Thần cười: “Không phải em thích nhất là cái phong cách này sao vừa vặn anh cũng thích.

Điều này chứng minh hai người chúng ta thật có duyên, rất hợp nha.”
Lê Hân Đồng: “…” Cô ấy luôn nghĩ rằng lời nói của Bạc Diễn Thần, đâu đâu cũng đều bất thường.
“Còn cái ghế mây VỚI bàn trang điểm thì sao” Lê Hân Đồng nói, “Đây cũng đều là những thứ anh thích.”
Bạc Diễn Thần nhln cô ấy một cáu không trả lời, tự đến tủ quần áo chọn cho mình một chiếc cà vạt.
Lê Hân Đồng biết anh ấy đang trốn tránh, tiếp tục nói: “Đây là những thứ mẹ ức Đồng đã từng dùng qua sao.”
Bạc Diễn Thần ngừng động tác thắt cà vạt lại, vẫn không trả lời.
“Anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?”
Lúc Lê Hân Đồng nói lời này, mũi nghẹn ngào, “Có thể nói với em chuyện của cô ấy không? Nếu anh vẫn còn yêu cô ấy, tại sao lại cùng cô ấy xa nhau.”
Bạc Diện Thần đột nhiên quay người qua, trợn mắt rực lửa nhìn cô ấy, “Lê Hân Đồng anh hy vọng em hiểu rõ.

Chúng ta chỉ là khế ước hôn nhân.

Em không có tư cách hỏi chuyện riêng của tôi, càng không có quyền thăm dò quá khứ của tôi.

Ngoan ngoãn tuân theo bổn phận Bạc phu nhân của em.

Chuyện không nên biết biết ít thì tốt hơn.”
Khuôn mặt u ám của anh ấy làm người khác giật mình, ngữ khí lạnh như băng.
Lê Hân Đồng tủi thân dẹt miệng, “Em chỉ tùy tiện hỏi.”
Cô ấy làm sao biết được Bạc Diễn Thần sẽ có phản ứng như thế.

Vừa nãy còn vui vẻ hòa nhã tình chàng ý thiếp, sao đột nhiên như biến thành người khác.
Một mình một ý.

Thật khiến người khác hết hồn rồi.
Bạc Diễn Thần nhìn cô ấy một cái sâu sắc, nhấc chân rời đi.

Người đàn ông vẫn đang tao nhã ăn đĩa đồ ăn của mình.

Đến nhìn cũng không nhìn lấy cô một cái.
Anh ta đột nhiên lạnh nhạt như thế, Lê Hân Đồng có chút buồn, nhưng khi cô ấy nhìn thấy khắp bàn toàn bộ đều là món cô thích ăn, những phiền muộn trong lòng như được dọn sạch sành sanh.
“Dì Kì, đồ ăn dì chuẩn bị nhiều quá làm sao mà ăn hết được.”
“Cỏ đừng lo ăn không hết.” Dì Kì mỉm cười đặt một bán cháo kê đến trước mặt cô ấy.

Trước tối lo rằng đồ ăn nấu ra không hợp khẩu vị của cô.

May mà có tiên sinh nói với tôi Lê tiểu thư cô thích ăn.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play